Ta muốn bữa tiệc rượu này vĩnh viễn đừng tan.
Sau nửa canh giờ, Hạng Thuật và Trần Tinh ướt như chuột lột, thuyền trưởng khoa chân múa tay nói một tràng, Trần Tinh đành gật đầu, Hạng Thuật ngồi trên nền phòng thuyền trưởng, tựa lưng vào tường gỗ, nhắm mắt nghe.
Đây là thuyền buôn đi theo đường biển từ Cao Câu Ly tiến về Giang Nam, dọc đường đến Thượng Ngu trước rồi về bắc, đi qua Kiến Khang, qua Giao Châu, quay một vòng về Bình Nhưỡng, lúc đi chở đầy nhân sâm, da thú, khi trở về thì mang theo trà phương nam, tơ tằm, đồ sứ đến Bình Nhưỡng. Thuyền trưởng là người Hán đã lớn tuổi, lần này thấy quái vật như Tư Mã Vĩ hỏi han mãi, Trần Tinh nói nhăng nói cuội vài truyền thuyêt dân gian, chỉ bảo mình là Khu ma sư, Hạng Thuật là Hộ pháp, hai người kết bạn đi thu phục yêu quái, ở Bạch Đầu sơn đụng phải tên này, bị đuổi đến tận đây, may mà cuối cùng cậu làm trời xanh cảm động, triệu hồi một luồng sấm sét từ trên trời giáng xuống…
“Tiết kiệm sức lực đi,” Hạng Thuật không nghe nổi nữa, nóng nảy nói: “Ngươi không mệt hả?”
Trần Tinh vừa nói lại móc ra mũ giáp của Tư Mã Vĩ đưa cậu đi cầm đồ cho thuyền trưởng: “Đại khái là vậy, có chút đồ này thay tấm lòng, mong ngài cho chúng ta đi nhờ thuyền…”
“Vì dân trừ hại, không nhận không nhận! Không dám nhận!” thuyền trưởng vội từ chố, “Nếu hai vị không chê cứ ở tạm trên thuyền mấy hôm.”
Người đi biển sợ nhất sóng gió và yêu quái, có Khu ma sư triệu hồi được thần lôi trên thuyền chẳng phải sẽ thuận buồn xuôi gió sao, thuyền trưởng mừng còn chưa hết, hắn nhanh chóng sắp xếp một gian phòng sạch sẽ để hai người ngủ lại.
Trên thuyền còn rất nhiều hàng hoá và cả mấy thư sinh Bình Nhưỡng xuôi nam đi học, thuyền trưởng để cho Trần Tinh và Hạng Thuật một căn phòng tốt nhất có cửa sổ, nhưng trong phòng chỉ có một giường.
Trần Tinh đã vui lắm rồi
Thuyền trưởng lại giải thích, đây là năm đầu tiên hắn xuôi nam chở hàng, có ý nghĩa rất quan trọng, dù trời mưa to vẫn phải nhổ neo. Hôm nay sóng to gió lớn, lúc ra đến biển rời khỏi khu vực đang mưa sẽ khá hơn, lại bảo người chuẩn bị lò than để hai người sưởi ấm.
Trần Tinh ngâm mưa nửa ngày, áo trong áo ngoài ướt sạch, lúc vào khoang thuyền hắt hơi một cái.
Trần Tinh mong chờ hỏi Hạng Thuật: “Sao huynh biết ta bị bắt?”
Hạng Thuật thuận miệng: “Không biết ngươi bị bắt.”
Trần Tinh: “Vậy sao huynh…”
Hạng Thuật: “Ngỡ là ngươi bỏ trốn mới đuổi theo đánh ngươi!”
Trần Tinh: “. . .”
Hạng Thuật cài then khoá cửa, bắt đầu cởi quần áo, ra hiệu cho Trần Tinh.
“Cởi đi,” Hạng Thuật không hiểu nhìn Trần Tinh, “Đứng đó làm gì?”
Bỗng nhiên Trần Tinh cảm thấy ngại ngùng, cậu cởi quần áo ném cho Hạng Thuật rồi nhảy lên giường, cả người trần truồng cầm chăn che kín. Hạng Thuật cũng không tránh, cởi sạch sành sanh, rồi lấy khăn vải quấn quanh hông, cầm quần áo bỏ vào rổ đẩy ra ngoài cửa, còn thả thêm chút tiền để tạp dịch trên thuyền mang đi giặt rồi hơ khô, mai mang đến.
Thế là hai người không có quần áo, đành ở trong phòng nhìn nhau.
“Hạng Thuật?” Trần Tinh lại hỏi.
Hạng Thuật tắm rửa bên phòng bên cạnh xong, ra hiệu cho Trần Tinh đi tắm, Trần Tinh sang phòng bên reo lên: “Còn có cả nước nóng, hay quá!”
Lúc Trần Tinh đi ra, thấy trong phòng có đồ ăn nóng sốt, cá tôm hầm với thịt muối, lại có cả rượu nóng, chắc hẳn là thuyền trưởng phân phó mang suất ăn ngon nhất đến, Hạng Thuật quấn khăn quanh hông, cứ như vậy mà tự rót tự uống.
Ăn uống no nê xong, Trần Tinh cảm thấy dễ chịu hơn, rúc vào góc trong giường, chẳng hiểu vì sao mà tim đập thình thịch. Đây không phải lần đầu cậu ở trần trước mặt Hạng Thuật, cũng không phải lần thứ nhất ngủ chung một giường, nhưng không biết vì sao cứ cảm thấy ngại ngùng.
Ánh mắt Hạng Thuật nhìn Trần Tinh có chút chần chừ.
“Ngủ không?” Trần Tinh thò đầu ra, nói: “Nghỉ một lát chứ.”
Từ Cao Câu Ly ngồi thuyền đến Giang Nam, đến Thượng Ngu, dù xuôi gió cũng phải mất nửa tháng, dọc đường cậu và Hạng Thuật chỉ có thể ở cùng một phòng, không đúng… Lúc trước ở Sắc Lặc Xuyên hàng ngày cũng cùng ăn cùng ở, đâu có chuyện gì? Chẳng lẽ vì ngủ chung giường?
Chẳng biết vì sao, bầu không khí trong phòng lại trở nên mềm mại.
Hạng Thuật cởi khăn, cứ thế lên giường, nằm cạnh Trần Tinh đắp kín chăn mền.
Trần Tinh không cẩn thận chạm phải làn da nóng rực của Hạng Thuật, hơi thở đan xen, trái tim Trần Tinh đập loạn, cậu vô thức lùi ra, Hạng Thuật dường như cũng nhận ra sự ngại ngùng ấy, cố gắng không chạm phải cậu, từ từ nằm xuống.
Giữa sóng gió, thuyền lắc lư, giường vừa nhỏ vừa hẹp, Hạng Thuật ở trong chăn chân đạp thành giường cố giữ vững để không ép Trần Tinh dính vào tường, Trần Tinh cố gắng dán người vào vách tường.
“Ta…” Trần Tinh muốn tìm chuyện để nói nhằm phân tán sự chú ý của bản thân, và cố gắng dùng tư thế che giấu phản ứng không cho Hạng Thuật phát hiện ra. Cậu bị nhiệt độ cơ thể y hun một lúc mà không cản được cảm xúc nữa, khiến Trần Tinh bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Giọng nói Hạng Thuật cũng có vẻ không thoải mái: “Chuyện gì?”
“Huynh mệt không?” Trần Tinh nghiêng đầu nhìn Hạng Thuật.
“Vẫn được.” Hạng Thuật mở mắt nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Thuyền đung đưa theo sóng gió, ván cửa đóng cũng không chặt, có gió lạnh lùa vào, mới đầu xuân băng chưa tan hết, thời tiết vẫn còn rét lạnh, Trần Tinh ở trong chăn run người một cái.
“Khi nào huynh về?” Trần Tinh nhớ lại, từ lúc bọn họ trùng phùng cứ coi mọi chuyện như lẽ tự nhiên, quên mất hỏi Hạng Thuật Cáp Lạp Hoà Lâm và Sắc Lặc Xuyên phải làm sao.
Hạng Thuật không trả lời, Trần Tinh lại thầm nghĩ là ta hại huynh ngàn dặm đến đây cứu ta, thuyền về phương nam chẳng biết bao giờ mới trở lại.
“Huynh nói gì… với tộc nhân?” Trần Tinh hỏi.
“Cái gì?” Hạng Thuật hờ hững đáp.
“Chuyện đến cứu ta.”
“Không nói.” Hạng Thuật thuận miệng nói.
“Tiêu Sơn đâu rồi?”
“Đưa về rồi.” Hạng Thuật nói, “Người Hung Nô có quản được nó không, ta không rõ.”
Trần Tinh: “Thế, huynh cùng ta về phương nam đi?”
Hạng Thuật hơi nghiêng người, đổi tư thế, đáp: “Xem tình hình.”
Trần Tinh im lặng một lát, lại nói: “Vừa nãy trước mặt thuyền trưởng, ta nói bừa một chút, huynh đừng để bụng.”
Hạng Thuật: “?”
Hạng Thuật ngỡ ngàng nhìn Trần Tinh, rồi hiểu ra ý của cậu, là chưa hỏi ý kiến y đã giới thiệu với người ngoài y là ‘Hộ pháp’ sợ y tức giận.
“Cám ơn huynh.” Trần Tinh cười nói, “Mặc dù ta không biết huynh nghĩ thế nào, nhưng ta cứ nghĩ huynh sẽ không đến tìm ta.”
“Vì sao?” Hạng Thuật hỏi ngược lại, “Ngươi nghĩ ta là người như vậy sao?”
Trần Tinh vội giải thích: “Huynh là Đại Thiền Vu mà, huynh có trách nhiệm của huynh, quay về cũng phải… Hạng Thuật, ta muốn nói, nếu huynh không ngại…”
Lông mày Hạng Thuật nhíu lại, nhìn Trần Tinh, Trần Tinh lấy dũng khí, cuối cùng cũng nói ra lời cất giấu trong lòng, dù Hạng Thuật từng cự tuyệt một lần, nhưng lần này có lẽ bọn họ đã quen thuộc hơn khi xưa, hay với Hạng Thuật mà nói, bọn họ có chung mục tiêu, cho nên…
“…Ta cam đoan, sẽ không bao lâu,” Trần Tinh thấp thỏm, “Huynh có thể, theo giúp ta một khoảng thời gian không? Không cần phải là Hộ pháp, nhưng ta biết, chỉ dựa vào mình ta thì không có cách nào…”
“Từ khi ta còn bé,” bỗng nhiên Hạng Thuật quay đầu nhìn chỗ khác, không nhìn Trần Tinh, chậm rãi nói: “Đã biết một ngày kia sẽ trở thành Đại Thiền Vu mười sáu tộc Hồ.”
Trần Tinh: “?”
Trần Tinh kinh ngạc nhìn Hạng Thuật, sống mũi, bờ môi, đường nét gương mặt cực kỳ đẹp đẽ, không có cảm giác mềm yếu mà là thanh tú nam tính, kiên cường mạnh mẽ.
Lông mày Hạng Thuật nhăn lại, còn nói: “Sau khi phụ thân qua đời, ta thuận lý thành chương đảm nhiệm vị trí Đại Thiền Vu, chuyện của tộc nhân là chuyện của ta, nguy nan của tộc nhân là nguy nan của ta.”
Trần Tinh nói: “Đúng vậy, nên ta nghĩ, thế nào huynh cũng phải quay về, dù huynh có đồng ý ta cũng không thế chiếm hết thời gian của huynh được…”
“Về sau có một ngày,” Hạng Thuật lại nói, “Ngươi tìm ta, nói rằng ngươi cần một Hộ pháp, mà ta chính là Hộ pháp đó, vậy là trách nhiệm từ Sắc Lặc Xuyên mở ra thành toàn thiên hạ.”
Trần Tinh bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không muốn, chỉ là…”
Hạng Thuật: “Nhưng toàn bộ mọi việc xảy ra, từ trước đến nay chưa có ai hỏi, ta muốn làm gì?”
Trần Tinh: “. . .”
“Chưa hề.” Hạng Thuật nghiêm túc nói, “Bọn họ không hỏi ta, Thuật Luật Không, ngươi đồng ý trở thành Đại Thiền Vu không? Ngươi cũng không hỏi ta, đồng ý làm hộ pháp của ngươi không?”
Nói xong, Hạng Thuật nhíu mày nghiêng đầu nhin Trần Tinh, dường như đọc ra được đáp án từ nét mặt Trần Tinh.
Lông mày y giãn ra, nhướng lên với Trần Tinh.
Trần Tinh: “Ta hiểu, Hạng Thuật.” Nói đến đây, Trần Tinh bỗng nhiên cười nói: “Hoá ra là vậy, huynh cảm thấy ta không tôn trọng huynh, là lỗi của ta, lúc ấy… ta thực ra không nghĩ nhiều như vậy.”
Hạng Thuật: “Ta không giống ngươi, ngươi muốn trở thàn Khu ma sư…”
“Tất nhiên là không,” lần này đến lượt Trần Tinh cắt lời y, đáp, “Nếu được chọn, ta nghĩ ta cũng sẽ không cam tâm tình nguyện. Ta thừa nhận ban đầu không tôn trọng ý nguyện của huynh, nhưng ta muốn nói rõ, ta cũng như vậy, có nhiều chuyện ta bắt buộc phải làm.”
“Như vậy sao ngươi muốn làm Khu ma sư?” Hạng Thuật không hiểu, “Ngươi không muốn được làm chính mình sao?”
“Có chứ, ta cũng muốn được làm chính mình, ta thường hay hỏi sao lại là ta?” Trần Tinh nhớ đến lần đầu thử điều khiển Âm Dương giám, thanh âm kia vang vọng trong lòng.
“Nhưng khi cha ta còn sống hay nói, thế gian đâu có nhiều người được như vậy, muốn làm gì thì làm cái đó? Cả cuộc đời, được sống theo ý nguyện của mình là hạnh phúc. Nhiều người là chịu theo thiên mệnh, trách nhiệm càng đè nặng trên vai, tất nhiên không công bằng, nhưng ngẫm thử lại, không phải ông trời đang đặt kỳ vọng vào mỗi người chúng ta sao?”
“Kỳ vọng?” Hạng Thuật xem thường, “Nhẫn nhục chịu đựng mà thôi.”
Trần Tinh hiểu tại sao ban đầu Hạng Thuật lại từ chối đề nghị làm Hộ pháp, cậu thoải mái nói: “Nói như vậy, chẳng qua là chịu đựng nhẫn nhục cái gọi là ‘Thiên ý’ mà thôi.”
Thuyền vẫn còn lắc lư, nhưng mưa đã ngừng chỉ có tiếng sóng biển ào ào từng đợt, Trần Tinh và Hạng Thuật sóng vai nằm im, bỗng dưng không ai nói gì.
“Vậy huynh muốn làm gì?” Trần Tinh dường như nhìn nhận lại Hạng Thuật, đến bây giờ đột nhiên cậu cảm thấy đối thoại của hai người rất tĩnh mịch, tĩnh mịch từ sâu thẳm nội tâm, vứt bỏ tất cả mọi thứ bên ngoài, bình đẳng xem xét nhau, tìm hiểu một khía cạnh chân thành của đối phương.
“Có đôi khi,” Hạng Thuật nói, “Ta muốn mẹ còn sống, cha còn sống, vẫn ở tái ngoại như cũ.”
Trần Tinh nhịn không được nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật lại nhắm hai mắt lại.
“Nhưng không như ước nguyện, bọn họ đều đã chết,” Hạng Thuật lẩm bẩm, “An đáp cũng chết, tất cả mọi người đều đi rồi… như tiệc rượu tiết Mộ Thu, mọi người uống rượu xong đều cáo biệt rời đi, đến nơi mình nên đến. Mà thứ ta muốn, nói rất đơn giản nhưng cũng rất khó…
“…Ta muốn bữa tiệc rượu này vĩnh viễn đừng tan.”
Hạng Thuật ngẩn người trong chốc lát, nhớ tới ngày y cáo biệt tộc nhân ở Cáp Lạp Hoà Lâm, nhưng y không kể lại cho Trần Tinh,
Lần nói chuyện này dường như chả có ý nghĩa gì, nhưng đối với Trần Tinh lại như mở ra một quãng đời mới dù chỉ ngắn ngủi vài năm. Như con thuyền rời khỏi vùng sóng gió đến nơi gió êm sóng lặng.
“…Người tỏ lòng ta biết ta ưu sầu, người không hiểu ngỡ ta tìm chi.”
“Hỏi trời xanh rằng, là ai sai khiến?”[1] Trần Tinh khẽ hát theo nhịp tàu đung đưa.
“Ngươi thì sao?” Hạng Thuật hỏi.
Trần Tinh chần chừ nói: “Có lẽ… ta muốn đi khám phá Thần Châu. Đi đến nơi từng đọc qua trong sách nhưng chưa được đến.” Nói xong, tương lai trong tưởng tượng Trần Tinh bỗng nhiên rõ ràng: “Đi khắp núi sông biển hồ xong thì đến Giang Nam, tìm một nơi phong cảnh như tranh vẽ, trồng một vườn hoa Tử Đằng, khi nào nở hoa…”
Trần Tinh xúc động cười nói, “Có thể ở dưới giàn hoa đọc sách, huynh có thích không? Có cơ hội thì hoan nghênh huynh ghé thăm, ở lại không đi cũng được, có cơ hội, ừm, chỉ cần có cơ hội.”
Trần Tinh giơ tay, trong tay ánh sáng Tâm Đăng như ẩn như hiện, khẽ đặt lên lồng ngực trần của Hạng Thuật, thời khắc này, sức mạnh Tâm Đăng giúp Hạng Thuật kiên định, hoà cùng nhịp tim mạnh mẽ, ánh sáng dần dần rực rỡ lên.
Trần Tinh nói: “Ta muốn thỉnh cầu huynh một lần nữa, Hạng Thuật.”
Hạng Thuật vẫn nhìn Trần Tinh như cũ.
“Tương lai sắp tới,” Trần Tinh nói, “Có thể theo giúp ta một hồi không? Dù thế nào, ta cần huynh, hiện giờ ta biết huynh không muốn bị trách nhiệm chi phối. Cho nên ta muốn hỏi, nếu để huynh lựa chọn lần nữa, huynh có thể giúp ta không…”
“Ta sẽ cân nhắc.” Hạng Thuật đáp.
Trần Tinh mỉm cười, cậu biết Hạng Thuật nói như thế là đồng ý.
Mưa gió tan đi, thuyền lớn vượt biển, một vầng trăng sáng soi tỏ bốn phương, gió nổi lên, buồm căng tròn, con thuyền hướng phía biển bạc trắng lao đi.
Trong yên tĩnh, Trần Tinh nhẹ nhàng nói: “Có khi ta cảm thấy, cái gọi là ‘trách nhiệm’, tức là có người cần huynh. Là Thần Châu, là thế gian, là thương sinh, là vạn vật… thường không có hồi đáp, nhưng chúng ta cam tâm tình nguyện thực hiện những kỳ vọng ấy, giống như cảm giác của một người này dành cho người khác, không phải rất tốt sao?”
Hạng Thuật không trả lời, Trần Tinh cuộn tròn trong chăn, qua rất lâu, cậu cảm thấy Hạng Thuật cũng ngủ thiếp đi rồi.
“Lạnh không?” Hạng Thuật hỏi.
“Không lạnh.”
Bên chăn đệm Trần Tinh hơi ẩm, khiến cậu cảm thấy không thoải mái cứ run rẩy mãi.
Hạng Thuật nói: “Dựa sát sang bên đây đi.”
Trần Tinh nhích sang phía Hạng Thuật cảm thấy ấm áp hơn hẳn, bỗng nhiên sóng đánh tới, thuyền hơi nghiêng, Hạng Thuật co chân ôm lấy Trần Tinh bị nghiêng về phía lồng ngực mình.
Trần Tinh dựa vào lồng ngực Hạng Thuật, hơi thở dồn dập, tránh phía dưới để hai người không xấu hổ.
Sóng biển từng đợt, khiến cậu cứ lăn tới lăn lui về phía Hạng Thuật, Trần Tinh muốn giữ vững vị trí, giơ tay lên nhưng không có chỗ níu, một lúc sau cậu dứt khoát khoác vai Hạng Thuật, ôm cổ y, hai người dính lại một chỗ.
“Ta biết.” Cuối cùng Hạng Thuật nói.
Trần Tinh không nghe thấy câu này, cậu nhanh chóng thiếp đi, thân thể Hạng Thuật ấm áp khiến cậu muốn nằm ngoài lên người y, lại cảm giác Hạng Thuật không nằm im được bị cậu đùa giỡn, lúc ngủ lúc tỉnh, về sau y bất chấp thả lỏng cũng ôm lấy Trần Tinh.
Sáng sớm hôm sau khi Trần Tinh tỉnh lại, thấy bên gối xếp y phục của mình, người đắp chăn mền mới.
Trần Tinh: “? ? ?”
Trần Tinh xác định chăn mền được đổi rồi, giường hôm nay rất khác hôm qua.
“Hạng Thuật?” Trần Tinh nói, “Hạng Thuật đâu? Người đâu rồi?”
Dùng điểm tâm sáng xong, Trần Tinh tìm thấy Hạng Thuật trên boong thuyền, Hạng Thuật đổi quần áo, ngồi uống trà với thuyền trưởng, gió biển thổi vào, ánh sáng rực rỡ.
“Chăn mền sao lại…”
“Không biết!” Hạng Thuật không nhịn được nói.
“Oa!” Trần Tinh đứng trước cột buồm, nhìn biển rộng mênh mông. Hạng Thuật gật đầu với thuyền trưởng rồi cùng Trần Tinh về khoang thuyền, ném cho Trần Tinh một bọc quần áo để cậu xem xem.
Bên trong là hai món pháp bảo Hạng Thuật lấy từ Cáp Lạp Hoà Lâm, Âm Dương giám và Tranh Cổ, cùng với món đồ mà A Khắc Lặc vương đưa tới – bốn chiếc nhẫn mặt đá. Trần Tinh nhìn vật nhớ người, cảm thấy buồn khổ, kiểm tra xong xuôi thì cẩn thận gói lại. Sau đó vội vàng sắp xếp lại bao phục của Hạng Thuật trong lòng, bên trong có một cây Khương địch, một cái hộp dài hẹp không khoá, mở ra là hai cuốn da cừu buộc bằng dây tết từ lông dê, da cừu qua năm tháng có màu tím nhàn nhạt.
Chả lẽ là Tử quyển của Đại Thiền Vu mà Phù Kiên nhớ mãi không quên sao? Trần Tinh nhớ đến thuyết pháp “Tử quyển kim thụ”, nhưng nhìn kỹ lại cảm giác không giống, đây không phải là nhúng qua máu dê. Nhưng cậu kiềm chế lòng hiếu kỳ, không xem loạn, đóng hộp lại, vừa đóng xong thì Hạng Thuật quay về.
“Đến Thượng Ngu rồi làm gì?” Hạng Thuật hỏi.
Trần Tinh nói: “Từ Thượng Ngu đến Kiến Khang, tìm bằng hữu của sư phụ ta. Huynh có nhớ hai tấm bản đồ trong sách của Trương Lưu không?”
Hạng Thuật đưa cho Trần Tinh ba tấm bản đồ đã được vẽ lại lúc ở Sắc Lặc Xuyên.
Phía nam người tài đông đúc, sau khi y quan nam độ vẫn giữ được rất nhiều cổ tich, lại còn có thế gia Khu ma sư, vì Vạn Pháp Quy Tịch phải bỏ nghề để đọc sách làm nông, nhưng vẫn biết một chút chuyện cũ. Trần Tinh chỉ cần báo cho Tạ An, rồi triệu tập nhóm Khu ma sư để tìm kiếm tung tích Định Hải châu.
“Ngươi đang viết gì vậy?” Hạng Thuật thấy Trần Tinh mấy ngày nay đều ở trong khoang thuyền viết thư,
Trần Tinh nói: “Viết bái thiếp, bảo người gửi đến dịch trạm chuyển đến Kiến Khang, năm đó cha ta có không ít học sinh đều là sư huynh cả, sau khi y quan nam độ vẫn về với Tấn, không chừng có thể nương nhờ bọn họ, ở trong thành có chỗ ở cũng tốt.”
Hạng Thuật thuận miệng nói: “Ừm, cha ngươi là đại nho, trở về phương nam tự nhiên cũng là hậu đại danh môn vọng tộc.”
Trần Tinh nghe thấy ý trào phúng, chế giễu nói: “Không có không có, so với Đại Thiền Vu ta không phô trương bằng? Nếu không thì sao? Tiền tiêu hết rồi xuống thuyền đành uống gió tây bắc chăng?”
Hạng Thuật nói: “Chắc còn mấy vị như Vũ Văn Tân chờ ở Kiến Khang đấy.”
“Huynh…” Trần Tinh muốn ném bút.
Trần Tinh cũng muốn thử xem, lại bị Hạng Thuật nói thế thì không muốn viết nữa. Nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng viết xong, kể lại hành trình, rồi phong thư lại, thanh toán tiền cho người ta mang về bờ, đưa đến Lại bộ thành Kiến Khang. Theo lý thuyết nếu nhận được tin sẽ có dịch viên, nhưng ven đường không ai đến đón khiến cậu nghĩ lòng người thay đổi, đành chịu thôi, cho đến Kiến Khang sẽ nghĩ cách khác.
Thuyền đi mãi về nam, thời tiết cũng ấm áp hơn, ngày xuân tươi sáng một vùng Giang Nam lười biếng, mỗi ngày Trần Tinh chỉ ở trong khoang thuyền ngủ, lăn qua lăn lại, Hạng Thuật có lúc đánh cờ với thuyền trường có lúc nhân dịp xuống thuyền mua sách về đọc giết thời gian.
Sau gần mười ngày, thuyền xuôi gió xuôi dòng tiến vào Trường Giang, đi dọc kênh đào đến Kiến Khang, sau buổi sáng đã đến thành Kiến Khang, Trần Tinh còn đang ngủ thì bên ngoài có tiếng nhạc, rồi tiếng thuỷ thủ reo lên.
“Đến rồi đến rồi!” Thuỷ thủ nói.
Trần Tinh trở mình, không phải ban đêm mới đến sao? Nhanh như thế đã tới Kiến Khang rồi?
Hạng Thuật đẩy cửa vào phòng đã thu dọn xong, không kiên nhẫn nhìn Trần Tinh, Trần Tinh ngồi dậy, vẫn còn suy nghĩ, gãi gãi đầu nhìn Hạng Thuật.
“Có người đến bến tàu đón ngươi.” Hạng Thuật nói.
Trần Tinh mừng rỡ chạy ra ngoài nói: “Ai? Ai đến đón ta?”
Thuyền cập bến, đập vào mắt là liễu xanh ven bờ, cả thành xanh ngắt, muôn hồng nghìn tía. Mái ngói vạn hộ, xà cột đỏ thắm.
Chung sơn thế rồng cuộn, đá tảng như hổ ngồi.
Mười dặm sông Hoài mưa mù mịt, phía xa hai cung Thái Sơ, Chiêu Minh bên bờ Huyền Vũ sáng như gương, giống như cung khuyết trên trời mây khói vấn vít.
Kinh đô đệ nhất thiên hạ, Kiến Khang qua mưa gió vẫn còn hơn trăm vạn người. Nơi đây là vùng đất văn hoá hưng thịnh phồn hoa của người Hán, cũng là trung tâm Thần Châu.
Gần năm mươi nho sinh giương ô xếp hàng, ở phía cao là một nam tử áo rộng tay dài, như trăng sáng cưỡi gió, đạp ca* đi đến.
*đạp ca: một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát
“Khi xưa ta đi, dương liễu thướt tha,” chỉ nghe thấy tiếng ca hát bên bờ, “Nay ta trở lại, mưa tuyết tầm tã.”[2]
Nam tử kia tóc mai đã bạc, tuổi chừng bốn mươi, nhìn qua rất nghiêm nghị, mặc quan sa màu đen, bên trong là áo văn sĩ trắng tuyết, gương mặt trắng trẻo như ngọc, ý cười như cây gặp gió xuân, hào hoa phong nhã, bên eo cài ngọc, cổ đeo răng cáo, đi guốc gỗ cầm sáo ngọc, đai lưng tung bay trong gió, tiêu sái đi tới.
“Có bằng hữu từu phương xa tới,” Tạ An cất giọng nói, “Đã ăn cơm chưa? Tiểu sư đệ, mời đến bên này.”
—— Quyển hai: Thương Khung Nhất Liệt – Hoàn ——
[1] Trích bài Thử Ly 3, Kinh Thi, Khổng Tử
[2] Trích Thái Vi 6, Kinh Thi, Khổng Tử