Dược Sư Tự Sự

Chương 53



Những ký ức xưa cũ lại hiện lên.

Giữa một khung cảnh toàn hai màu đen trắng, chỉ có thứ đó có nhuộm một màu đỏ nhạt. Trong tầm nhìn mờ nhạt hơn tất cả mọi người của ông ta, chỉ có thứ đó là toả sáng rực rỡ.

Giữ những quân cờ vây, giữ những quân cờ shogi, móng tay sơn đỏ ấy sáng lấp lánh.

Những nước đi nối tiếp nhau chắc chắn, không hề lãng phí một dù chỉ một bước, nữ nhân ấy khiến tất cả mọi người đều phải giơ tay xin hàng. Một nữ nhân ngạo mạn, nhìn ông với ánh mắt băng giá, người kỹ nữ ấy tên Fenshen. [note20972] 

Ông đi tới khu đèn đỏ để tìm kiếm một mối quan hệ, nhưng thành thực thì ông cũng chẳng quan tâm lắm. Ông chẳng thể uống nhiều sake, cũng chẳng hứng thú với đàn nhị hay nhảy múa. Dù họ có ăn mặc đẹp ra sao, thứ ông nhìn thấy cũng chỉ là những quân cờ vây trắng.

Nó luôn là như vậy.

Ông không thể phân biệt được khuôn mặt của người khác. Và nó ngày càng nặng hơn.

Nó khác xa với việc không phân biệt nổi mẹ mình và bà vú, ông còn không thể phân biệt được đâu là nam đâu là nữ.

Cha của ông nói rằng ông thật vô giá trị, rồi bỏ về chỗ của người vợ lẽ.

Mẹ của ông thì không quan tâm đến người con thậm chí còn không thể nhận ra mặt của mình, chỉ cố tìm cách giành lại người chồng từ tay ả tình nhân.

Đó là lý do vì sao ông nói mình may mắn khi sinh ra là người con trưởng của một gia đình danh giá, nhưng lại lớn lên mà không phải gánh vác chút trách nhiệm nào.

Ông đắm chìm trong cờ vây và cờ shogi, học làm đồ thủ công mĩ nghệ, nghe ngóng những tin đồn và đôi khi bày ra vài trò chơi khăm.

Ông cũng là người làm ra những bông hồng xanh trong hoàng thành sau khi nghe được cách làm từ người thúc.

Chỉ có vị thúc của ông - một người cực kỳ xuất sắc nhưng lại vụng về, là hiểu được ông.

Ông đã được gợi ý rằng hãy nhớ người khác không phải bằng khuôn mặt, mà là qua giọng nói và phong thái, những đặc điểm thể chất của họ. Ông có thể hiểu đơn giản việc đó bằng cách ghép các quân cờ shogi vào những người thân quen. Cuối cùng, những người mà ông không cần quan tâm thì biến thành những quân cờ vây, còn những người thân quen thì thành các quân cờ shogi – những thứ mà ông có thể phân biệt được.

Khi ông nhìn người thúc của mình với hình ảnh của quân long vương, ông tái xác nhận rằng đó là một con người xuất chúng.

Khi ông nghe rằng người thúc được cho đi học ở các nước phương Tây, ông không biết rằng mình sẽ cô đơn như thế nào nữa.[note20973] Những người hiểu được ông càng ít dần.

Ông không bao giờ nghĩ rằng ông có thể chứng tỏ tài năng của mình trong cờ vây và cờ shogi mà ông đã dành rất nhiều thời gian để tìm hiểu.

Nhờ vào dòng dõi nhà mình, tuy ông chẳng có tẹo tài năng quân sự nào cả, có được một chức quan quả thật là may mắn. Dù cho ông có yếu đuối, nhưng nếu như không lãng phí những tùy tùng của mình, thì tiền bạc sẽ tự kéo đến. Không thể bác bỏ rằng khi mà mọi người đều trở thành các quân cờ shogi, thì đó sẽ là ván cờ thú vị nhất.

Với những thành tích bất bại trong trò chơi hay cả trong công việc, ông được một người đồng nghiệp khó chịu sắp xếp đối mặt với một người kỹ nữ trong lời đồn. Fenshen, người chưa bao giờ thua tới từ khu đèn đỏ, và ông, kẻ chưa bao giờ nếm mùi thất bại tới từ nơi nhà binh.

Bất kể là người nào thua. Khán giả cũng sẽ thấy rất thú vị.

Rốt cuộc thì, ông cũng chỉ là con ếch ngồi đáy giếng thôi.

Những suy nghĩ đó đến với ông sau khi Fenshen giành chiến thắng. Ban đầu, nàng ta có thể cầm quân trắng, nàng ta cũng có thể đi sau, nhưng thế cờ của nàng ấy sẽ dần dần áp đảo ông. Bằng quân cờ kẹp giữa ngón tay thanh lịch và chiếc móng tay đỏ được chăm sóc cắt tỉa cẩn thận, nàng ta đập nát sự kiêu ngạo của đối thủ.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối ông thua? Hơn cả nỗi buồn, nó thậm chí như một vết cắt sắc lẹm tàn nhẫn vào tâm can ông. Ông không thể chịu được cái cảm giác bị xem thường. Nàng ta không nói một lời, ông nhận ra điều đó từ dáng điệu lạnh lùng của nàng.

Và sau đó ông thấy mình đang cười thật lớn. Mọi người đều náo động vì hành động kỳ lạ đó.

u2756-3bae4c0d-85c4-4680-99ce-147585a4c9f5.jpg

Khi hình bóng người kỹ nữ ấy đang nhạt nhoà bởi nước mắt của ông, ông chợt nhận ra khuôn mặt người phụ nữ ấy không còn là quân cờ vây trắng như mọi khi, mà là dung nhan của một nữ nhân ảm đạm. Như cái tên của nàng, đôi mắt nàng hệt như một bông hoa phượng tiên, sẽ nở bung ra khi người khác chạm tới; ánh mắt ấy muốn tất cả mọi người tránh xa nàng.

Ai lại nhìn người khác bằng vẻ mặt đó chứ?

Đó là khoảnh khắc lần đầu tiên ông nhận ra một sự thật hiển nhiên.

Fenshen thì thầm vào tai một kamuro đang đứng cạnh nàng. Cô gái nhỏ nhanh chóng quay trở lại với bàn cờ shogi.

Không để ông được nghe giọng nói của người đầu tiên ông có thể nhận ra khuôn mặt, kỹ nữ ngạo mạn đó chỉ lẳng lặng chuẩn bị cho ván cờ tiếp theo.

Ông sẽ không thua ván đấu này.

Nâng ống tay áo lên, ông đặt các quân cờ lên bàn.

***

Chỉ hết lòng chơi cờ vây và cờ shogi hết lần này đến lần khác, họ đã tiếp tục gặp mặt như vậy bao nhiêu năm rồi?

Tuy nhiên, tần suất đã dần dần giảm xuống.

Các kỹ nữ có tài hạn chế việc tiếp khách để nâng cao danh tiếng của mình.

Fenshen cũng là một người như vậy.

Dù cho rất thông minh, nhưng do cách giao tiếp đáng sợ của mình, nàng không được lòng nhiều vị khách. Tuy nhiên cũng có những người có khẩu vị lạ đời.

Nàng chắc chắn là báu vật của những người đó.

Giá của nàng cũng được nâng lên. Hiếm hoi lắm ông mới được gặp nàng ba tháng một lần.

Khi ông đến thăm lầu xanh đó sau một thời gian dài, ông bắt gặp nàng đang sơn móng tay, gương mặt không ưa giao thiệp vẫn vậy.

Một bông hoa phượng tiên với một loại cỏ trên khay.

Khi ông hỏi đó là cỏ gì vậy, nàng trả lời “cỏ chân mèo [note20974].”

Thông thường, chúng được sử dụng như là một thảo dược có tác dụng giải độc hoặc dùng cho các vết côn trùng cắn.

Khá là giải trí, cũng giống như cây hoa phượng tiên, thông thường, hạt của cỏ chân mèo cũng vỡ ra khi được chạm vào lúc đã chín.

Lúc ông định chạm vào những bông hoa để ngắm nhìn,

“Khi nào ngài lại tới đây?” – Fenshen hỏi.

Thật bất ngờ. Nàng là một kỹ nữ chỉ gửi những lá thư mời khi bị bắt buộc.

“Khoảng ba tháng nữa.” – Ông nói.

“Tiểu nữ hiểu.”

Fenshen bảo kamuro dọn dẹp đống đồ làm móng, và bắt đầu bày ra bàn cơ cờ shogi.

***

Đó là lần ông nghe về chuyện chuộc lại Fenshen.

Không phải là có ý gì về giá cả của một kỹ nữ, mà là ông không thể chịu được những kẻ tranh giành nàng đã khiến giá của nàng phải tăng lên.

Dù cho ông đã được thăng chức lên một quan võ, một người bị cướp mất quyền thừa kế bởi người anh em cùng cha khác mẹ như ông thì không có đủ tiền để tranh đấu.

Làm gì bây giờ?

Đột nhiên, một ý tưởng tồi tệ lướt qua tâm trí của ông, nhưng ngay lập tức dẹp nó đi.

Đó là việc mà ông không được phép làm.

Ba tháng sau, tại lầu xanh, Fenshen đang ngồi sau hai bàn cờ, cờ vây và cờ shogi, được chuẩn bị từ trước.

Điều đầu tiên mà nàng nói là:

“Liệu chúng ta có thể cá cược một lần này không?”

Nếu ngài thắng, tiểu nữ sẽ đáp ứng điều mà ngài muốn.

Nếu tiểu nữ thắng, tiểu nữ sẽ nhận được điều tiểu nữ muốn.

“Xin hãy chọn trò chơi mà ngài muốn đấu.”

Ông có cơ hội thắng cao hơn ở trò shogi.

Nhưng ông lại ngồi vào bàn cờ vây.

Fenshen, nói rằng muốn tập trung vào trận đấu, nên đã bảo các cô gái hầu đi nghỉ trước.

Sau đó, tuy còn chưa biết ai thắng, nhưng lúc ông nhận ra, thì hai tay họ đã đan vào nhau.

Không hề có một lời nói ngọt ngào từ Fenshen. Ông cũng vậy. Điều gì đã khiến họ giống nhau đến thế?

Nhưng, Fenshen thì thầm, “Tiểu nữ muốn chơi cờ vây”, trong vòng tay của ông.

Dù cho ông nghĩ rằng mình đang muốn chơi cờ shoghi.

***

Những điều xui xẻo xảy ra ngay sau đó

Người thúc thân quen của ông đã mất đi chức vụ. Thúc ấy vẫn là một người vụng về như thường lệ.

Cha ông coi thúc ấy như một đống lộn xộn.

Dù cho ông chưa đến mức ảnh hưởng tới gia đình của mình, tuy nhiên người gần gữi với vị thúc ấy cũng bị ghét bỏ, và thế là ông nhận được lệnh tòng quân và không được trở về sau một thời gian.

Ghét bỏ ông thì cũng được thôi, nhưng chuyện này có lẽ sẽ trở thành một vấn đề lớn trong tương lại xa.

Cha của ông, một quan võ, là người sinh thành và cũng là cấp trên của ông.

Khi ông trở lại sau nửa năm, cuối cùng ông cũng có thời gian để gửi một lá thư đến lầu xanh đó.

Ông nhận được một lá thư nói rằng việc chuộc thân đã bị huỷ bỏ.

Ông biết rằng việc này sẽ ổn trong khoảng thời gian tới.

Ông không nghĩ rằng sẽ mất tận ba năm mới có thể trở về.

Khi vừa về đến nhà, một ngọn núi toàn thư từ bị vứt cẩu thả trong căn phòng đầy bụi của ông.

Những chậu cây đã hoàn toàn khô héo, nhắc ông về khoảng thời gian đã trôi qua.

Ông nhìn về một bức thư trên cùng – vì lý do nào đó, nó có dấu hiệu bị bóc ra. Một lá thư mời mà ông đã quen thuộc. Tuy nhiên, ở góc của bức thư, có vệt màu đỏ thẫm ở đó.

Ông nhìn chằm chằm vào chiếc túi bị mở một nửa ở gần đó. Cũng có vết màu đỏ thẫm.

Mở chiếc túi ra, trong đó là hai thứ được bọc bằng thứ giấy bẩn thỉu mà ông không rõ là cành cây hay đất sét hay gì đó. Một thứ rất nhỏ. Khi ông cầm nó lên, ông thấy như thể ông đang bóp vụn nó ra vậy.

Khi ông nhìn thấy thứ màu đỏ còn gắn trên cành cây khô ấy, ông cuối cùng cũng nhận ra đó là gì.

Ông có tận mười thứ đó ở trên bàn tay của mình. Vậy mà ông lại quá chậm để nhận ra.

Lời hứa móc ngoéo. [note20975] Ông nghe rằng lời hứa đó rất phổ biến.

Ông gói lại hai cái gói nhỏ, đặt chúng trở lại trong túi và cất nó trong ngực áo. Và sau đó ông cưỡi ngựa phóng như bay đến khu phố đèn đỏ.

Chỉ có những quân cờ vây trong kỹ viện quen thuộc đã xuống cấp. Người nữ nhân như bông hoa phượng tiên không còn ở đó nữa. Ông nhận ra người đang đập ông bằng cây chổi là một lão bà nhờ vào giọng nói.

Fenshen đã chết.

Sau khi bị bỏ rơi bởi hai người bảo trợ lớn, với danh tiếng đang tụt dốc, uy tín của nàng rớt xuống tận cùng, người kỹ nữ không còn cách nào khác ngoài việc xuống đường tiếp khách như một gái bán hoa.

Đó là điều mà ai cũng có thể hiểu ra, chỉ cần suy nghĩ một chút. Nhưng với ông, người chỉ có cờ vây và shogi trong đầu, thì đó không phải là một thứ ông có thể hiểu được.

Giờ ông chỉ có thể lăn lộn ở trên mặt đất. Dù cho ông có gào khóc thế nào mặc kệ ánh nhìn của người khác, thì thời gian cũng không thể quay ngược lại.

Tất cả mọi điều đã xảy ra, chỉ bởi vì ông là một kẻ thiển cận.

***

Ôm lấy đầu vẫn còn đau nhói, Rakan tỉnh dậy ở trên giường. Ông nhận ra căn phòng đơn giản này. Ông đang ở trong phòng ngủ của quân đội mà đôi khi ông sử dụng khi ra ngoài.

Ông không nghĩ thứ rượu đó lại mạnh đến vậy bởi con gái ông uống nó rất nhanh.

Rakan không rõ đó là loại rượu gì.

Cổ họng của ông cháy bỏng chỉ với một ngụm.

Có một bình nước ở cạnh đấy. Ông đổ ra một cái bát và uống.

Vị đắng chát tràn vào miệng ông, và cuối cùng thì ông lại nôn hết ra. [note20976] 

Đó có lẽ là thuốc giải rượu, nhưng ông cảm thấy dường như đây là mới là cách nó giải rượu. 

Có một chiếc hộp gỗ cây hông ở cạnh bình nước.

Đó là thứ mà ông đã gửi cùng với bức thư, giống như một trò đùa nghịch từ rất lâu về trước.

Ông không biết rằng nó có thể trở lại trạng thái này dù cho nó đã khô héo.

Ông nhớ tới con gái của ông, người trông như một cây cỏ mèo. [note20977] 

***

Sau đó, ông đã đến gõ cửa Rokushoukan rất nhiều lần, và đều bị trừng phạt bởi lão bà bà.

Ở đây chẳng có đứa bé nào cả, nhanh lên và biến đi. Ông bị đánh bằng một cái chổi. Một lão bà thực sự đáng sợ.

Ông ngồi bệt xuống dất, với thái dương chảy máu, có một đứa trẻ đang nhặt thứ gì đó ngay bên cạnh ông.

Chỗ cỏ dại mọc bên cạnh tòa nhà có hoa màu vàng. Một trong những thứ mà ông còn nhớ được.

Khi ông hỏi đứa trẻ đó đang làm gì vậy, cô bé trả lời rằng cô đang làm dược thuốc.

Gương mặt mà ông đáng lẽ nên nhìn ra thành quân cờ vây trắng, vì lý do nào đó, thì lại là gương mặt không ưu giao thiệp của một đứa trẻ.

Đứa trẻ, nắm lấy chỗ cỏ bằng cả hai tay, chạy đi. Nơi mà cô bé chạy đến, là một người có dáng đi của một nam nhân già. Ông thường nhìn những gương mặt thành quân cờ vây đen, nhưng nam nhân đó lại là một quân cờ shogi. Hơn nữa, đó không phải là tốt hay quế mã. Đó là một phi xa đã được phong cấp, một long vương.

Ông nhận ra ai đã mở cái túi bẩn thỉu đó, và ai đã bóc lá thư đó ra.

Ruomen đã ở đó, vị thúc đã mất tích một thời gian dài sau khi bị trục xuất khỏi Nội Cung.

Nam nhân đó gọi đứa trẻ lẽo đẽo theo sau ông như một chú gà con nhỏ, đang nắm chặt chỗ cỏ chân mèo, bằng cái tên “Maomao”.

Rakan lấy ra cái túi nhỏ bẩn thỉu từ trong túi áo ngực. Nó đã bị mòn nhiều do liên tục bị mang đi khắp nơi. Trong đó có những thứ như hai nhành cây khô được cuộn trong giấy.

Cách Maomao đặt cờ rất lúng túng. Lý do có thể cô bé không quen chơi cờ shogi, nhưng mặt khác ông cũng nhận ra cô bé đang chơi bằng tay trái.

Khi ông nhìn vào những chiếc móng được sơn đỏ, chỉ có ngón út bị quặp lại.

Không có gì phải hối tiếc.

Ông đã làm mọi thứ.

Tuy nhiên, ông muốn được ở gần cô.

Ông đã chán với cuộc sống bị bao vây bởi các quân cờ vây và cờ shogi rồi.

Để làm được điều đó, ông đã tập trung toàn bộ sức lực. Giành lại chức trưởng họ từ người cha, đuổi người anh em cùng cha khác mẹ đi và nhận nuôi người cháu như một người con của mình.

Ông đã thương lượng với lão bà bà rất nhiều lần. Ông hoàn thành việc bồi thường gấp đôi trong vòng mười năm.

Ông nói chuyện với kamuro - người mà lúc này đã trở thành một trong Tam Công Chúa, và vị thúc của mình để hiểu và tôn trọng mong muốn của Maomao.

Thật không may, Rakan, người không giỏi trong việc đọc cảm xúc của người khác, tiếp tục hành động theo một cách hoàn toàn phản tác dụng.

Rakan đặt lại chiếc túi nhỏ vào trong túi áo ngực.

Lần này hãy bỏ cuộc vậy. Chỉ lần này thôi.

Tuy nhiên với bản chất cố chấp của mình, chắc chắn rằng ông sẽ không bao giờ từ bỏ.

Và, hơn thế nữa, ông không thể chấp nhận tên nam nhân đang đứng cạnh cô con gái của mình.

Không phải hắn ta hơi gần quá à? Trong suốt trận đấu, hắn chạm vào vai của con gái ông ba lần. Cũng thật thú vị khi thấy con gái ông gặt phắt hắn đi mọi lúc.

Vậy thì, ông sẽ làm gì để trả thù đây?

Rakan nghĩ trong khi với lấy cái bình và uống món thuốc đắng ngắt.

Dù cho, không cần biết nó kinh khủng như thế nào, chắc chắn rằng đây là món mà con gái ông tự tay làm ra.

Từ lúc này, hãy suy nghĩ về cách dẹp bỏ lũ sâu bọ khỏi bông hoa nào.

------------------------------

Trans: ĐM

Edit: THK

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.