Trở lại Sài Gòn sau khi hoàn tất tang lễ của cha, bà Lan phải đến bệnh viện ngày đêm túc trực bên giường bệnh của Trí. Công việc ở công ty đều giao cho Anne toàn quyền quyết định.
Bác sĩ nói tình trạng của Trí đã khả quan hơn nhưng phải đợi thêm ít thời gian nữa mới có thể đưa ra chẩn đoán chính xác. Trong thời gian này người nhà nên chú trọng chăm sóc bệnh nhân đề phòng trường hợp bệnh nhân không còn ý định tiếp tục cuộc sống sẽ xảy ra chuyện đáng tiếc.
Long không ở bệnh viện thường xuyên nhưng cũng hay đem đồ ăn đến cho mẹ, Trí đã rơi vào hoàn cảnh thế này Long cũng không muốn làm lớn chuyện cứ đợi một thời gian nữa xem sao.
Long đặt túi thức ăn lên tủ rồi nói:
“Mẹ con đã nói người làm chuẩn bị một ít canh tổ yến cho mẹ bồi bổ. Mấy hôm nay mẹ không ngủ được nên đã gầy nhiều rồi.”
Bà Lan từ lâu đã không cần thiết đến chuyện ăn uống, hết chuyện này đến chuyện khác cứ xô tới khiến bà mỏi mệt, hai mi mắt chỉ muốn nhắm nghiền lại nhưng vừa chợp mắt thì lại thấy ác mộng. Bà Lan giọng nói đầy mỏi mệt đáp lại:
“Con cứ để đó rồi về nhà nghỉ ngơi đi, lát nữa mẹ sẽ ăn.”
Thu báo cho ông Hùng biết về tình trạng hiện tại của Trí và sự trở về của Long. Ông Hùng rất vui mừng, ông nói sẽ sắp xếp lên thành phố gặp cả hai. Ông Hùng quý mến cả Trí và Long, một người đã giúp đỡ ông rất nhiều trong thời gian bà Hà nằm viện còn một người thì là người yêu của con gái ông, đứng giữa hai người ông cũng thấy khó xử nhưng dù sao cũng là người lớn không nên hà khắc với con trẻ.
Kể từ khi Long trở về hai người vẫn chưa có thời gian cho nhau nên trong lòng Thu rất mong ngóng. Những chuyện không hay xảy ra khiến Long vừa buồn sầu lại vừa bận rộn. Bản thân cô lại không thể tự tìm đến vì e ngại bà Lan. Cô cũng muốn nhân cơ hội này sẽ đến cùng với ba của cô.
Sau gần một tháng nằm viện, hôm nay Trí đã tỉnh, ý thức bắt đầu hồi phục. Bà Lan vô cùng vui mừng, gương mặt rạng rỡ khác hẳn mọi ngày. Bác sĩ cho biết, trường hợp của Trí rất đặc biệt, tiến độ hồi phục cho thấy rất khả quan.
Sau khi Trí có thể trò chuyện được nhiều hơn, bà Lan thuyết phục hãy quên đi mọi chuyện sau này đừng nghĩ đến hận thù. Bà nói với hắn chuyện ông Thiên đã qua đời và ông ấy cũng cảm thấy rất hối hận vì tất cả những chuyện đã làm trong quá khứ. Bà chỉ mong gia đình từ nay hãy sống bình yên cùng nhau. Về phí Long bà sẽ khuyên cậu bỏ qua cho hắn và đồng ý chấp nhận người anh trai này.
Trí im lặng một hồi lâu, hắn suy tư, trầm ngâm rồi cất giọng nhẹ nhàng:
“Mẹ, con có một chuyện muốn cầu xin mẹ, nếu mẹ giúp con con sẽ đồng ý nghe theo mẹ hết.”
Bà Lan vui mừng sau khi thấy con trai đã suy nghĩ thông suốt, bà liền nói:
“Chuyện gì mẹ cũng sẽ giúp, con cứ nói đi.”
Trí nhìn vào ánh mắt đang vui cười của mẹ thoải mái trả lời:
“Con muốn cưới Thu làm vợ. Con yêu cô ấy rất nhiều, mẹ hãy giúp con sắp xếp chuyện này.”
Nụ cười trên môi tắt lịm, bà Lan không thể hào hứng như lúc nãy. Sắc mặt của bà rất xấu, lồng ngực nhói đau cuối cùng bà đã hiểu cả hai con trai của bà cùng yêu một cô gái nên giữa họ sẽ chẳng thể nào chung sống thuận hòa. Trên đời còn chuyện gì nghiệt ngã hơn thế này nữa.
Trí không thấy mẹ trả lời, trong lòng sốt ruột:
“Mẹ giúp con có được không? Từ trước đến nay con chưa từng yêu ai, cô ấy là người duy nhất con yêu và muốn gắn bó suốt đời. Nếu mẹ không giúp con lần này thì con sẽ không hứa với mẹ bất cứ chuyện gì cả.”
Thấy con trai giận dỗi quay mặt đi, lòng người mẹ rối bời. Nếu bà tác hợp cho Trí thì Long sẽ thế nào? Có lẽ cậu sẽ không bao giờ thừa nhận người mẹ này nữa nhưng tình thế lúc này Trí vẫn còn đang bệnh nếu có chuyện gì xảy ra với hắn bà sẽ phải hối hận cả đời. Hơn nữa, nếu Trí đến với Thu thì hôn ước giữa Anne và Long vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Bà Lan nhận lời để Trí yên tâm dưỡng bệnh đồng thời cũng đồng ý gọi Thu đến thăm cậu.
…
Hôm nay, Long đưa Thu và ông Hùng đến bệnh viện thăm Trí theo như ý của bà Lan. Việc mẹ cậu đồng ý cho Thu đến thêm một lần nữa gieo hy vọng cho mối quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết. Có lẽ sau nhiều chuyện bà Lan đã bớt hà khắc hoặc đã tha thứ cho Thu.
Đến bệnh viện, Long mở cửa cho hai người vào trong nhưng vừa nhìn thấy ông Hùng cốc nước trên tay bà Lan đã rơi xuống. Bà không thể ngờ người đó lại có thể là ba của Thu.
Ông Hùng nhìn người phụ nữ trước mặt mình sắc mặt tối lại, ông không biết làm thế nào để có thể đối mặt với hoàn cảnh lúc này. Ông cố gượng gạo, tỏ ra bình thường nhưng lời nói vẫn không thể bình thường:
“Chà…o chị!”
Bà Lan cũng cố tỏ ra như không có chuyện gì nhưng trong lòng vô cùng đau khổ.
Trí rất vui khi Thu đến thăm, không khí gượng gạo mọi người cứ nhìn nhau mà chẳng ai biết phải nói gì. Trí nháy mắt như nhắc bà Lan chuyện hai người đã bàn với nhau từ trước nhưng bà Lan phớt lờ như biết chuyện gì khiến hắn tức giận.
Ông Hùng lúc đầu dự định sẽ có nhiều chuyện để nói nhưng khi biết được mọi chuyện đã không thể nói gì. Nhìn con trai đang nằm trên giường mà ông không thể tỏ ra quan tâm như một người cha thực sự rất khó chịu, rất dày vò.
Ông Hùng không thể ngờ mối tình năm xưa một lần nữa khiến ông đau đớn. Nếu ngày đó, ông biết bà Lan mang thai thì ông sẽ không dễ dàng từ bỏ. Ông thi thoảng lại nhìn người phụ nữ mà mình đã từng yêu, cứ nghĩ đến những thiệt thòi mà người ấy đã chịu đựng vì mình ông lại không cầm được lòng muốn nói ra sự thật và muốn bù đắp lỗi lầm. Nhưng rồi ông lại nghĩ, mình lấy tư cách gì để được thừa nhận, được nghe gọi một tiếng “ba”.
Sau khi Long đưa Thu và ông Hùng về, Trí liền nổi cơn giận, hắn trách móc mẹ:
“Tại sao mẹ đã hứa sẽ giúp con nhưng sao lúc nãy mẹ chỉ im lặng một lời cũng không nói?”
Bà Lan nghẹn ngào, gương mặt đẫm lệ, Trí cảm thấy khó hiểu, hắn không biết tại sao bà lại khóc khi mà chính hắn mới là người chịu thiệt.
“Mẹ sao thế? Sao mẹ lại khóc mẹ có chuyện gì khó nói sao?”
Bà Lan dừng ánh mắt về phía hắn, từ từ cất lời:
“Ôn…ng ta chính là ba ruột của con.”
Câu này như sét đánh ngang tai, hắn không bao giờ có thể ngờ rằng chuyện này lại xảy ra với hắn. Hắn gào lên trong đau khổ:
“Không, không thể nào, chẳng phải mẹ nói ông ấy chết rồi sao? Sao có thể vẫn còn sống mà còn là ba của cô ấy? Mẹ nói dối?”
Tiếng khóc không giữ được cứ thế vang lên, đau khổ đã quá sức chịu đựng cứ thế bật ra không gì cản lại được. Bà Lan ôm con trai vào lòng, cảm nhận những giọt nước mắt của một người đàn ông từng cứng cỏi, bản lĩnh tuôn rơi, mặn đắng trên môi.
Giờ đây bà không biết phải làm thế nào để xoa dịu nỗi đau của hắn có lẽ hắn là đứa con số khổ, khổ đến tận cùng. Vết thương của hắn lại đau do vận động mạnh, hắn ôm đầu gào khóc rồi ngất đi. Bà Lan hoảng hốt gọi bác sĩ, chắc chắn sau khi tỉnh lại nỗi đau sẽ còn dày vò hắn hơn nữa, nó sẽ bám theo hắn đến hết cuộc đời này.