Dược Sư Tự Sự

Chương 54



(Thật mệt quá đi.)

Thực sự mệt mỏi khi phải đối đầu với một đối thủ mình không biết rõ, Maomao nghĩ lại một lần nữa.

Nàng đang loạng choạng quay lại sau khi đưa nam nhân có đôi mắt cáo già đang say bí tỉ ấy về phòng nghỉ.

Vì Jinshi và Gaoshun còn có những công chuyện khác, họ đã điều một vị quan khác đến giúp đỡ nàng. Anh ta chính là người đã đi cùng với nàng trong sự cố namasu mới đây.

Có vẻ như tên của anh ta là Basen [note21228]. Sau khi gặp anh ta vài lần thì cuối cùng nàng cũng nhớ được cái tên đó.

Vị quan này cũng không ưa giao thiệp lắm, và anh vẫn hoàn thành công việc của mình, vậy nên nàng cũng thấy thoải mái hơn hẳn. Nếu như người đồng hành với nàng không có ý định tiếp chuyện, thì Maomao không cần thiết phải cố gợi chuyện với anh ta làm gì.

Sau cùng thì Maomao nhận ra rằng có những điều xung khắc nhau không thể tương hợp được.

Khi gặp lại ông ta, nàng đã có suy nghĩ như vậy

Dù cho nàng không gặp bất kỳ điều gì như là ác ý từ ông ta cả.

Trong khi nàng tiếp tục bước đi lảo đảo, Maomao nhìn thấy một nhóm người kiều diễm. Đi giữa những người cung nữ đang nâng một cây dù lớn, với y phục đẹp đẽ, là Quý phi Rouran.

“…”

Nàng nghe thấy tiếng tặc lưỡi bên cạnh. Basen đang nheo mắt nhìn đám đông đó. Không hiểu vì sao, anh ta trông không được hài lòng.

Nàng nhìn lại để xem có chuyện gì. Có một vị quan mập mạp đang đứng ở đó. Ông ta được hộ tống bởi hai nam nhân có vẻ như là tùy tùng cùng với rất nhiều người đi phía sau. Ở giữa nhóm người đó, có một gương mặt mà nàng phần nào nhận ra.

(Ôi trời.)

Hai cung nữ trong số họ, một người ở trong nhóm đã bắt nặt nàng lần trước. Chính xác hơn, đó là người cung nữ dáng dong dỏng cao, chỉ đứng đằng sau và không tham dự vào chuyện đó.

Ánh nhìn của Maomao lưu lại trên cô ấy trong một khắc, nhưng đó không phải là điều gì đó mà nàng cần đặc biệt chú ý. Cũng không có gì kỳ lạ khi các cung nữ trong triều đình thuộc về một phe phái nào đó.

Khi Rouran nhìn thấy vị quan mập mạp đó, ngài ấy đưa chiếc quạt lên che miệng và bắt đầu nói chuyện một cách thân thiết.

Dù cho chỉ có những cung nữ ở xung quanh họ, nàng tự hỏi rằng liệu họ có nên nói chuyện theo kiểu thân mật như vậy không.

“Hai cha con xấu bụng chết tiệt.”

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm ác ý, Ra vậy, Maomao đã nhận ra. Đó hẳn là cha của Rouran, người đã gây áp lực lên Nội Cung?

Theo như những lời đồn mà nàng nghe ngóng được, kể từ khi được giữ chức thượng thư thời của tiên đế, ông ta đã là cái gai trong mắt của hoàng thượng - người cai trị đất nước bằng tài đức.

Dù có vậy đi nữa... Maomao nhìn vào Basen.

Đúng là họ đang ở chỗ mà chỉ có Maomao mới nghe thấy anh ta, hãy dừng việc nói xấu thượng quan lại đi ạ, nàng nghĩ. Giả sử rằng nếu có ai nghe được, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng anh ta nói những lời đó trong khi nói chuyện với Maomao.

(Anh ta vẫn còn thiếu kinh nghiệm nhỉ.)

Maomao nghĩ vậy khi nàng nhìn vào nam nhân trẻ tuổi, người có vẻ như cũng chỉ tầm tuổi của nàng.

(Dù sao thì...)

Anh ta trông cũng giống ai đó, nàng nghĩ.

***

Đã có quyết định rằng tối nay nàng sẽ đến tòa nhà của Jinshi, thay vì trở về nội cung.

“Ta chắc rằng ngươi sẽ khiến ngài ấy bực bội đấy.” – Jinshi đã về trước nàng, hiện vẫn đang chờ.

“Về ai cơ ạ?”

Maomao đang ăn một ít cháo mà Suiren đã chuẩn bị cho. Trò chuyện trong lúc ăn là một thói quen xấu, nhưng cần phải ưu tiên bổ sung chất dinh dưỡng mà nàng bị hao hụt tại Cung Pha Lê. Khi bà ấy nhìn thấy Maomao bị sụt cân sau một khoảng thời gian không gặp, Suiren còn làm thêm nhiều thức ăn ngoài món cháo nữa.

Ở đây cũng  giống như Cung Ngọc Bích, cung nữ không có giới hạn số công việc mà họ nên làm.

Jinshi bắt chéo tay, mở miệng trong nỗi lo âu.

“Ra…”

“Xin đừng nói ra ạ!!!.”

Vậy là ngươi thực sự ghét ông ta, Jinshi trông ủ rũ.

Không thích và có ác cảm trông thì giống nhau nhưng thực ra là khác đấy, Maomao nghĩ.

“Nô tỳ không có ác cảm gì với ông ta. Và còn điều này, nô tỳ được có mặt trên đời là nhờ vào hồng phúc của ông ta.”

“Cái này…”

Ngươi không nói kiểu khác được à? Jinshi có vẻ sốc.

(Ngay cả khi ngài nói như vậy.)

Đó là sự thật.

“Nô tỳ không rõ ngài đang tưởng tượng ra điều gì, nhưng các kỹ nữ sẽ không mang thai khi không ưng thuận đâu ạ.” – Nàng nói.

Tất cả các kỹ nữ đều liên tục uống thuốc tránh thai hoặc thuốc phá thai. Và ngay cả khi vẫn mắc phải chuyện đó, thì vẫn có rất nhiều cách để phá đi trong giai đoạn đầu.

Điều này có nghĩa là cô ấy đã có ý định sinh con.

“Đúng hơn, không phải thực tế người kỹ nữ ấy đã sắp đặt điều này à?”

Nữ nhân có thể dự đoán khoảng thời gian mà họ có thể dễ dàng dình bầu đến một mức nào đó, nếu họ theo dõi kỳ kinh nguyệt của mình.

Và với các kỹ nữ, họ có thể thay đổi thời gian buổi gặp mặt thông qua thư từ.

“Với vị quân sư đó á?” – Jinshi nói trong khi cầm lấy một miếng dimsum mà Suiren mang cho y.

“Nữ nhân là những con người xảo quyệt.” – Maomao trả lời.

Và như vậy, khi mục tiêu của cô ấy đã đi quá xa, cô đã mất kiểm soát bản thân.

Không tha thứ cho bản thân đến tận mức tự hại mình, và không chỉ như vậy-

Giấc mơ của nàng vài ngày trước.

Việc đó thực sự đã diễn ra.

Không chỉ tự hành hạ bản thân, cô ấy còn làm điều ấy với cả ngón tay út của đứa bé và bỏ vào bức thư gửi đi. [note21229] 

Không có ai ở lầu xanh nói với Maomao về người kỹ nữ đã hạ sinh ra nàng cả. Nàng hiểu rằng chính lão bà bà đã nghiêm cấm họ nói về chuyện đó.

Nhưng việc đó đã lộ ra vì nàng có hơi tò mò với cài bầu không khí xung quanh chuyện đó.

Lý do mà Rokushoukan suýt bị phá sản chính là bởi Maomao.

Và kẻ lập dị yêu cờ vây và cờ shogi đó chính cha đẻ.

“Jinshi đại nhân, liệu ông ta có nói chuyện với ngài ở bên ngoài thư phòng không?” – Nàng hỏi.

Jinshi nghiêng đầu.

“Giờ ngươi nhắc mới nhớ, ta không nghĩ là có.”

Y nói với nàng rằng bất cứ khi nào hai người đi ngang qua nhau trên đường, y chỉ chào hỏi bằng cách cúi đầu đơn giản. Chỉ có duy nhất lần mà ông ta nói chuyện mãi không ngưng là khi ông ta đang ngồi trong thư phòng của y.

“Đôi khi, có những người mà họ không thể tự phân biệt được gương mặt của những người khác. [note21230] Ông ta là một người bị như vậy.”

Maomao nói lại những gì mà nàng đã nghe được từ cha nuôi [note21231]. Maomao nửa tin nửa ngờ không rõ kiểu người đó có thật sự tồn tại không, nhưng nếu ông ta đúng là bị như vậy, thì nàng có thể hiểu được.

“Ngài ấy không nhận ra những gương mặt?” – Y hỏi.

“Vâng, vì vài lý do chưa rõ. Và bởi vì như vậy, ông ta có vẻ như phân biệt mọi người bằng các bộ phận khác ngoài gương mặt.”

Cha đã nói điều đó với biểu cảm phiền muộn. Rằng ông ta cũng là một người đáng thương xót.

Dù rằng cha có nghĩ như vậy, thì ông cũng đã không ngăn lão bà bà đánh đuổi ông ta bằng một cái chổi.

“Vì lý do nào đó, ông ta có lẽ nhận ra được người cha nuôi của nô tỳ và nô tỳ. Có vẻ như đó là lý do mà ông ta lại bám dính chúng ta một cách kỳ quặc đến như vậy.”

Bỗng dưng vào một ngày, một nam nhân xa lạ đột nhiên xuất hiện và cố đưa nàng đi.

Lão bà bà xuất hiện, đập ông ta bằng một cái chổi, và nhìn thấy dáng vẻ bê bết máu đó, đã để lại nỗi sợ hãi trong tâm trí của một đứa trẻ nhỏ.

Nếu có một người với gương mặt dính đầy máu giơ cánh tay run rẩy về phía mình trong khi đang cười toe toét, hẳn ai cũng sợ hãi cả.

Ông ta xuất hiện rất nhiều lần như vậy, làm những việc không tưởng, rồi rời đi với đống máu bê bết [note21232]. Bởi điều đó, tính cách của nàng dần dần trở thành kiểu người gần như chẳng bao giờ thấy ngạc nhiên cả.

Ông ta cứ cố nài nỉ rằng ông là cha của nàng, nhưng với Maomao, người cha của nàng là Cha, không phải một kẻ lập dị ấy. Nếu soi xét về vai trò, thì ông ta chỉ là một người hiến tinh thôi.

Ông ta cố để trở thành cha của Maomao bằng cách đẩy Roumen đi, người đang là cha của nàng.

Điều đó là bất khả thi. Đó là điều mà nàng sẽ không bao giờ chấp nhận.

Nữ nhân sinh ra Maomao và gây phiên hà cho mọi người trong lầu xanh đã chết [note21233]. Không còn can hệ gì đến Maomao cả. Đó không phải là trách nhiệm của ông ta nữa.

Và trên hết, nàng thậm chí còn không có ký ức gì về nữ nhân đã chết đó cả. Dù cho nàng có đi chăng nữa, thì đó không phải là về một người mẹ. Chỉ là ký ức về một con quỷ đáng sợ.

Nàng có thể không thích ông ta, nhưng nàng không có ác cảm với ông ta.

Đó là những cảm xúc của nàng với Rakan.

Dù cho ông ta có là người mà nàng không thích, nàng sẽ không che giấu cái cảm xúc ghét bỏ đó. Bởi vì điều đó, nàng có xu hướng hành động hơi quá đà.

Maomao nâng bàn tay trái lên và nhìn vào phần đầu của ngón tay út.

“Ngài có biết điều này không Jinshi đại nhân?”

“Biết gì cơ?”

“Dù cho có cắt bỏ phần đầu ngón tay, thì nó cũng có thể mọc lại. Nếu như chỉ là phần đầu thôi.” [note21234]

“…Đó là điều mà ngươi có thể nói được trong khi đang ăn à?”

Thật bất thường, Jinshi nhìn nàng với đôi mắt nheo lại. Một tình huống thông thường đã bị đảo ngược.

“Vậy thì, còn một điều nữa.” – Nàng nói tiếp.

“Điều gì?”

“Nếu như cái tên đeo kính một mắt đó nói với ngài rằng, “Gọi ta là papa đi.”, thì ngài sẽ cảm thấy như thế nào?”

Jinshi đứng hình trong chốc lát; toàn bộ gương mặt của y trông khó chịu bất thường. “Ôi trời,” Suiren thấy điều đó, lấy tay che miệng.

“Ta sẽ đấm thẳng vào cái kính đó.”

“Đúng vậy nhỉ.” – nàng nói.

Jinshi, trông có vẻ như đã hiểu ý mà Maomao định nói, lẩm bẩm, Làm cha hẳn cũng có cái khó riêng.

Gaoshun đang đứng bên cạnh y có vẻ cảm thấy buồn.

Có chuyện gì đã xảy ra sao?

“Có chuyện gì vậy ạ?” – Maomao hỏi.

Gaoshun nhìn lên trần nhà.

“Không, xin hãy nghĩ rằng sẽ không có người cha nào trên thế giới này muốn bị ghét bỏ đâu.”

Anh ta nói một cách nghiêm túc.

(Ôi trời ạ.)

Lúc này, Maomao, đang ngậm thìa trong mồm, quyết định rằng sẽ dọn dẹp nốt chỗ cháo còn lại.

------------------------------

Trans: ĐM

Edit: THK

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.