Bà Lan vỡ òa trong hạnh phúc, bà ôm chặt lấy cậu con trai bao ngày xa cách và nhớ mong, sự hiện diện của cậu ngay lúc này chính là điều kỳ diệu nhất trong những điều kỳ diệu. Bà không dám tin vào mắt mình cũng không dám tin vào tai mình, cổ họng nghẹn lại rồi thốt lên những tiếng thật khẽ:
“Con trai của mẹ! Con đã về.”
Ông Tuấn cười trong nước mắt, mọi sự hoài nghi của ông không hẳn là không có lý do. Nhìn thấy con khỏe mạnh đứng trước mặt trong lòng người cha dấy lên những cảm xúc yêu thương da diết. Ông không nói cũng không khóc nhưng lặng lẽ quan sát mọi thứ thật tỉ mỉ và khao khát được thể hiện tình cảm đong đầy.
Bà Lan dường như đã quên đi cơn tức giận vừa nãy, mọi sự chú ý lúc này đã dành hết cho Long. Phía bên trong Trí vẫn im lặng theo dõi mọi chuyện, trong lòng dấy lên những lo lắng, hắn cố bình tĩnh như không có chuyện gì nói:
“Mẹ, em vừa mới về chắc mệt rồi mẹ để em và mọi người vào nhà nói chuyện.”
Khi bà Lan và mọi người đã ổn định, Long đứng dậy xin có đôi lời:
“Ba, mẹ! Ba mẹ có biết những ngày tháng qua con đã ở đâu và sau hôm nay con mới trở về không?”
Tất cả mọi người đều im lặng, tò mò không biết Long đang nhắc đến chuyện gì. Long nghiêm mặt tiếp lời:
“Thật ra trong thời gian qua con đã âm thầm điều tra về vụ tai nạn của chính mình và…”
Long chỉ tay về phía Trí, mọi ánh mắt đều đổ dồn theo. Long tức giận quát lớn:
“Chính người anh trai tốt này đã hại con suýt mất mạng.”
Bất ngờ trước những lời buộc tội nhằm vào mình, Trí lập tức phân bua:
“Cậu đừng nói những lời vô căn cứ, anh là anh trai của cậu sao có thể hại cậu?”
Trí nhìn về phía mẹ như đang nài nỉ sự tin tưởng từ bà:
“Mẹ nói xem như thế có đúng không?”
Bà Lan một lần nữa bị mắc vào thế kẹt giữa hai người con trai không biết phải bên vực ai, trách móc ai.
Long với thái độ kiên quyết bắt đầu kể lại quá trình xảy ra sự việc, tất cả những gì mà cậu điều tra được trong suốt một năm qua.
“Tôi nói cho anh biết, anh đừng hòng giết người diệt khẩu. Ông ta vẫn chưa chết và hắn đã đồng ý ra tòa làm nhân chứng. Anh không thoát được tội đâu.”
Trí khuỵu một chân, chân còn lại run lên, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn ngang cốc không nhận tội:
“Cậu đang bịa ra cái chuyện kinh khủng gì thế? Ông ta là ai chứ? Tôi chẳng biết cái người mà cậu vừa nhắc tới?”
Long vẫn không dừng lại tiếp tục tấn công ép hắn phải nhận tội:
“Còn chuyện anh dùng mối quan hệ quen biết để làm giấy giám định pháp y giả cũng đã bại lộ. Chuyện này tôi đã báo bên phía công an rồi anh sẽ phải trả giá đắt cho những việc làm sai trái của mình.”
Tất cả mọi người đã hiểu ra mọi chuyện, bi kịch này là do hắn một tay tạo ra, sự đau khổ mà họ đã phải gánh chịu trong suốt thời gian qua là âm mưu của một kẻ xấu xa như hắn.
Long gào lên trong cơn giận dữ:
“Tại sao tôi và anh có cùng một dòng máu mà anh lại có thể làm ra những chuyện độc ác như vậy để hãm hại tôi? Anh ghét tôi nhưng lẽ nào lại không thương mẹ, mẹ rất yêu thương anh, sao anh lại làm được acr chuyện tán tận lương tâm như thế?”
Trí từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Long rồi cười lớn:
“Tình thương ư? Cuộc đời tao chưa từng định nghĩa được hai chữ “yêu thương”. Nếu được yêu thương sao từ đầu lại bị bỏ rơi? Cùng một mẹ, nói hay lắm nhưng sao mày có mọi thứ còn tao chỉ là một đứa mồ côi, không cha, không mẹ đến acr ông ngoại cũng không thèm thừa nhận. Mày đã cướp hết mọi thứ lẽ ra thuộc về tao vì thế nếu mày không chết thì sao tao có thể có được.”
Hắn ngửa mặt lên trời cười như một kẻ điên không còn lý trí. Sự uất hận đã khiến hắn đánh mất chính mình. Hắn đã từng là một bác sĩ cao quý được nhiều người yêu mến nhưng lòng tham và sự thiếu thốn tình thương đã dần khiến hắn thay đổi trở thành người tàn nhẫn ngay cả việc mất hết nhân tính cũng có thể làm được. Đôi tay hắn trước đây từng cầm dao phẫu thuật cứu người thì nay cũng chính nó đã cầm dao giết người.
Tiếng còi xe cảnh sát hú vang và ngày càng gần căn biệt thự. Trí hoảng loạn chạy ra ngoài rồi leo lên xe bỏ trốn. Bà Lan hoảng hốt can ngăn nhưng hắn bỏ ngoài tai, giờ đây hắn không còn con đường nào khác ngoài việc phải trốn chạy.
Bị truy đuổi ráo riết hắn đạp ga chạy hết tốc độ, còi xe nhấn liên tục báo hiệu cho những chiếc xe khác nhường đường. Tình trạng hỗn loạn đang xảy ra rất nghiêm trọng, hắn lướt qua một chiếc ô tô rồi thêm một chiếc xe buýt nữa để chạy lên trước tránh sự truy đuổi của các lực lượng chức năng. Vừa lái xe hắn vừa quan sat đằng sau.
Bên phía cảnh sát phát loa khuyên hắn dừng xe để đầu thú nhưng hắn kiên quyết không dừng lại. hắn không thể đánh mất liêm sỉ của một người đứng đầu tập đoàn lớn khi những thứ mình có đã quá nhiều thì lại càng khó buông bỏ.
Chiếc xe vẫn đang chạy với tốc độ rất cao, hắn quay ra phía sau quan sát, một chút bất cẩn đã khiến hắn phải trả giá đắt. Chiều ngược lại có một chiếc xe tải, khi hai chiếc xe sắp chạm vào nhau, hắn đánh lái sang phải bị bất ngờ chiếc xe mất lái đâm thẳng vào trụ quảng cáo bên đường, phần đầu xe vỡ vụn dừng lại bên lề.
Trong lúc mơ màng hắn nhìn thấy mẹ đang khóc, hắn thấy người em trai mình chưa bao giờ thừa nhận đang nhìn với ánh mắt đầy thương cảm, hắn thấy ông ngoại nhìn ghét bỏ và cả cái gã chẳng ra gì kia đang cầm dao tiến về phía hắn, đáng nói nhất là nụ cười hồn nhiên rất đẹp đẹp của cô gái hắn yêu. Tất cả như đang nói lời vĩnh biệt với hắn, bất giác khóe mi hắn cay cay rồi một giọt nước lăn ra. Hắn nhắm mắt lại, cả thế giới đều ở lại phía sau.