Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4168: Khung cảnh đó



Nửa khắc sau, một đạo kiếm ý phóng thẳng lên trời, nhìn như không còn dấu vết gì nhưng tất thảy tựa như đều có thể truy xét được.

Kiếm ý đã giúp Phùng Chương đang ở đỉnh phong của Thông Linh đột phá giới hạn, thăng cấp lên cảnh giới Thông Thiên.

Dưới vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Băng Phượng, Phùng Chương cũng chậm rãi đứng dậy, nàng ta ngạc nhiên không thôi: "Ôi trời, chuyện này cũng kỳ diệu quá đi thôi.

Ánh mắt Lâm Nhất vẫn bình thản, không dao động chút nào, hắn thản nhiên, nói: "Không có gì là kỳ diệu, thiên phú của bọn họ đều không tệ, bản thân họ lại đều là những đệ tử xuất sắc nhất của Phù Vân Kiếm Tông. Nếu lão đầu kia có lòng dạy dỗ thật thì mấy người này lẽ ra đã thăng đến cảnh giới Thông Thiên từ lâu rồi."

Tiểu Băng Phượng bĩu môi, hình như đúng là thế thật.

Nhưng lão đầu kia dù sao cũng là người nghịch thiên siêu phàm đứng đầu ba bảng, ngay cả con gái mình còn không mấy quan tâm, sao có thể để tâm quá nhiều đến đám Phùng Chương được.

Khi đám Diệp Tử Lăng đang chịu đựng sự hành hạ ma quỷ, nơi đóng quân của Huyền Vương Điện cũng không hề yên bình.

Đám người Sở Thiên Hạo, Tần Dương tụ lại một chỗ, xung quanh là vô số trưởng lão của Huyền Vương Điện, bọn họ cau chặt đôi mày, vẻ mặt không mấy lạc quan.

"Thiên Hạo, nếu ngươi đối đầu với Hạ Hầu Tuyệt, khả năng thắng là bao nhiêu?" Trưởng lão dẫn đoàn của Huyền Vương Điện nhìn Sở Thiên Hạo, cất tiếng hỏi.

Sở Thiên Hạo trầm ngâm trong chốc lát mới nói: "Khoảng bốn phần, nếu sử dụng hết quân bài tẩy thì có thể lên được năm phần. Ta đã biết về Hạ Hầu Tuyệt từ lâu, chỉ không ngờ gã lại là thiên tài vô song mà Huyết Nguyệt Động Thiên âm thầm bồi dưỡng. Nếu đoán không lầm, có thể tu vi của gã đã đến Bán Bộ Thần Đan."

Bán Bộ Thần Đan!

Đám trưởng lão và đệ tử đều hít sâu một hơi, sắc mặt lập tức biến đổi.

Đối với loại yêu nghiệt này, Bán Bộ Thần Đan cũng đồng nghĩa với việc người đó có thực lực vượt cấp, chém giết được những người ở cấp Tiểu Thần Đan.

Nghĩ như vậy thôi đã đủ khiến da đầu tê rần.

"Nhưng nếu thật sự giao chiến thì mọi thứ đều có thể xảy ra, khoảng cách giữa ta và gã còn chưa lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi."

Sở Thiên Hạo vẫn rất mạnh, cho dù là về tâm thái hay về thực lực, đều có những điểm vượt trội hơn người.

Rồi hắn ta bật cười, nói: "Huống chi, chưa chắc ta sẽ đối đầu với gã, nếu bọn ta không gặp nhau, mỗi người thắng một trận thì Huyền Vương Điện vẫn chiếm được ưu thế rất lớn."

Nghe những lời Sở Thiên Hạo nói, sắc mặt mọi người cũng hòa hoãn hơn đôi phần.

Bỗng nhiên, có người cất lời hỏi: “Ngày mai đối đầu với Phù Vân Kiếm Tông rồi, đã có kế hoạch gì chưa?"

"Cần kế hoạch sao? Một Thần dẫn theo bốn cái hố thôi, chẳng lẽ Lâm Nhất dám kích hoạt hình thức địa ngục, một mình đánh bại năm người bọn ta? Hahaha!" Tần Dương không coi ra gì, nói xong liền cười lớn.

Những người còn lại nghĩ một lúc cũng thấy hợp lý, ngoại trừ Lâm Nhất gần như vô địch, Phù Vân Kiếm Tông quả thực không có quá nhiều điểm nổi trội.

Nhiều lắm cũng chỉ thêm được một Diệp Tử Lăng, còn lại thì ...

Ba người họ, không khác gì đồ ăn hại.

Nhất là đại sư huynh Giang Ly Trần gì gì đó, còn là đồ ăn hại nhất trong đám ăn hại, thua cả một kẻ vô danh đến từ Thiên Tinh Các.

"Không cần quan tâm đến Phù Vân Kiếm Tông, ai gặp phải Lâm Nhất thì cứ nhận thua thẳng là được." Vẻ mặt Sở Thiên Hạo dửng dưng.

Thời gian dần trôi, một đêm nhanh chóng qua đi.

Rạng sáng ngày hôm sau.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống thành Thương Huyền, các võ giả từ khắp các nơi đã chờ đợi từ lâu, như một cơn thủy triều màu đen đổ ào về phía quảng trường Thương Huyền.

Tại nơi ở của Phù Vân Kiếm Tông, đám người Diệp Tử Lăng đang nằm trên mặt đất nửa sống nửa chết.

Người nào người nấy trông cũng yếu ớt, xương cốt gần như vỡ vụn, khuôn mặt tái nhợt không còn chút màu máu.

Nhưng nếu nhìn cho kỹ, thật ra họ không bị trọng thương, đôi mắt họ tràn ngập ánh sáng, lóe lên những tia sáng sắc bén cực kỳ đáng sợ.

Đối với đám Phùng Chương, đây là một đêm vô cùng dài và cũng đầy đau khổ đã quá lâu rồi mới lại trông thấy ánh mặt trời.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, mấy người họ đều đã lột xác hoàn toàn, thực lực của mỗi người đều tiến bộ một cách ghê rợn.

Chưa nói đến kỳ tích, chẳng qua Lâm Nhất đã sử dụng những thủ đoạn khác thường để thúc ép toàn bộ tiềm năng của họ phải bộc phát trong một đêm. Nếu tiếp tục hành hạ thêm một đêm nữa, sự tiến bộ cũng sẽ không còn rõ rệt như vậy.

Lâm Nhất lấy Niết Bàn Đan ra, bóp vỡ thành sáu mảnh, sau đó cúi người chia cho từng người một.

Bề ngoài trông họ bị thương rất nặng nhưng thật ra không có vết thương chí mạng nào, dù Niết Bàn Đan đã bị chia ra làm sáu phần nhưng cũng đã dư sức để họ hồi phục thương thế.

Đây là viên Niết Bàn Đan cuối cùng của Lâm Nhất, nhưng khi bóp vỡ nó, hắn không mảy may đau lòng.

"Niết Bàn Đan!"

Diệp Tử Lăng nhận lấy Niết Bàn Đan, hơi ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra ý tứ ẩn giấu trong đó.

Lâm Nhất trả lại cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc cho công tử Táng Hoa, với tính cách của người ta, chắc chắn không thể nào không trả chút thù lao.

Viên Niết Bàn Đan này, hẳn là do công tử Táng Hoa tặng cho đệ ấy, vậy mà đệ ấy không chút do dự đưa cho mình. Vì chấp niệm trong lòng mình, đệ ấy đã phải trả giá quá nhiều, nhiều đến mức khiến người ta khó lòng gánh nổi.

Nhưng công tử Táng Hoa đã cứu mạng nàng ta vào lúc nàng ta tuyệt vọng nhất, trong đêm trăng tròn ấy, trái tim bình lặng hơn hai mươi năm của nàng ta đã xao động trong chính khoảnh khắc kia.

Đêm trăng tròn, thổi sáo giết người.

Khung cảnh đó, e rằng cả đời này nàng ta khó mà quên được.

Có le mình không nen nho Lam Nhất ra tay giup đo, Diep Tử Lang thầm nói trong lòng.

Lâm Nhất thấy nàng ta thất thần, tưởng rằng nàng ta lại nhớ công tử Táng Hoa, hắn trầm ngâm, nói: "Táng Hoa huynh đã nói với đệ, huynh ấy không thể tham gia đại chiến Thương Huyền, nhưng huynh ấy chắc chắn sẽ có mặt tại hiện trường."

Diệp Tử Lăng giật mình, tỉnh táo lại, nghe lời Lâm Nhất nói, nàng ta cười nhưng chẳng nói thêm gì.


Dù cho có một ngày, hắn rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông thì Phù Vân Kiếm Tông sẽ không bao giờ sụp đổ.

Một luc lâu sau.

Khi mọi người mở mắt, trong mắt người nào người nấy đều sáng rực, long lanh, có sự tinh anh, cũng có sự chững chạc.

Khóe miệng Lâm Nhất khẽ cong lên một nụ cười nhạt, hắn khẽ nói: "Đi thôi, trận chiến này sẽ quét sạch Huyền Vương Điện!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.