"Được rồi, tiết học hôm nay kết thúc tại đây." Trên bục giảng, Tu An buông giáo án xuống.
Một đám Omega lập tức vây quanh, Tu An nháy mắt bị đám đông nhấn chìm.
Tư Duẫn đứng bên cạnh chăm chú quan sát bục giảng, hắn đang suy nghĩ có nên lên đó góp vui không thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tạ Thiên Hòa: "Đi thôi."
"Anh Tạ, anh và chị dâu đi ăn nhé, em không quấy rầy hai người đâu." Trần Khải tự cảm thấy mình rất thông minh rất chu đáo còn cười cười với Tư Duẫn, "Chị dâu, tạm biệt nha."
Tư Duẫn: "..."
Tống Vũ không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh anh, mỉm cười dịu dàng hỏi: "Cùng đi không?"
Tư Duẫn nắm chặt cánh tay của Tạ Thiên Hòa bên cạnh, "Không cần đâu, cảm ơn, tạm biệt."
Tạ Thiên Hòa bị Tư Duẫn kéo ra khỏi lớp học, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Đi ăn cơm?" Tạ Thiên Hòa hỏi.
"Trước tiên đi mua sắm đồ đã." Tư Duẫn kéo kéo tay áo, "Thật là không tiện chút nào."
"Nhan Quy, sao cậu lại đến đây?" Giọng nói của Tống Vũ từ xa vọng lại.
"Tôi đến xem rồi người bận rộn bận ra sao." Giọng nói ngọt ngào kia khiến Tư Duẫn lẫn Tạ Thiên Hòa biến đổi sắc mặt.
Người đang đi tới mặc đồng phục của học viện quân đội Duy Hòa, cậu ta nở nụ cười tươi tắn đi ngang qua bọn họ.
Hồi họ giả trang thành Tề Duẫn và Tề Hòa đã tiến hành một số biến đổi gen tạm thời, vì vậy Thời Nhan Quy không nhận ra.
Tuy nhiên, Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa lại có ấn tượng sâu sắc về Thời Nhan Quy- Ông chủ Q của chợ đen, Bộ trưởng Thời của phòng thí nghiệm dị nhân Ẩn.
Giờ cậu ta lại hóa thân thành một sinh viên của học viện.
Tư Duẫn và Tạ Thiên Hòa nhìn nhau, đồng thời cùng giảm tốc độ để quan sát Tống Vũ và Thời Nhan Quy đang khoác tay nhau thân thiết đi về phía nhà ăn.
"Thôi, đi ăn cơm trước đã, tôi đói rồi." Tư Duẫn nói.
"Được." Tạ Thiên Hòa nhìn về phía Thời Nhan Quy và Tống Vũ, anh thấp giọng hỏi: "Họ sao lại quen nhau nhỉ?"
"Thời Nhan Quy từ đầu đã giả trang thành sinh viên quân đội?" Tạ Thiên Hòa nhíu mày.
"Không, thời gian không khớp lắm." Tư Duẫn đáp: "Khi chúng ta đến thành tinh Bản Lợi, cậu ta vẫn ở chợ đen."
"Vậy thì xem xem cậu ta định làm gì." Tạ Thiên Hòa nói một cách nghiêm túc.
"Hiệu trưởng không phải đã nói là chúng ta không cần quản chuyện này nữa sao?" Tư Duẫn hăng hái bừng bừng kéo tay áo, chăm chú nhìn về phía Thời Nhan Quy, "Chúng ta tự ý xen vào liệu có không ổn không?"
Tạ Thiên Hòa nhìn hắn với vẻ mặt không biểu cảm, trong lòng nghĩ biểu cảm của hắn thì hoàn toàn không giống như những gì hắn nói.
"Tạ Thiên Hòa." Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau họ.
Cả hai quay lại, thấy Tu An đang nhíu mày nhìn họ.
"Omega sắp đến thời kỳ phát tình thì tốt nhất không nên đi lang thang trên đường." Ánh mắt của Tu An dừng lại trên Tư Duẫn, rồi quay sang Tạ Thiên Hòa nói: "Làm bạn đời mà không biết điều này sao?"
Tạ Thiên Hòa bị giáo huấn đến ngơ ngác, nhưng Tư Duẫn lại cười tươi nhìn Tu An, "Hóa ra thầy Tu An rất am hiểu kiến thức về Omega nhỉ."
Tu An lúc này mới đem ánh mắt nhìn qua Tư Duẫn, thần sắc càng lạnh lùng hơn.
"Vâng thầy, em sẽ đưa cậu ấy về ngay." Tạ Thiên Hòa ôm vai Tư Duẫn, mạnh tay kéo hắn đi.
Tu An đứng tại chỗ, ánh mắt trầm xuống.
"Đau." Tư Duẫn cựa quậy vai.
Tạ Thiên Hòa nới lỏng tay nhưng không buông ra, giọng điệu khó chịu hỏi, "Cậu biết thầy ấy à?"
Tư Duẫn quay đầu nhìn Tu An một cái, hắn cười một cách mỉa mai, "Sao? Có vấn đề gì à?"
Tạ Thiên Hòa lạnh lùng nói: "Không có vấn đề gì."
Chỉ là tâm trạng đột nhiên không được tốt.
Hai người đuổi theo Thời Nhan Quy và Tống Vũ đi tới dưới ký túc xá Omega rồi vào phòng lưu trữ của trường để tra cứu tài liệu, cuối cùng xác nhận đúng là có một sinh viên tên Thời Nhan Quy ở học viện quân đội, thuộc lớp Y học số 3, thành tích nhập học ở mức trung bình không nổi bật.
Nhưng có một bản ghi xin nghỉ cho thấy, Thời Nhan Quy đã xin nghỉ dài hạn ngay khi mới nhập học cho đến hôm qua mới trở lại lớp.
"Hiệu trưởng hôm qua dẫn sinh viên năm tư tham gia buổi diễn tập kín, để tôi kiểm tra một chút-" Thư ký hiệu trưởng mở máy quét, "Thời gian diễn tập kéo dài một tháng, không thể liên lạc với bên ngoài."
Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn chỉ có thể trở về tay trắng.
"Có phải chỉ là ngẫu nhiên không?" Tư Duẫn nhìn những bộ trang phục Omega đủ kiểu trước mặt, sờ cằm suy tư.
"Không chắc." Tạ Thiên Hòa trả lời.
"Liệu có phải cậu ta đến tìm chúng ta không?" Tư Duẫn nhíu mày, "Không hẳn, vì chúng ta chưa từng để lộ thân phận."
"Trước tiên hãy cứ chờ xem cậu ta định làm gì." Tạ Thiên Hòa nhận lấy bộ quần áo mà Tư Duẫn đưa qua, "Trong trường chưa chắc chỉ có mỗi mình cậu ta, tạm thời không nên động vào."
"Chỉ còn cách đó thôi." Tư Duẫn ánh mắt sắc bén, "Đây có phải là chương trình mua một tặng một không?"
Tạ Thiên Hòa: "..."
"Đúng vậy thưa ngài, đây là bộ quần áo cặp đôi khuyến mãi của cửa hàng chúng tôi, trông rất phù hợp với ngài và bạn đời của ngài." Nhân viên bán hàng là một cô gái Omega rất hoạt bát, "Ngài có muốn cùng bạn đời thử một chút không?"
Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn đều không muốn nghe đến hai từ "bạn đời" thêm nữa.
"Không cần, cảm ơn." Tư Duẫn mặt mày cứng đờ kéo Tạ Thiên Hòa đi ra ngoài.
Nhưng một giờ sau, Tạ Thiên Hòa và Tư Duẫn đều cầm trong tay túi lớn túi nhỏ, bên trong chất đầy đồ cặp tặng một.
"Khi nào tôi biến lại rồi thì có thể mặc bộ đồ cặp đôi Alpha này." Tư Duẫn cảm thấy mình thật cơ trí.
Tạ Thiên Hòa ngửi ngửi đồ trong không khí, "Cậu có phải sắp đến thời kỳ động dục không?"
"Không thể nào, tôi đã tiêm thuốc ức chế rồi." Tư Duẫn nói, "Tu An hù dọa người khác thôi."
Nhưng mùi chanh nhè nhẹ trong không khí bắt đầu trở nên nồng nặc, đây không phải là trong rừng rậm hoang vắng, mà là trên đường phố đông đúc, một chút sơ sẩy cũng có thể gây ra náo loạn.
Tạ Thiên Hòa kéo hắn lại, "Đi khách sạn."
Tư Duẫn nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, như thể đang nhìn một con quái thú khoác bộ da người.
"Cậu sắp thành một quả chanh rồi." Tạ Thiên Hòa chỉ vào gáy Tư Duẫn, "Cậu muốn để các Alpha trên phố phát cuồng à?"
"Nhưng tôi đã tiêm thuốc ức chế rồi..." Tư Duẫn nói đến một nửa thì chân đã bắt đầu mềm nhũn, ngay cả mùi sữa nhẹ từ cơ thể Tạ Thiên Hòa cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.
"Cậu không phải là Omega hàng thật, thuốc ức chế có thể không hiệu quả." Tạ Thiên Hòa kéo hắn chạy nhanh về phía trước, cuối cùng biến thành chạy như bay.
"Xin chào, vui lòng xuất trình thẻ căn cước." Robot tại khách sạn nói một cách chậm rãi.
Tạ Thiên Hòa đưa ra hai thẻ căn cước, sau khi quét xong, robot chậm rãi nói: "Phát hiện giới tính khách hàng không phù hợp, vui lòng xuất trình lại thẻ căn cước."
Tạ Thiên Hòa nhận lại thẻ quét lại lần nữa, đầu ngón tay lướt qua dải từ của robot, "Xác thực danh tính thành công, mời khách đến phòng 504 nghỉ ngơi.
Tư Duẫn dựa vào quầy lễ tân, gần như hắn không đứng vững được, nhưng vẫn có thời gian để ngạc nhiên: "Cậu làm sao mà làm được như vậy?"
Tạ Thiên Hòa cởi áo khoác ra trùm lên đầu hắn, cúi người ôm ngang hắn lên.
"Tạ Thiên Hòa, thả tôi xuống!" Tư Duẫn cố gắng giật chiếc áo trên đầu mình ra, nhưng gần như bị ngất vì mùi sữa của Alpha đang xông thẳng vào mũi.
"Ngoan chút." Tạ Thiên Hòa đi ra khỏi thang máy, tìm thấy cửa phòng rồi mở ra, quẳng hắn xuống sofa, sau đó đóng kín cửa sổ và cửa ra vào lại.
Tư Duẫn cố gắng mấy lần để đứng dậy khỏi sofa nhưng chỉ có thể cuộn mình lại một cách khó chịu.
Ý nghĩ muốn để Alpha cắn vào gáy mình thực sự quá khủng bố, hắn lại như không dứt ra được cứ mãi nghĩ đến.
Tạ Thiên Hòa đã đổ đầy nước lạnh vào bồn tắm, anh ôm Tư Duẫn đặt hắn vào.
Tư Duẫn bị nước lạnh làm cho run rẩy, hắn chịu đựng nỗi đau đớn của hai cực đối lập, mặt đỏ bừng yếu ớt nói: "Cậu mẹ nó... có phải là Alpha không đấy?"
Tạ Thiên Hòa nghiêm túc nói: "Nếu không được thì tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện."
Tư Duẫn trừng anh với ánh mắt chết lặng, "Biến đi."
Tạ Thiên Hòa rất nghe lời rời khỏi phòng tắm, đóng cửa lại kín mít.
Lần thứ hai.
Hắn, Tư Duẫn, đường đường là thiếu gia của gia tộc Từ lại bị cùng một Alpha dùng cách tương tự quẳng vào phòng tắm làm bạn với nước lạnh trong kỳ động dục.
Mẹ nó sao vậy?
Có phải là do ông đây không đủ dễ thương hay không đủ thơm ngọt!?
Làm một cái đánh dấu tạm thời thì có ai chết ư!!
Nhớ lại lúc Tạ Thiên Hòa biến thành Omega, hắn đối xử dịu dàng, chu đáo cẩn thận với anh ra sao thì so với cách mà hắn đang chịu đựng bây giờ, Tư Duẫn cảm thấy mình bỗng tràn trề sức mạnh.
Tạ Thiên Hòa ngồi trên sofa của khách sạn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tấm thảm, biểu cảm không rõ ràng.
Cửa phòng tắm đột ngột mở ra với tiếng cách, Tư Duẫn ướt sũng đi ra, mùi pheromone của Omega như muốn làm cho anh ngộp thở.
Tư Duẫn đi loạng choạng, Tạ Thiên Hòa theo phản xạ đưa tay đỡ hắn một cái, nhưng lại bị hắn trở tay nắm cổ áo đè xuống sofa.
Dù đã ngâm trong nước lạnh lâu như vậy nhưng cơ thể Tư Duẫn vẫn nóng rực, bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào người hắn, bất giác làm cảm giác đụng chạm da thịt trở nên không thực.
Tư Duẫn nhìn anh bằng đôi mắt đỏ bừng, nắm chặt cổ áo anh mạnh bạo hôn xuống.
"Con mẹ nó..." Tư Duẫn hung hăng cắn một cái khiến Tạ Thiên Hòa phải hít một hơi lạnh.
"Cậu tránh cái quái gì!" Tư Duẫn nằm lên người anh, hô hấp cũng thấy nặng nề không xong.
Tạ Thiên Hòa cực kỳ khó khăn kiềm chế, anh ôm vai Tư Duẫn lại, giọng nói nghiêm túc như người giám thị trong khoa đang giáo dục học sinh yêu sớm, "Đừng như vậy."
Tư Duẫn nhìn anh không thể tin nổi, "Cậu không phải là... không được chứ?"
Tạ Thiên Hòa càng thêm thâm trầm, anh nghiến răng nghiêm giọng nói: "Tình cảnh như này rồi thì đừng có khiêu khích tôi."
"Chỉ là đánh dấu tạm thời, cắn một cái vào cổ tôi là được..." Tư Duẫn cảm thấy mình như sắp trở thành Ninja Rùa, hắn kiệt sức nói: "Cậu cố chấp cái gì hả?"
Tạ Thiên Hòa ho nhẹ, biểu cảm lạnh lùng, nhìn qua có vẻ rất chính trực quân tử, "Tôi sợ mình không nhịn nổi mà đánh dấu cậu hoàn toàn."
Tư Duẫn: "..."
Im lặng ba giây, Tư Duẫn quyết định đứng dậy.
Tạ Thiên Hòa giơ một tay ra ôm chặt lấy hắn.
Tư Duẫn nghiêm túc nói: "Bây giờ tôi đột nhiên cảm thấy nước lạnh trong phòng vệ sinh tuyệt vời lắm."
Tạ Thiên Hòa liếm môi hơi khô, ánh mắt sâu xa nói, "Cậu cũng đã tự chui đầu vào lưới rồi."