"Trời ơi, làm thật à?" Lưu Thanh Nghiêm đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng lấm bẩm.
Phùng Chương bên cạnh khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ, cũng không khá hơn hắn ta là bao.
“Vũ Nhược, muội tới bên cạnh ta này."
Lâm Nhất nhìn tiểu nha đầu ngã trên đất, nhẹ giọng nói.
Nếu là ngày thường, tiểu nha đầu nhất định sẽ vui vẻ chạy tới, nhưng hôm nay lại mím môi, lắc đầu, ánh mắt toát lên sự quật cường.
Lâm Nhất thầm gật đầu, cũng không khuyên nhiều, nhìn đám người Lưu Thanh Nghiêm nói: "Tiểu nha đầu còn có thể làm được, đừng nói với ta, là mấy đại nam nhân các người không thể làm được. Mau đứng lên đi, đừng làm trò mất mặt nữa.”
Mấy người chật vật đứng dậy, chống chọi với kiếm ý từng bước tiến về phía Lâm Nhất, nhưng vừa lảo đảo đi được khoảng mười năm thước.
Kiếm ý trên người Lâm Nhất đột nhiên gia tăng lên đến cảnh giới Thông Thiên, mấy người họ trực tiếp phun ra máu, suýt chút nữa thì ngất đi.
Lực áp chế của kiếm uy quá khủng khiếp, kiếm thế của họ không chỉ bị cầm cố, mà còn hoàn toàn tan rã ra. Đối với kiếm khách mà nói, cảm giác này giống như xương cốt, bị người ta đập nát thành từng mảnh.
Đau đớn này là không thể tưởng tượng được, vừa tàn nhẫn lại vừa giày vò.
"Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Thật không khỏi làm ta thất vọng, ta còn chưa dùng lực đâu đấy, mau đứng hết lên cho ta!"
Lâm Nhất lạnh lùng quát mắng, đồng thời, có Thương Long xuất hiện quấn quanh người hắn. Trong nháy mắt, uy lực Thương Long kết hợp hoàn mĩ với kiếm uy, tựa như thái sơn áp đỉnh, mấy người họ cố gắng vùng vẫy trên mặt đất, những vẫn không thể đứng lên được.
Ngoại trừ Diệp Tử Lăng ra, sắc mặt những người khác đều trắng bệch, ngũ quan đều trở lên vặn vẹo.
Rắc rắc rắc!
Xương cốt toàn thân, ở dưới áp lực nhường này, liên tục vang dội.
Sao có thể mạnh được như vậy cơ chứ?
Khi Lâm Nhất ở cảnh giới Thiên Phách, bọn họ đã cảm thấy người này có tiềm lực kinh người, một khi thăng cấp lên Tinh Quân sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng họ lại chưa từng nghĩ sẽ mạnh đến mức này, ở trước mặt hắn vậy mà ngay cả đứng lên cũng không thể làm được. Càng đáng sợ hơn là, kiếm ý của đối phương giống như là vô tận, không bao giờ cạn vậy.
“Phùng Chương, huynh có thể tu luyện kiếm pháp Phong Hành đến hóa cảnh, xem ra vẫn còn có chút khí phách. Nhưng khí phách của huynh, chỉ có như vậy thôi sao? Ngay cả đứng lên cũng làm không được ... Khí phách ngày hôm đó, khi huynh nói với ta 'Tinh Quân không thể nhục' đâu rồi!"
Chân mày Lâm Nhất trào dâng phong mang, nhìn Phùng Chương đang chật vật đứng dậy, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Phùng Chương thay đổi, không được tốt cho lắm, Lâm Nhất nhắc lại chuyện cũ, khiến trong lòng hắn ta rất khó chịu.
Hắn ta cắn răng, không nói lời nào, thúc giục kiếm ý lên đến cực hạn, đồng thời không ngừng nhớ lại những điều huyền bí trong kiếm ý Thông Thiên mà Lâm Nhất đã giảng giải.
Rắc rắc rắc!
Cùng với sự chống cự khó khăn như vậy, kiếm ý trên người hắn ta trào dâng bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, đồng thời từng chút một đứng dậy.
Giang Ly Trần và Lưu Thanh Nghiêm nhìn đến ngây người, sâu trong nội tâm Phùng Chương, quả thực ẩn giấu sự bền bỉ mà người khác không nhìn ra được.
Ngày hôm đó, Lâm Nhất bảy bước thành kiếm, sự nhục nhã và vết thương tạo ra cho hắn ta lúc đó, đến bây giờ vẫn chưa tan biến hết.
Nhưng hắn ta không hận Lâm Nhất, sự nhục nhã đó, chẳng qua là vì bản thân hắn ta. Hắn ta không hận Lâm Nhất, hắn ta chỉ hận bản thân, hận bản thân mình kém cỏi!
Phùng Chương nghiến chặt răng, dựa vào luồng ý chí trong lòng, cứng rắn chống đỡ với kiếm uy Thương Long mà đứng lên.
Âm!
Nhưng trong nháy hắn ta vừa đứng dậy, Lâm Nhất đã lạnh lùng nhìn lại, kiếm uy vô hình tấn công vào ngực hắn ta.
Rắc!
Có thể nghe thấy tiếng xương cốt nứt gãy vang lên, một đòn này, bị thương vô cùng thê thảm.
Lưu Thanh Nghiem va Giang Ly Trần nhìn Lam Nhất, trong mắt loe lên sự tức giận, hắn ra tay như vậy có hơi quá rồi.
Kén kiếm vùi sâu trong mi tâm hắn tỏa ra tia sáng nhàn nhạt, kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu ầm ầm tản rộng.
Vẫn chưa đủ!
Lâm Nhất vẫy tay, lấy ra Kiếm Thiên Lôi trong hộp kiếm, kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, nhưng uy áp vẫn khiến cho bọn họ như rơi xuống vực sâu, khó mà chịu đựng được.
Cho dù có mạnh như Diệp Tử Lăng, cũng không thể khống chế được mà bắt đầu run rẩy dưới uy áp bậc này.