Trớ trêu thay, những bông hoa hồng đa sắc màu lại là tâm điểm của bữa tiệc.
Rakan ngắm nhìn bằng ánh mắt mơ màng bởi những giai điệu như ru ngủ từ dàn nhạc, ông chợt nhận ra mình vẫn còn đang cầm một chiếc mão quan vẫn còn vướng những lọn tóc trên đó.
Trời ạ, Rakan nghĩ và đặt nó sang bàn bên cạnh.
Vị quan ngồi cạnh ông lật đật đội nó lên.
Rakan không chắc chắn lắm, nhưng dường như ông có cảm giác mình đang bị nhìn chằm chằm. Lúc ấy, ông gỡ chiếc kính một tròng của mình xuống, lau bằng một mảnh vải và đeo nó lên mắt còn lại.
Những bông hoa hồng đang được đặt ở trung tâm bữa tiệc.
Vẻ ngoài của những bông hoa, cái cách mà chúng khoe sắc, như thể đang bày ra tính cách đáng ghét của người cắm hoa vậy.
Ông nhớ về một buổi tiệc
Những dải lụa mỏng tang dập dờn như nhảy múa theo nhịp điệu từ những chiếc đàn nhị.
Được phục vụ một bữa Kaiseki ryori [note20964] sang trọng, và đắm chìm trong hơi men của rượu sake
Những thứ vô nghĩa từ lâu thật sự khó mà nhớ lại được.
Ông nhớ mình đã ở đó, nhưng tâm trí ông thì lại đang phiêu dạt nơi khác.
***
Ông chợt nhận ra bữa tiệc hoa viên đã đến hồi kết thúc. Hoàng thượng đang ban hai bông hồng màu xanh và đen cho hai quý phi tương ứng với màu y phục của họ hôm nay.
Ông không chắc lắm, nhưng từ tất cả những tiếng xì xào xung quanh, họ hẳn là trông rất xinh đẹp.
Những thứ như vẻ đẹp bề ngoài chưa bao giờ khiến ông để tâm.
Dù nhìn bằng cách nào, chúng vẫn thật chán ngắt.
Nô tì ấy không đến sao?
Ông không rõ vì lý do gì mà ông lại muốn chọc giận nô tì ấy.
Suy nghĩ về điều đó cũng chẳng ích gì, hãy đi chọc ghẹo một người khác nào. Mình sẽ khiến con bé phải nổi điên.
Ông nhìn xung quanh. Vẫn có rất nhiều người ở lại.
Ông rất tệ khi ứng xử trước đám đông.
Ông nhìn vào những khuôn mặt như thể nhìn vào những quân cờ vây.
Ông chỉ có thể phân biệt được giới tính, ông nhìn nam nhân như những quân cờ đen còn nữ nhân thì như những quân cờ trắng. Với ông, những khuôn mặt của họ như những chiếc mặt nạ giống hệt nhau, không thể phân biệt nổi.
Thậm chí những người ở trong quân đội mà ông đã biết từ lâu thì ông cũng chỉ có thể nhìn họ như những quân cờ shogi là tối đa.
Phần lớn các binh sĩ thông thường thì là quân tốt, và khi họ lên bậc thì trở thành quân xe hoặc quân mã.
Công việc của một quân sư thì rất đơn giản; chỉ cần đặt những quân cờ vào vị trí. Đúng người, đúng địa điểm, chỉ vậy thôi là ta có thể thắng hầu hết các trận đánh.
Nó không khó, nó chỉ có vậy thôi, và đó là tất cả công việc của Rakan. Ngay cả khi ông có chỉ định người không đủ năng lực, thì tùy tùng của ông cũng sẽ tự động hoàn thành nó.
Rakan nghĩ đó là một điều đương nhiên.
***
Dù cho mọi người có ngưỡng mộ nam nhân có nụ cười thiên nữ đó, ông vẫn không thể hiểu được.
Ngân tướng sẽ đi theo kim tướng [note20965] – sẽ không còn vấn đề gì nếu ông tìm kiếm bằng cách đó.
Ông đã quen với việc tìm người như vậy.
Tuy nhiên, hôm nay mắt của ông đau hơn thường lệ.
Sắc đỏ đập vào mắt của ông. Mọi người đều có son đỏ bôi trên ngón tay của họ.
Đây có phải thứ mà người ta gọi là xu hướng chăm sóc móng tay của các cung nữ không?
Màu móng tay đó khiến ông nhớ lại những ký ức về một màu đỏ không rực rỡ lắm.
Một màu đỏ nhuộm nhàn nhạt.
Màu đỏ của hoa phượng tiên.
Khi cái tên đầy hoài niệm của người kỹ nữ đột nhiên hiện lên trong tâm trí, một cung nữ thấp bé đã đứng trước mặt ông.
Nhỏ con và gầy gò, nhưng đầy quả quyết, một thiếu nữ trông như một cây chua me đất.
Đôi mắt trống rỗng nhìn về phía ông.
Khi ông nhận ra mình đang nhìn chằm chằm, cô gái quay lưng như thể muốn nói rằng hãy đi theo cô ta.
Ở phía đối diện của khu vườn hoa mẫu đơn, một bàn cờ shogi được đặt trong một tiểu đình nhỏ. Có một chiếc hộp gỗ cây Hông ở trên bàn cờ. Một bông hồng khô héo được đặt bên trong trông như một tử thi vậy.
“Liệu nô tỳ có thể làm đối thủ của ngài không?”
Cầm quân cờ shogi lên, cô gái hỏi với giọng đều đều.
Kim tướng và ngân tướng đang đứng sát cạnh nhau.
Ông không có lý do gì để từ chối cả.
Nếu như đó là yêu cầu của cô con gái đáng yêu của ông.
Rakan nở một nụ cười toe toét.
***
Nô tỳ ấy đang định làm gì vậy?
Jinshi đang ở đây, mặc cho Maomao đã nói rằng y hãy quay về cung nếu có thể. Maomao có vẻ cực kỳ miễn cưỡng nhưng nàng tin vào điều kiện rằng y sẽ không nói một lời.
Sau khi mời được vị quân sư, Maomao xếp ra các quân cờ shogi. Gương mặt nàng hoàn toàn vô cảm – bản tính khó gần của nàng gần đạt tới giới hạn của con người. Nàng đôi lúc trông như muốn gãi phần mu bàn tay, có phải nàng bị bọ cắn không?
“Đi trước, hay đi sau, ngươi sẽ chọn gì?”
Người ta có thể thấy rõ bên dưới chiếc kính một tròng đó, cặp mắt hí của Rakan đang ánh lên niềm hạnh phúc. Điều đó là tất nhiên, bởi nỗi ám ảnh của ông ta [note20966].
“Trước đó, thì sao chúng ta không quyết định về luật chơi và vật đặt cược nhỉ?” – Maomao đề nghị.
“Thế thì càng tiện.” – Rakan nói.
Jinshi nhìn vào bàn cờ từ đằng sau Maomao.
Rakan đối mặt với y bằng một nụ cười đáng ngại, nhưng chắc chắn nô tì ấy sẽ không thua. Y đáp trả bằng nụ cười duyên dáng.
Một cuộc tỉ thí năm ván không có gì bất thường. Nói cách khác, bạn sẽ chiến thắng nếu như thắng được ba trận.
Jinshi không hiểu nổi. Người quân sư này chưa bao giờ thua ở trò shogi. Với những người mới, việc chọn trò chơi như thế này là sai lầm.
Maomao đang nghĩ gì vậy?
Gaoshun có vẻ cũng cùng ý kiến; những nếp nhăn trên trán anh thậm chí còn hằn sâu hơn.
“Ta tự hỏi liệu ngươi có cần ta chấp quân nào không. Quân xe hay quân tượng đây?” – Rakan nói.
“Nô tỳ không cần ngài chấp.”
Maomao đã không chấp nhận đề nghị hào phóng đó. Jinshi nghĩ tốt nhất y nên tiếp tục giữ im lặng.
“Vậy thì, nếu ta thắng, ngươi sẽ phải nhận là con của ta.” – Rakan nói.
Jinshi định kêu lên phản đối nhưng y bị ngăn lại bởi Gaoshun ở phía sau. Y đã hứa rằng không được nói gì cả.
“Vì nô tỳ đang phải làm việc, nô tỳ sẽ thực hiện sau khi thời hạn hợp đồng kết thúc.” – Maomao trả lời.
“Làm việc?” – Đôi mắt cáo hướng về phía y.
Jinshi, mỉm cười, y phải giữ cho hai bên má không run lên.
“Ngươi thực sự đã được thuê?” – Rakan hỏi để chắc chắn.
“Đúng vậy. Việc đó đã được ghi lại trong văn kiện.” – Maomao xác nhận.
Đúng như vậy. Việc đó được viết trong văn kiện mà Maomao đã nhìn thấy.
Nhưng người ký lại là lão bà bà, người được coi như là giám hộ của nàng. Nàng gần như bị tước khỏi tay người cha nuôi của mình.
“Thế cũng ổn thôi. Bên cạnh đó, ngươi muốn điều gì?” – Trông nghi ngờ, Rakan nói.
“Nô tỳ không cần gì cả. Tuy nhiên, có được không nếu nô tỳ thay đổi hai thứ trong luật chơi?” – Nàng nói.
“Không có vấn đề gì.”
“Nếu vậy thì...”
Maomao lấy ra cái chai nàng đã nhờ Gaoshun chuẩn bị từ trước.
Nàng đổ chúng đều ra năm chiếc chén. Từ mùi hương thì có vẻ như chúng là rượu mạnh.
Sau đó, nàng mở ra gói thuốc mà nàng lấy từ dưới tay áo và đổ chỗ bột trong gói vào chén. Có vẻ như nàng đã cho những loại bột khác nhau vào trong ba chiếc chén. Maomao khuấy chúng, trộn đều lên, và nhanh chúng tráo đổi vị trí của năm chiếc chén. Bây giờ thì không biết chén nào đã trộn thuốc nữa rồi.
“Mỗi lần thua một trận, người thua phải uống một chén mà người thắng chọn. Không cần thiết phải uống hết trong một hơi.” – Nàng nói.
Y có linh cảm không lành. Tại sao lại phải như thế? Jinshi đi đến bên cạnh Maomao.
Có vẻ như khuôn mặt vô cảm của nàng hơi ửng đỏ. Hai má đang giãn ra như là nàng đang rất vui vậy.
Chỉ có một thứ mới có thể khiến nàng làm khuôn mặt như vậy.
Y rất muốn hỏi về thứ bột mà nàng mới đổ vào nhưng y lại không thể.
Y ghét bản thân vì điều đó.
“Chỗ bột ngươi vừa cho vào là gì vậy?” – Rakan hỏi thay cho Jinshi.
“Đó là dược thuốc. Nô tỳ tự làm chúng.”
Nếu như cùng uống cả ba loại, chúng sẽ trở thành chất độc chết người.
Cô gái kỳ quặc nói điều đó một cách đơn giản với một nụ cười.
Và sau đó.
“Nếu không thể tiếp tục trận đấu vì bất cứ lý do gì, thì bị xử thua cuộc. Đó là hai luật, xin mời bắt đầu.”
Maomao nói trong khi khuấy những chiếc chén với thuốc trong đó.
Móng tay được sơn đỏ là phần móng bị biến dạng ở ngón tay út của nàng.
Rakan nhìn chằm chằm ngón tay đó.
***
Jinshi chỉ có thể nghĩ tới những điều tồi tệ.
Dù sẽ không sao nếu như không phải uống cả ba chén, nhưng nó vẫn là thứ mà người khác không thể cứ thế cho vào mồm mình được.
Liệu nó có phải chỉ là để đe dọa đối thủ không?
Chắc chắc là, một người bình thường thì sẽ bị đe dọa bởi điều đó.
Nhưng đối thủ hiện tại là một quân sư bị gọi là kẻ lập dị. Y không nghĩ rằng tâm trí ông ta sẽ bị xáo trộn chỉ bởi việc đó.
Đúng như dự đoán, Maomao đã thua hai ván liên tiếp.
Dù nàng có kiến thức, và nắm rõ luật chơi cờ shogi. Nhưng rõ ràng không thể gọi đó là một trận đấu thực sự được.
Nàng cũng đã uống hết hai chén rượu. Tuy nhiên, nàng uống nó như thể nó ngon lắm vậy.
Y tự hỏi nàng đang nghĩ gì
Trận thứ ba mới chỉ bắt đầu, nhưng có thể thấy kết thúc của ván đấu luôn rồi.
Y nghĩ về khả năng bị trúng độc khi uống chén rượu thứ ba.
Xác xuất để uống phải chén có độc từ lúc đầu là 3/5, chén thứ hai là 2/4, và chén cuối cùng là 1/3.
Tóm lại, với xác suất là 1/10, Maomao sẽ uống phải chất độc chết người.
Thành thực mà nói, y nghĩ rằng nếu Maomao không hề gì ngay cả khi uống phải chất độc chết người thì có hơi đáng sợ. [note20967]
Y không rõ rằng Rakan có biết điều đó không.
Trong khi nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra khi thua cuộc, y đưa mắt nhìn Gaoshun.
“Chiếu tướng.”
Y nghe thấy một giọng nói.
Đó không phải của Rakan, đó là của Maomao.
Y trao đổi ánh nhìn với Gaoshun và nhìn vào bàn cờ, vương tướng đang bị chiếu bởi kim tướng.
Thế cờ cực kỳ tệ, nhưng chắc chắn không còn đường nào thoát cho vương tướng cả.
“Ta thua rồi.”
Rakan giơ tay, đặt lên đầu gối.
“Dù cho đó là nhân nhượng, thì chiến thắng vẫn là chiến thắng.”
Maomao nói để chắc chắn hơn.
“Đúng vậy, chắc chắn con gái ta sẽ không bắt ta phải uống thuốc độc đâu nhỉ.”
Maomao, người vừa mới uống hai chén xong, không hề thay đổi biểu cảm. Không thể biết được nàng đã uống độc hay chưa.
Rakan trưng ra một nụ cười đùa cợt và đánh giá cô con gái vô cảm của ông.
“Liệu chỗ thuốc đó có vị không?”
“Ngài sẽ biết khi uống thử. Tất cả thuốc đều có vị đắng.”
“Ta hiểu. Vậy chọn một chén cho ta chứ?”
“Ngài có thể tự chọn bất kỳ chén nào.”
Ra là vậy, Rakan định thua hai trên năm ván. Và ông ta biết rằng nếu ông ta uống phải một chén rượu có thuốc thì Maomao sẽ không sao cả. Xác suất vẫn không đổi, nhưng đó dường như là sự đảm bảo.
Dù sao thì ông ta vẫn là một người thông minh. [note20968]
Rakan chọn chén ở giữa và uống nó.
“Nó có vị đắng.”
Jinshi gục đầu.
Vì vậy, Maomao sẽ không thể thắng ván đầu tiếp theo.
Khi Jinshi đang nghĩ về ván đấu sau phải làm gì-
“Và nó còn nóng nữa.”
Y ngẩng đầu lên khi nghe thấy lời của Rakan. Gương mặt của ông ta hoàn toàn nhuốm đỏ. Đầu của ông ta lắc lư từ bên này sang bên nọ. Và sau đó, nước da ông ta dần xám đi, và ông ta gục xuống vô lực.
Gaoshun vội chạy tới để đỡ ông ta.
“Đó là thứ quỷ gì vậy? Không phải ngươi nói rằng chỗ thuốc đó vẫn ổn nếu chỉ uống một chén sao?”
Dù ông ta có đáng ghét nhưng Maomao thực sự đã đầu độc ông ta sao? Jinshi hỏi như thể đang thẩm vấn nàng.
“Không phải, đó là dược thuốc.”
Maomao nói như thể nàng đang cực kỳ bực bội. Nàng cầm lấy cái bình gần đó và tiến về phía Rakan.
Nàng vạch mắt Rakan để chắc chắn rằng ông ta không bị hôn mê, sau đó nàng đổ cả bình nước vào miệng ông ta. Cách làm khá là thô bạo.
“Jinshi đại nhân.” – Gaoshun nhìn với gương mặt hoang mang. “Ngài ấy có vẻ như bị say.”
“Dù sao đó cũng là vua của trăm loại thuốc (rượu) mà .”
Việc chăm sóc của Maomao thật là thiếu quan tâm khi nàng chỉ kiểm tra xem ông ta có còn sống không. Có vẻ như nàng làm việc đó chỉ vì nàng là một dược sư.
“Ông ta còn không biết tửu lượng của mình.”
Y cuối cùng cũng hiểu ý định của Maomao với câu nói đó.
------------------------------
Trans: ĐM
Edit: THK