Đối A - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 20: Còn thẳng không



Tư Duẫn cố gắng gỡ mình ra khỏi tay của Tạ Thiên Hòa, "Tôi vẫn luôn biết cậu là người chính trực không bao giờ lợi dụng lúc người khác cháy nhà mà đi hôi của."

Tạ Thiên Hòa khẽ cười.

Tư Duẫn bị nụ cười của anh làm cho lạnh sống lưng, hắn lấy tay bịt miệng anh lại, cảnh cáo quát, "Cậu bình thường chút đi!"

Ngay sau đó, lòng bàn tay của hắn bị ai đó liếm nhẹ một cái.

Tư Duẫn như điện giật mà rút tay về, không thốt nên lời vì quá sốc.

Tạ Thiên Hòa nhìn hắn bằng ánh mắt đầy nham hiểm, thấp giọng cười, "Mới thế đã sợ rồi?"

Tư Duẫn sững người một lúc lâu mới tìm lại được giọng mình, hắn một phát bắt được bàn tay anh đang có ý đồ muốn trượt vào áo mình, giọng nói nghiêm khắc như một người cha khuyên bảo đứa con lầm lạc, "Em trai à, làm vậy là không đúng đâu."

Tạ Thiên Hòa nheo mắt lại, "Cậu vừa gọi tôi là gì?"

"Anh, cậu là anh của tôi!" Tư Duẫn cắn răng chịu đựng nhẫn nhục, hắn cúi đầu vùi vào hõm vai anh, "Mau lên, tôi sắp chịu không nổi rồi."

Dưới sự từ chối cực kì kiên quyết của Tư Duẫn, Tạ Thiên Hòa vô cùng miễn cưỡng cắn vào gáy hắn, còn cố tình cắn hắn một cái thật đau.

Khi Tư Duẫn mơ mơ màng màng muốn ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, Tạ Thiên Hòa bỗng nhẹ nhàng nắm một lọn tóc của hắn hỏi, "Tu An là gì của cậu vậy?"

"Anh của tôi." Tư Duẫn tát cái móng vuốt của anh ra.

"Anh ruột?" Tạ Thiên Hòa chọc chọc vào má hắn.

"Không phải..." Tư Duẫn ngáp nhẹ, "Anh ấy là người mà ba mẹ tôi nhận nuôi."

"Hừ."

Tư Duẫn khó khăn mở mắt, "Vừa rồi cậu có hừ một tiếng phải không?"

"Không có, cậu nghe nhầm rồi." Tạ Thiên Hòa mặt không biểu cảm siết chặt vòng tay ôm eo hắn, "Ngủ đi."

Thứ đầu tiên mà Tư Duẫn tỉnh dậy nhìn thấy là gương mặt lạnh lùng mà điển trai của bạn cùng phòng trong gang tấc, đầu óc hắn vẫn còn hơi mơ hồ.

Những chuyện xảy ra từ lúc biến thành Omega lần lượt hiện ra trước mắt Tư Duẫn như thước phim chạy chậm trong đầu khiến hắn ngẩn người một lúc lâu.

Tại sao?

Tại sao lại đối xử với một Alpha cao to đẹp trai dũng mãnh thế này!

Hắn thích những Omega nhỏ xinh yêu, nhưng điều đó không có nghĩa hắn muốn trở thành một Omega nhỏ xinh yêu!

Tạ Thiên Hòa từ từ mở mắt.

Cũng lúc đó, ký ức về việc chính hắn cố cưỡng hôn người ta rồi bị từ chối, không biết điều mà lui liền đe dọa lại hiện rõ mồn một trong đầu hắn.

Tư Duẫn nặng nề nhắm tịt mắt lại.

"Đói không?" Tạ Thiên Hòa hỏi.

"Không đói." Giọng Tư Duẫn khàn khàn đáp.

Tạ Thiên Hòa ngồi dậy, chiếc áo sơ mi bị Tư Duẫn nắm chặt "xoẹt" một tiếng.

Tư Duẫn mở to mắt nhìn thấy bờ vai lộ ra của Tạ Thiên Hòa, trên đó còn in dấu một vết cắn nhỏ bầm xanh.

Tư Duẫn cúi xuống nhìn bàn tay mình, "Tôi biến lại rồi sao?"

"Ừ, khoảng ba tiếng sau khi được đánh dấu tạm thời." Tạ Thiên Hòa nói.

Tư Duẫn ngượng ngùng thả tay khỏi chiếc áo, ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Họ tới khách sạn vào buổi chiều, giờ đã là nửa đêm. Ánh đèn bên ngoài cửa sổ rực rỡ nhưng rất yên tĩnh, đèn ngủ mờ ảo bên giường hắt sáng nhè nhẹ. Hai Alpha đắp chung một chiếc chăn, tựa vào đầu giường, thế nào cũng thấy quỷ dị.

Tuy nhiên sau khi đánh dấu tạm thời, cả hai lại không muốn rời xa nhau, cứ muốn dính lấy nhau mọi lúc.

"Di chứng của việc đánh dấu tạm thời sẽ kéo dài khoảng 24 giờ." Tạ Thiên Hòa bất ngờ lên tiếng.

"À ờ." Tư Duẫn đáp.

"Muốn uống nước không?" Tạ Thiên Hòa hỏi.

"Không, cảm ơn." Tư Duẫn lắc đầu rồi bất chợt bật cười, "Đệt mẹ thật."

Tạ Thiên Hòa cong cong khóe miệng, co một chân lên đặt tay lên đầu gối, chiếc áo rách thấp thoáng để lộ cơ bụng. "Toàn là chuyện khỉ gió."

"Cậu còn nhớ cái chip mà Lục La giao cho chúng ta không?" Tư Duẫn hỏi.

"Chẳng phải đã giao cho hiệu trưởng rồi sao?" Tạ Thiên Hòa nói.

"Trước khi giao lại tôi đã lén sao chép một bản để ở ký túc xá, vẫn chưa xem." Tư Duẫn quay sang nhìn anh, "Trước đây cậu biến thành Omega rồi biến lại, chúng ta cứ nghĩ là ngẫu nhiên, nhưng giờ tôi cũng đã biến thành Omega rồi biến lại."

"Điều này chứng tỏ không phải ngẫu nhiên." Tạ Thiên Hòa nheo mắt, "Dù đánh dấu tạm thời sẽ giúp biến lại thành Alpha, nhưng sau đó có trở lại Omega hay không thì không thể chắc chắn."

"Vậy chẳng phải sau này chúng ta phải ở bên nhau mọi lúc sao?" Tư Duẫn nói.

Tạ Thiên Hòa: "..."

Tư Duẫn: "..."

Viễn cảnh này cũng "đẹp" đến khó tưởng tượng nổi.

"Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra." Tư Duẫn nghiêm túc nói.

"Ừm, có lẽ Thời Nhan Quy là manh mối." Tạ Thiên Hòa cũng đáp một cách nghiêm túc.

Tư Duẫn hít sâu một hơi, quay sang Tạ Thiên Hòa, "Mặc dù chúng ta đã đánh dấu tạm thời cho nhau, nhưng đó là tình thế bắt buộc. Tôi chỉ thích Omega thôi."

Tạ Thiên Hòa không biểu cảm đáp, "Tình cờ thế, tôi cũng vậy."

Cả hai nhìn nhau, xác nhận với chính mình và cả đối phương rằng cả hai đều là Alpha "thẳng đuột" rồi mới thấy nhẹ nhõm.

"Muốn ngủ thêm chút không? Sáng mai chúng ta đều có tiết." Tạ Thiên Hòa hỏi.

"Được." Tư Duẫn gật đầu.

Cả hai nằm xuống, Tạ Thiên Hòa tự nhiên vươn tay ra, Tư Duẫn cũng tự nhiên gối đầu lên.

Tạ Thiên Hòa: "..."

Tư Duẫn: "..."

Chết tiệt.

Cái di chứng khốn khiếp này.

Tư Duẫn mệt mỏi thở dài, "Kệ đi, cứ thế này trước đã."

"Ừm." Tạ Thiên Hòa đem người ôm vào lòng, anh nhắm mắt lại.

Trưa hôm sau.

Tạ Thiên Hòa bê đĩa bông cải xanh luộc và cải thảo ngồi xuống bàn, Trần Khải cầm một cái đùi gà ngồi bên cạnh, "Anh Tạ, sao không thấy chị dâu đâu?"

Trần Khải vừa dứt lời, Thịnh Giang bê cơm đến, "Anh Tạ, Trần Khải, ngồi chung bàn nhé?"

"Ngồi đi." Tạ Thiên Hòa gật đầu, mắt nhìn về phía Tư Duẫn đang bước đến sau lưng.

"Anh Duẫn cũng đến à?" Trần Khải cười nói, "Thấy khỏe lại chưa?"

"Không sao rồi, cảm ơn đã quan tâm." Tư Duẫn mỉm cười ấm áp, hắn ngồi đối diện với Tạ Thiên Hòa.

"Ngày mai chúng ta có tiết tổng hợp đúng không?" Trần Khải hỏi Thịnh Giang.

"Đúng rồi, hệ Chiến đấu, hệ Cơ khí và hệ Chỉ huy học chung ở hội trường Tử Vân." Thịnh Giang cười, "Nghe nói thầy Tu An nổi tiếng bên các cậu cũng sẽ tới, cuối cùng cũng có dịp gặp rồi."

Hai người trò chuyện say sưa, trong khi bên kia Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn ngồi đối diện nhau chỉ ăn trong im lặng.

"Cậu chỉ ăn có nhiêu đó thôi sao?" Tư Duẫn nhìn đĩa thức ăn của Tạ Thiên Hòa mà không kìm được cau mày.

"Ừm." Tạ Thiên Hòa gật đầu, kiên nhẫn giải thích, "Những món này rất rẻ, chỉ năm tinh tệ."

"À." Tư Duẫn nhìn đĩa thịt của mình còn chưa đụng vào, hắn ngẩng lên nhìn Tạ Thiên Hòa.

Tạ Thiên Hòa thở dài, "Tôi ăn mấy thứ này quen rồi."

"Hệ Chiến đấu phải tập luyện rất vất vả." Tư Duẫn nói như chuyện hiển nhiên.

Trần Khải và Thịnh Giang ở bên cạnh nhìn nhau đầy khó hiểu, ngơ ngác nhìn cảnh Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa đổi đĩa thức ăn cho nhau.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Sao cảm giác như đầu óc mình không xử lý nổi nhỉ?

"Anh, cổ của anh bị sao vậy?" Trần Khải đột nhiên hỏi, "Sao lại có một vết bầm tím thế? Bị cái gì cắn à?"

Cả ba ánh mắt đều đổ dồn vào cổ của Tạ Thiên Hòa, còn lờ mờ thấy một vết răng in nửa vòng.

"Chị dâu của cậu cắn đấy, có vấn đề gì à?" Tạ Thiên Hòa thản nhiên gắp một miếng thịt liếc nhìn Tư Duẫn.

Tư Duẫn lén lườm anh một cái.

"Không, không có vấn đề gì." Trần Khải ngỡ ngàng lắc đầu cảm thán, "Chị dâu đúng là người thật không thể đánh giá qua vẻ ngoài!"

"Khụ khụ khụ!" Tư Duẫn suýt chút nữa bị sặc cải trắng.

Sau bữa ăn, bốn người ai nấy đều có tiết học buổi chiều nên khi đến trước tòa nhà giảng dạy, họ tạm biệt nhau.

"Cho cậu." Tạ Thiên Hòa nhét một gói đồ vào tay Tư Duẫn.

"Cái gì vậy?" Tư Duẫn cúi đầu nhìn, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Nhưng Tạ Thiên Hòa đã dẫn theo Trần Khải đi xa một đoạn rồi.

"Cái gì vậy anh Duẫn?" Thịnh Giang tò mò hỏi.

Tư Duẫn mở ra, bên trong có một túi sữa và một cái bánh sandwich.

"Hmm? Anh Tạ cho cậu ăn làm gì?" Thịnh Giang ngạc nhiên hỏi: "Còn nóng hổi luôn này."

Tư Duẫn tay cầm đồ, vẻ mặt rất phức tạp.

"Anh Duẫn, cậu nóng lắm à? Sao tai cậu lại đỏ lên vậy?" Thịnh Giang hét vào tai hắn.

"Im đi." Tư Duẫn gói đồ lại nhét vào túi mình, hắn bước nhanh đi trước.

Trẻ con.

Cả học sinh cấp ba cũng không có chơi trò trẻ con này đâu.

"Cậu đi chậm lại chút đi!" Thịnh Giang vội vàng đuổi theo, không ngừng hỏi: "Cậu và anh Tạ lúc nào lại thân thiết như vậy?"

Khi Tạ Thiên Hòa về ký túc xá trời đã nhuốm màu đen như mực. Anh tính toán thời gian, đã qua 24 tiếng từ khi đánh dấu tạm thời liền thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì cũng không cần phải làm những hành động kỳ quái nữa.

Cửa mở, Tư Duẫn vừa tắm xong đi ra, hai người đứng đối diện nhau.

Sau vài giây ngỡ ngàng, Tư Duẫn nở một nụ cười thân thiện, "Về rồi à?"

"Ừ." Tạ Thiên Hòa không biết nên biểu hiện ra sao, chỉ có thể gật đầu với khuôn mặt cứng đờ.

Nói đi cũng phải nói lại, từ khi vào học viện đây là lần đầu tiên hai người trực tiếp giao tiếp trong tình huống bình thường - không phải vì chuyện của Tống Vũ mà đối chọi nhau, không có ai biến thành Omega, cũng không có di chứng của việc đánh dấu tạm thời hay sự phấn khích sau khi thoát chết.

Là cuộc trò chuyện rất bình tĩnh giữa hai Alpha trưởng thành và mạnh mẽ.

Tư Duẫn bước qua với mái tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, hắn lấy một con chip từ bàn học, "Đây là thứ tôi đã sao chép, lát nữa cùng xem đi."

"Được." Tạ Thiên Hòa đi đến bên giường bắt đầu tháo cúc áo, tháo được một nửa thì bỗng dừng lại, cầm lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ rồi đi vào phòng tắm.

Mẹ bà.

Tại sao lại cảm thấy... ngại ngại.

Rõ ràng đều là Alpha.

Tạ Thiên Hòa thở dài lau mặt mình, nhìn vào gương mà nhíu mày.

Tôi thật sự quá đẹp trai rồi.

Khi Tạ Thiên Hòa tắm xong bước ra, Tư Duẫn đang tựa vào ghế sofa nhìn màn hình ánh sáng trong tay, tóc hắn vẫn còn đang ướt.

Anh vô tình ném một cái khăn lên đầu Tư Duẫn, trong ánh mắt nghi hoặc của hắn lên tiếng: "Lau tóc khô đi."

Tư Duẫn cầm khăn suy nghĩ một hồi, sau đó chậm rãi lau tóc.

Hai người chen chúc trên sofa để chuẩn bị xem nội dung trong con chip, nhưng sofa quá nhỏ, hai cánh tay kề sát, chân chạm nhau, đầu lại gần nhau, cảm giác vô cùng kì lạ.

"Hay là qua giường ngồi đi?" Tư Duẫn đề nghị.

"Được."

Hai người ngồi thẳng hàng trên giường, trước mặt là một màn hình lớn, trên đó hiện lên dòng chữ "Đang tải, xin vui lòng chờ."

Một phút trôi qua, thanh tiến độ chỉ đến 0.08%.

"Hay là-"

"Cậu-"

Cả hai cùng quay đầu lại, mặt đối mặt, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Khụ, hay là để nó tải trước đi." Tư Duẫn sờ mũi, "Có vẻ như bên trong có nhiều thứ lắm."

"Được." Tạ Thiên Hòa quay đầu tiếp tục nhìn vào màn hình.

Hai phút sau, khi Tạ Thiên Hòa nhìn thanh tiến độ lên đến 1%, sắc mặt bỗng thay đổi.

"Có chuyện gì vậy?" Tư Duẫn nghĩ rằng anh đã nhớ ra điều gì quan trọng.

"Tôi quên làm bài tập rồi." Tạ Thiên Hòa nói.

Tư Duẫn: "..."

Tạ Thiên Hòa mở thiết bị quang não cá nhân, bên trong có hàng chục bài kiểm tra ùa ra chi chít chữ viết.

Tạ Thiên Hòa nhíu mày, "Sáng mai phải nộp."

Tư Duẫn nhìn Tạ Thiên Hòa với ánh mắt đồng cảm, còn nụ cười hả hê trên môi không thể nào che giấu.

"Là anh trai cậu giao cho tôi." Tạ Thiên Hòa sâu kín nhìn hắn.

Tư Duẫn: "...Không liên quan đến tôi."

Tạ Thiên Hòa tiếp tục nhìn hắn chăm chú.

Vì vậy, đêm đầu tiên giữa hai Alpha trưởng thành thành thục trầm ổn kết thúc bằng việc ngồi trên giường làm bài kiểm tra suốt đêm.

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Thiên Hòa (bỗng tỉnh ngộ): Chưa làm bài tập!

Tư Duẫn (hả hê): Ha ha ha!

Tạ Thiên Hòa (chăm chú): Vì bận rộn cùng bạn cùng phòng ăn tối, bận rộn cùng bạn cùng phòng mua sắm, bận rộn với việc đánh dấu tạm thời cho bạn cùng phòng, bận rộn cùng bạn cùng phòng ngủ.

Tư Duẫn:...

#Chân chính sắt thép thẳng A phải ở một cái giường làm bài tập
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.