Khi kiếm Thiên Lôi nằm trong tay Lâm Nhất, kiếm uy của hắn đã ở cảnh giới Bán Bộ Thần Tiêu, rất kề cận với kiếm ý Thần Tiêu.
Trên cả Thần Tiêu, kiếm ta hóa trời!
Lâm Nhất chẳng hề thương tiếc đám người này chút nào, kiếm ý của hắn phóng đi đầy lạnh lùng và vô tình, dưới ánh trăng, chiếc áo xanh hắn mặc khiến người ta có cảm giác lạnh nhạt, xa cách.
Chuôi ... kiếm đó.
Diệp Tử Lăng đang gắng sức chống đỡ cơ thể, khi nàng ta trông thấy thanh kiếm trong tay Lâm Nhất, trên khuôn mặt khí khái anh hùng, xinh đẹp tuyệt trần để lộ vẻ ngờ vực.
Đây là kiếm gì vậy?
Nàng ta chưa từng thấy kiếm Thiên Lôi bao giờ, nhưng khi liên tưởng đến việc Lâm Nhất biến mat may ngay nay, nang ta lap tức nghĩ rang lieu có phải có liên quan đến thanh kiếm này hay không.
Khi ánh mắt nàng ta dừng trên chuôi kiếm, sắc mặt lập tức thay đổi đáng kinh ngạc, trên đó vừa hay được khắc hai thể chữ cổ xưa.
"Kiếm Thiên Lôi! Lâm Nhất ... Đệ tham gia đại hội Danh Kiếm, đệ vượt qua được Thần Long Quỷ Tam Trận rồi ư?"
Diệp Tử Lăng tỉnh ngộ trong nháy mắt, nàng ta hiểu ra mọi chuyện, tất cả những nghi vấn đều đã có thể giải thích được. Sát khí quanh người hắn, và cả nỗi tang thương thỉnh thoảng thoáng qua trong ánh mắt, tất cả đã được giải thích.
Diệp Tử Lăng khe can đôi môi đỏ mọng, trong mắt ánh lên rất nhiều vẻ không cam tâm, cùng với sự ngưỡng mộ không thể che giấu nổi.
Cho dù đặt lên bàn cân so sánh với công tử Táng Hoa, Lâm Nhất cũng không hề thua kém chút nào, tên này ... Thật sự để mình thiếu nợ đệ ấy cả đời sao?
Đồ khốn!
Diệp Tử Lăng mắng thầm một câu trong lòng, rất không cam tâm, cũng có nỗi phiền muộn sâu sắc, tâm trạng nàng ta vô cùng phức tạp.
Người từ trước đến giờ luôn ra tay dứt khoát, khí khái anh hùng vô song như nàng ta, vào giờ khắc này lại thấy hơi mờ mịt.
"Kiếm Thiên Lôi sao?"
Đám người Giang Ly Trần, Lưu Thanh Nghiêm và Phùng Chương cũng vô cùng ngạc nhiên, cực kỳ chấn động.
Lai lịch của thanh kiếm này rất oai hùng, ngay cả khi ở Phù Vân Kiếm Tông, bọn họ cũng đã biết đó là Thiên Văn Thánh Binh do gia tộc Mạch Thị chế tạo, là bảo vật có một không hai.
Bảo sao kiếm còn chưa ra rut ra khỏi bao, Lâm Nhất mới chỉ cầm bao kiếm thôi mà đã gây ra áp lực kinh khủng như vậy cho mấy người họ.
Nhưng, điều quan trọng hơn là khi sở hữu thanh kiếm này, đồng nghĩa với việc Lâm Nhất đa vượt qua Than Long Quy Tam Trận.
"Cứ đứng dậy trước đi đã, có phải kiếm Thiên Lôi hay không cũng chẳng liên quan gì đến mấy người."
Lâm Nhất cầm chắc bao kiếm, trong khoảnh khắc tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt, thân kiếm Thiên Lôi được rút ra nửa tấc.
“Xoẹt!"
Tất cả mọi người, bao gồm cả Diệp Tử Lăng đều nôn ra một ngụm máu, bị hất văng ra xa hàng trăm mét. Tuy mới chỉ rút ra nửa tấc nhưng kiếm quang vẫn chói lóa đáng sợ như trước, ánh sáng Thương Long quanh người Lâm Nhất tỏa ra bốn phía, thân rồng trở nên trong suốt như thể được rót đầy bởi dòng sét thuần khiết.
Sau khi những người kia rơi xuống, bọn họ nằm rạp trên mặt đất, không thể đứng dậy được.
Đáng sợ quá!
Cái gọi là khí thế vương giả của Huyền Vương Điện, dưới kiếm uy này, nó còn chẳng được coi là cát bụi. Khác biệt một trời một vực, một thứ trên trời, một thứ dưới đất.
“Lâm Nhất à, ngươi gấp gáp quá rồi, hoàn toàn mất hết tác dụng của việc rèn luyện, bọn họ còn chẳng đứng dậy được nữa là." Trong hộp kiếm Tử Diên, Tiểu Băng Phượng khẽ nhíu mày, Lâm Nhất khi trở nên lạnh lùng, vô tình đúng là khiến người ta cảm thấy khiếp vía.
"Trong lòng ta tự rõ."
Lâm Nhất đáp lại một câu với vẻ thờ ơ, kiếm uy đã mạnh mẽ hơn nhưng một mình hắn cũng đánh bật được những người này ra xa hàng trăm thước.
Cùng lúc đó, kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu của hắn cũng đã thu lại, cố thủ trong phạm vi mười thước.
"Kiếm ý Thông Thiên, chính là dung hợp với thiên tướng, sau đó dung hợp với thiên nhân, rồi mới hợp nhất với kiếm hậu thiên. Sự khác biệt lớn nhất giữa Thông Linh và Thông Thiên, chính là một cái có thể nhìn trời, một cái có thể nhìn người ... "
Lời của Lâm Nhất lại một lần nữa vang lên bên tai đám người Lưu Thanh Nghiêm, hắn tiếp tục giải thích về cảm ngộ giữa Thông Linh và Thông Thiên.
Trước kia, hắn đã từng kể hết mà không giữ lại ít nào, giờ lại giảng giải thêm lần nữa trong trận thực chiến đã khiến mấy người kia như được giác ngộ ngay lập tức.