Định hải phù sinh lục

Chương 46: Cầu cứu



Tuế tinh! Mau cứu mạng!!

 

“Ai! Ui!”

 

Ngựa xóc lên xuống, Trần Tinh bị trói ngược hai tay ra sau lưng, nằm ngang trên lưng ngựa, tiếng áo giáp vang lọc xọc, Tư Mã Vĩ mặc giáp đen đưa cậu chạy ra khỏi núi Âm, dọc theo Trường Thành đi theo thương đạo về phía dông.

 

Tư Mã Vĩ bắt cóc cậu, chỉ một chốc đã chạy hơn mấy trăm dặm, nửa đường còn đi qua Sắc Lặc Xuyên, nhưng không đi theo con xuôi nam vào xuyên, mà đi hướng đông.

 

Giữa trưa, Tư Mã Vĩ ném Trần Tinh xuống đất, mở trói, ném bánh mì thịt khô cho cậu, tiện tay chỉ dòng suối cách đó không xa.

 

Trần Tinh: “. . .”

 

“Hạng Thuật sẽ đến cứu ta.” Trần Tinh ăn như hùm, xé thịt khô ăn, cậu đói không chịu nổi, lúc này kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cứ chống cự mãi cũng vô dụng, tốt nhất là cố gắng nghĩ cách kìm chân Tư Mã Vĩ đi chậm lại.

 

Trên đường đi dù Trần Tinh nói gì Tư Mã Vĩ cũng không đáp, lúc này trầm giọng nói: “Hắn không tới đâu, hắn sẽ cho rằng ngươi tự rời đi.”

 

Lời này đánh trúng tâm bệnh của Trần Tinh, nguy rồi, nếu Hạng Thuật cảm thấy vậy thì phải làm sao? Dù sao trước lúc y lên núi, cậu đã nói như vậy thật.

 

Rất có khả năng! Lúc trước cậu không nói một lời mà đi, việc này khác hẳn chuyện Hạng Thuật thấy cậu bị bắt cóc. Tiêu Sơn đang ngủ, không ai kể lại cho Hạng Thuật Tư Mã Vĩ bắt cóc Trần Tinh. Thời gian này. Trần Tinh vẫn nghĩ Hạng Thuật có chức trách Đại Thiền Vu, lời nói cũng có hàm ý rằng mỗi người một ngả.

 

Nếu như Hạng Thuật nghĩ Trần Tinh không muốn từ biệt, cứ thế im lặng rời đi, y trở về Cáp Lạp Hoà Lâm thì không ai đến cứu cậu nữa, phải tự mình nghĩ cách thoát thân!

 

Mấy con quạ đen đậu trên cây, Trần Tinh thử dùng Tâm Đăng mấy lần nhưng không cảm nhận được Hạng Thuật, có lẽ khoảng cách xa quá, hoặc có lẽ… Cậu đành chấp nhận hiện thực nghiệt ngã này, Hạng Thuật không đến cứu cậu.

 

Trần Tinh chỉ có thể tự lên kế hoạch phản kháng, tính toán suốt đường đi, làm cách nào lừa dịp tên này không để ý, lén lút bỏ trốn, nhưng Tư Mã Vĩ không ăn không ngủ, mỗi lần nghỉ chân đều là để Trần Tinh nghỉ, đợi cậu nghỉ ngơi xong lại lên đường, không có cơ hội nào để chạy trốn cả.

 

Trần Tinh liên tục ngọt nhạt với hắn, nhưng Tư Mã Vĩ câm như hũ nút, không đáp một lời, lại giục ngựa chạy nhanh hơn, chạy liền sáu ngày trời.

 

Tư Mã Vĩ: “Đứng dậy, lên đường.”

 

Trần Tinh: “Rốt cuộc ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

 

Tư Mã Vĩ không đáp, Trần Tinh còn nói: “Ta phải ngủ một lúc, cưỡi ngựa nhiều chân sắp cong thành vòng kiềng rồi, đau lắm.”

 

Tư Mã Vĩ đành để cậu ở lại, tự mình đứng dậy đi quanh thăm dò động tĩnh.

 

Trần Tinh thấy Tư Mã Vĩ rời khỏi rừng cây, nhình quanh một chút, lập tức xoay người co giò chạy.

 

“Kéc! Kéc!” quạ đen đột nhiên vỗ cánh, sợ hãi bay lên, Trần Tinh lao vào rừng cây, Tư Mã Vĩ bám sát thành một trận truy đuổi, chưa đến một nén nhang  cậu đã bị tóm ở trong sơn động. Sau đó Trần Tinh bị trói thành bánh chưng ném lên lưng ngựa, Tư Mã Vĩ lại hướng phía đông đi tiếp.

 

Tròn mười ngày đường, Tư Mã Vĩ cứ đi dọc Trường Thành, mỗi lúc dừng lại, ở chỗ cắm trại đều có quạ đen, Trần Tinh giãy dụa trên lưng ngựa nói: “Ngươi không đưa ta qua chỗ nào có người được sao?”

 

Tư Mã Vĩ chở Trần Tinh không tiến vào quan nội bên kia Trường Thành mà rời đi, lại hướng về phương bắc, tiến vào địa giới U Châu, mấy lần Trần Tinh thấy quân Tần trên đường, nhưng kỹ xảo ẩn núp của Tư Mã Vĩ cực đỉnh, hắn vòng qua quân đội đi tiếp phía đông nam.

 

Cho đến lúc Trần Tinh thấy bia ‘Trác Quận’ lại đi tiếp về hướng đông nam, chính là địa giới Cao Câu Ly, sau khi rời khỏi Trung Nguyên, Tư Mã Vĩ cũng không trông coi sát sao với Trần Tinh nữa.

 

“Ta sẽ không chạy thật!” Trần Tinh nói, “Sắp đến Tân La rồi, chạy cũng không tìm được đường về, mau cởi trói cho ta, Tư Mã Vĩ!”

 

Tư Mã Vĩ đáp: “Quá tam ba bận.”

 

Trần Tinh cuối cùng cũng được như ý nguyện, không bị trói nữa, hai người đến thành BN ở Cao Câu Ly, ở nơi đây phần lớn là người Phù Dư, bọn họ nói tiếng Tiên Ti, đại khái cũng hiểu bảy tám phần. Không biết Tư Mã Vĩ tìm đâu ra quần áo bình thường, hắn cất áo giáp vào bao hành lý, đội một cái mũ vành che đi nửa gương mặt.

 

Người Phù Dư thấy có khách lữ hành đi qua, tò mò nhìn bọn họ, có người hiếu kỳ còn hỏi thăm, Trần Tinh dùng tiếng Tiên Ti đáp lại.

 

“Đến đây làm gì?” người Phù Dư hỏi, “Các ngươi đến từ nước Tấn?”

 

Tư Mã Vĩ  hỏi Trần Tinh: “Bọn họ nói gì?”

 

Trần Tinh biết Tư Mã Vĩ không hiểu, bây giờ có thể lừa gạt hắn rồi.

 

“Bọn họ hỏi chúng ta đi đâu.” Trần Tinh nói.

 

Tư Mã Vĩ: “Hỏi bọn họ xem chỗ nào có thuyền?”

 

Thế là Trần Tinh dùng tiếng Tiên Ti nói với mọi người trong thành: “Ta bị người này bắt cóc từ Sắc Lặc Xuyên đến đây!”

 

Người trong thành bắt đầu nghị luận, không ít người vây quanh còn mặc áo văn sĩ, đội mũ vành, là cách ăn mặc của nho sinh.

 

Từ lúc Tiểu Thú Lâm vương nắm quyền ở Cao Câu Ly, đã lập thái học ở BN, bồi dưỡng người đọc sách, từ Hán đến Tào Nguỵ đến Tấn, học thuyết nho gia ở Trung Nguyên được các nước chư hầu ngưỡng mộ, các tộc đều học Hán văn, Hán thư làm vinh dự. Đám người đọc sách này mới tan buổi học ở thái học xong, gặp chuyện bất bình muốn ra tay giúp đỡ, vội vàng cản đường hai người, cẩn thận nhìn tổ hợp kỳ quái Trần Tinh và Tư Mã Vĩ này.

 

Một nho sinh hỏi: “Làm sao cứu ngươi đây? Có giúp được gì không?”

 

Tư Mã Vĩ: “Nói gì vậy?”

 

Trần Tinh vội khoát tay với bọn họ, Tư Mã Vĩ không như các Bạt vương khác, thái độ ôn hoà hơn nhiều, nhưng Trần Tinh không rõ hắn có nổi điên lên không, lỡ như đại khai sát giới trong thành thì sẽ liên luỵ tính mạng dân chúng vô tội, lúc này không dám kêu cứu, giải thích: “Tên này phát rồ, trên đường giết nhiều người lắm, mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

 

Tư Mã vĩ: “?”

 

Mọi người hỏi: “Vậy làm sao đây?”

 

Trần Tinh nói với Tư Mã Vĩ: “Bọn họ bảo, mấy ngày nay không có thuyền, khuyên chúng ta nghỉ lại trong thành, đợi mấy ngày nữa rồi hỏi lại.”

 

Tư Mã Vĩ nhìn biểu tình mọi người, nói với Trần Tinh: “Đừng hòng lừa ta.”

 

Trần Tinh: “Ta không lừa ngươi!”

 

Tư Mã Vĩ: “Bọn họ nói có bốn chữ, sao ngươi phiên dịch thành một tràng như thế?”

 

Trần Tinh: “Tiếng Tiên Ti là thế mà! Ngươi không biết người Tiên Ti à? Chê ta dài dòng thì tự mình nói đi, ta mặc kệ.”

 

Tư Mã Vĩ: “Đến bến tàu tìm thuyền.”

 

Trần Tinh: “Khoan khoan khoan. . .”

 

Trần Tinh nghĩ nghĩ, tâm bình khí hoà, cười chắp tay, nói với mọi người: “Các vị, nhờ mọi người thay ta báo cho vệ đội trong thành, ta lừa hắn đến khách sạn nghỉ chân, nếu có người hỏi thăm thì hãy nói cho bọn họ.”

 

Tư Mã Vĩ: “Ngươi lại nói cái gì thế?”

 

Trần Tinh: “Ta hỏi bọn họ bao giờ thì có thuyền.”

 

Tư Mã Vĩ: “Ngữ khí của ngươi là kể lại, không phải hỏi.”

 

Trần Tinh lại nói tiếng Tiên Ti: “Cho hỏi khách sạn trong thành ở đâu?”

 

Có người chỉ phía xa, Trần Tinh ra hiệu cho Tư Mã Vĩ, này ngươi xem xem đang hỏi đó còn gì.

 

Một thư sinh nói: “Ta đến bẩm báo cho vệ đội, ngươi phải cẩn thận.”

 

Trần Tinh vội gật đầu.

 

Tư Mã vĩ: “?”

 

Trần Tinh: “Bọn họ nói phải chờ ít nhất ba năm ngày, đi thôi.”

 

Trong chớp mắt Trần Tinh đảo khách thành chủ, dẫn Tư Mã Vĩ đi, hai người đi xuyên qua chợ, Trần Tinh mừng thầm vì biết hiện giờ Tư Mã Vĩ rất nghi ngờ nhưng không có lý do, phải đánh lạc hướng hắn, thế là cậu chỉ vào chợ, nói: “Ngươi muốn mua ít son phấn không?”

 

Tư Mã Vĩ: “? ? ?”

 

Trần Tinh nói: “Bọn họ hơi nghi ngờ ngươi vì da mặt màu xanh.”

 

Tư Mã Vĩ: “. . .”

 

“Bôi ít son phấn,” Trần Tinh nói, “trang điểm che đi, có tiền không? Dùng tiền mua đồ.” Đồng thời cậu thầm nghĩ, chờ thêm một lúc nếu có vệ đội tới cứu, cậu cũng dễ phủi sạch quan hệ, dù sao lúc đó chỉ cần mọi người thấy sắc mặt Tư Mã Vĩ không ổn, đi báo quan là được rồi.

 

Tư Mã Vĩ không ngờ phải bỏ tiền, người không có đồng nào, Trần Tinh đưa ý kiến: “Khôi giáp của ngươi có thể  đi cầm đồ, ta thấy mũ giáp của ngươi đáng tiền phết.”

 

Tư Mã Vĩ: “Ngươi muốn thế chấp khôi giáp của ta?”

 

Trần Tinh: “Không thì sao? Đi thuyền không cần tiền à? Còn ăn cơm mua quần áo, ngươi không ăn nhưng ta muốn ăn.”

 

Thế là Tư Mã Vĩ bị Trần Tinh lôi mất mũ giáp đi cầm đồ được một khoản tiền, hai người tìm được chỗ trọ, lúc rời hiệu cầm đồ, Trần Tinh bỗng thấy mấy con quạ đen bay qua, cậu cảm thấy hình như đã thấy đám quạ này rồi?

 

Thế nhưng quạ nào chẳng đen, cũng không khác mấy, chắc nhìn nhầm thôi.

 

Một ánh chớp vụt ngang trời, tiếng sấm rền vang, mưa to bất ngờ, bách tính trên đường vội vàng đi trú.

 

Lúc vào khách điếm, Trần Tinh mặc kệ Tư Mã Vĩ, phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước nóng tắm rửa, thay được quần áo khác thoải mái  hơn nhiều.

 

“Ta bôi cho ngươi,” Trần Tinh nhìn Tư Mã Vĩ, bắt đầu tô son điểm phấn che sắc mặt xám xanh.

 

Tư Mã Vĩ đóng cửa sổ bốn phía, Trần Tinh bắt đầu dặm phấn, đang định tới gần, Tư Mã Vĩ đột nhiên tóm lấy cổ tay Trần Tinh.

 

“kms, cứu ta.” Tư Mã Vĩ hạ giọng nói nhỏ.

 

Trần Tinh: “! ! !”

 

Trần Tinh nghe như thế, suýt nữa đánh đổ đĩa phấn, bỗng nhiên nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn lên xà nhà,  dường như nghe thấy tiếng nước mưa xối lên mái ngói.

 

“Thi Hợi phái đám quạ giám thị chúng ta.” Tư Mã Vĩ nhỏ giọng nói, “Ta nhất định phải đưa  ngươi đến Huyễn Ma cung là bất đắc dĩ.”

 

Trần Tinh: “Ngươi… ngươi… Tư Mã Vĩ?”

 

Tư Mã Vĩ lại nói: “Nói nhanh, ngươi có thể dùng Tâm Đăng cắt đứt khống chế của Thi Hợi với ta không?”

 

Trần Tinh lẩm bẩm nói, “Ta không biết, lúc còn sống ngươi là Sở vương Đại Tấn Tư Mã Vĩ đúng không? Chờ chút, ngươi chết gần trăm năm rồi sao vẫn chưa vào thiên mạch luân hồi?”

 

Một tiếng sấm đì đùng, bên ngoài cửa sổ lấp loé ánh sáng.

 

Tư Mã Vĩ đứng dậy, dạo bước trong phòng, giọng nói có vè mờ mịt.

 

“Ta không biết ta là ai,” Tư Mã Vĩ tự nhủ, “Chỉ nhớ một đoạn ngắn khi còn sống, ký ức của ai cũng có, đúng là Tư Mã Vĩ, nhưng ta… ta biết… ta không giống bọn hắn.”

 

“Bọn hắn?” Trần Tinh  nói, “Bao nhiêu người trong Bát vương sống lại rồi?”

 

Trong thành Trường An đã gặp TML, phương bắc có Tư Mã Việt, tính cả Tư Mã Vĩ thì Trần Tinh đã gặp ba Bạt vương.

 

“Sáu người.” Tư Mã Vĩ nói, “Thi Hợi muốn bắt ngươi, dùng oán khí luyện hoá Tâm Đăng trên người ngươi, dùng làm mắt trận Vạn Linh Trận, hiến tế cho Ma thần.”

 

Trần Tinh lập tức nói: “Vạn Linh Trận là gì?”

 

“Có bảy Vạn Linh Trận,” Tư Mã Vĩ đáp, “Ta biết được khi bọn hắn nói chuyện, nghe được một hai, là dùng pháp bảo hấp thu oán khí rồi sử dụng, thời điểm bảy trận đồng loạt mở ra, Ma Thần sẽ phục sinh. Hắn thức tỉnh Bát vương vì bảo vệ trận pháp.”

 

Trong chốc lát Trần Tinh im lặng, Tư Mã Vĩ lại nói: “AGD, Tranh Cổ đều do Thi Hợi bố trí, hai món rơi vào tay ngươi về phần Vạn Linh Trận, ta chỉ biết có một cái ở Trường An.”

 

Trần Tinh lập tức nói: “Những pháp bảo khác ở đâu?”

 

Tư Mã Vĩ lắc đầu, hiển nhiên có rất nhiều chuyện hắn cũng không được biết.

 

Trần Tinh lại hỏi: “Thi Hợi đang trốn chỗ nào?”

 

Tư Mã Vĩ chậm rãi alwsc đầu, Trần Tinh nói: “Ta có thể làm gì cho ngươi?”

 

Tư Mã Vĩ: “Ngươi giết hắn được không? Chỉ cần giết được hắn, ta sẽ được giải thoát.”

 

Thi Hợi là yêu quái gì Trần Tinh cũng không biết, còn không rõ gã trốn ở đâu, nói thì dễ lắm?

 

“Thi Hợi bảo ngươi đưa ta về Trung Nguyên mà không hẹn nơi gặp mặt sao?” Trần Tinh hỏi.

 

Tư Mã Vĩ ngẩng đầu nhìn nóc phòng, đáp: “Quạ Đen giám thị hành động của ta, sau khi về Trung Nguyên, hắn sẽ phái người tìm chúng ta.”

 

Trần Tinh giơ tay, ra hiệu cho Tư Mã Vĩ để cậu suy nghĩ một chút, Vạn Linh Trận, Thi Hợi, Ma Thần… Pháp bảo, Tư Mã Vĩ lại nói: “Bây giờ khoảng cách với Thi Hợi khá xa, khống chế của hắn lên ta đã suy yếu bớt, ngươi nghĩ cách thả ta đi.”

 

“Sau đó thế nào?” Trần Tinh nói, “Thả ngươi xong thì ngươi muốn làm gì?”

 

Tư Mã Vĩ lẩm bẩm: “Ta không biết, nhưng ta không muốn bị hắn nô dịch nữa.”

 

Trần Tinh nói: “Ta có thể… thử xem, chỉ sợ không được, không có linh khí thiên địa chống đỡ, sức mạnh Tâm Đăng cũng có giới hạn.”

 

Lời nói của Tư Mã Vĩ đã phá vỡ nhận thức của Trần Tinh, một chớp mắt Trần Tinh đã hiểu ra, ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng quạ kêu trên nóc phòng.

 

“Hắn nghi ngờ.” Tư Mã Vĩ đứng dậy mở cửa sổ, mưa ào ào làm ướt bệ cửa, hai người không nói chuyện nữa. Mưa ngày càng lớn, khắp trời đất là màn nước trắng xoá, Trần Tinh muốn đến bên bệ cửa nhìn xem, Tư Mã Vĩ ở góc tối thủ thế, quạ đen dừng ở dưới mái ngói nhìn chằm chằm bọn họ.

 

“Thả ta.” Trần Tinh dùng khẩu hình nói với Tư Mã Vĩ.

 

Tư Mã Vĩ không trả lời, liếc nhìn Trần Tinh, hai mắt hắn đục ngầu, lúc này Trần Tinh không đoán được hắn đang nghĩ gì, mà trong màn mưa truyền đến tiếng binh khí rất khẽ.

 

Cậu nhắm hai mắt, tự ngẫm lại mọi chuyện thì Tâm Đăng trong bóng tối loé lên.

 

Tư Mã Vĩ an tĩnh nhìn Trần Tinh, trong lòng Trần Tinh nảy ra một ý, làm ngay lúc này? Cậu chưa từng thử dùng Tâm Đăng truyền vào thân thể hoạt thi của Bạt vương, phải chăng chỉ cần làm vậy sẽ xua tan được oán khí trong người không? Trừ oán khí xong là cắt đứt được khống chế của Thi Hợi hay đốt bọn họ thành tro không?

 

Một luồng ánh sáng dịu êm xuất hiện xong tay Trần Tinh, dần sáng tỏ, Tư Mã Vĩ lập tức quay người, giơ tay đè lên vũ khí, dường như hắn sợ ánh sáng này, nhưng cố gắng khống chế bản thân không đọng tay với Trần Tinh.

 

Trần Tinh hít sâu, đúng lúc này…

 

Một tiếng ầm vang, Hạng Thuật mang kiếm từ phòng bên phá vỡ tường gạch xông lên!

 

“Cúi đầu!” Hạng Thuật quát, “Tâm Đăng!”

 

Quạ Đen gào rít bên ngoài, Tư Mã Vĩ xuất kiếm!

 

Trần Tinh thu Tâm Đăng, lúc cúi đầu, Hạng Thuật vung một kiếm lướt qua lưng Trần Tinh, chém thẳng về phía Tư Mã Vĩ, Tư Mã Vĩ chưa mặc giáp bị kiếm đâm vào ngực, lồng ngực vang trầm một tiếng rồi lõm vào, hắn bị hất văng ra cửa sổ như diều đứt dây bay ra! Sau đó một loạt âm thanh ầm ầm vang lên, là nóc nhà dân gần khách sạn bị phá nát!

 

Trần Tinh ngẩng đầu đối mặt với Hạng Thuật, thấy Hạng Thuật mặc trang phục thợ săn, như người rừng, ướt nhẹp cả người, hai mắt đỏ bừng, ắt hẳn không ngủ nghỉ đuổi theo bọn họ liên tục mười ngày liền, Hạng Thuật không đến cửa sổ nhìn xem, mà tay trái ôm lây Trần Tinh, lùi ra sau, đạp mạnh một phát lên giường phá trần nhà phi thân ra ngoài!

 

Nước mưa rơi xuống như trời bị rách một lỗ vậy, Trần Tinh bị xối ướt cả người còn bị Hạng Thuật kéo trượt cả chân, Quạ Đen ùn ùn bay đến, nhưng vì trời mưa nên không hành động mau lẹ được. Bốn phía vang tiếng nỏ cứng, là võ sĩ Cao Câu Ly lập tức yểm hộ Hạng Thuật và Trần Tinh rời đi.

 

“Huynh đến lúc nào!” Trần Tinh quát.

 

“Vừa đến!” Hạng Thuật lớn tiếng đáp lại, Trần Tinh quay đầu thấy một cái bóng xám bay vù xuống đất, vung trường đao, Tư Mã Vĩ mặc áo bào xám, sóng xung kích đến đâu thì mái ngói lật tung đến đó, bay vèo lên không!

 

Hạng Thuật ôm Trần Tinh, hai người trượt từ trên mái nhà xuống! Tên bay đến như mưa cản đường Tư Mã Vĩ!

 

“Cẩn thận quạ đen. . .”

 

“Có chạy được không?!” Hạng Thuật quát.

 

Trần Tinh: “Có thể! Có thể!”

 

Hai người ướt như chuột, Trần Tinh vui vẻ, cuối cùng huynh cũng đến! Ta biết huynh sẽ đến! Lúc tóm được tay Hạng Thuật, mọi lo lắng của cậu tan thành mây khói, hai người kéo nhau chạy vụt giữa làn mưa.

 

Hạng Thuật nhìn về phía Tư Mã Vĩ, cung thủ bình thường không cản được, phải dẫn hắn đến chỗ ít người.

 

“Không chạy nổi nữa!” Trần Tinh chạy muốn tắt thở, hô: “Vẫn nên ôm ta theo đi!”

 

Hạng Thuật: “. . .”

 

Tư Mã Vĩ hét lớn một tiếng, hai tay cầm kiếm từ trên nóc hẻm trượt xuống, trong chớp mắt có võ sĩ Cao Câu Ly lao tới chặn đường, quát: “Hai người đi mau!”

 

Đột nhiên Trần Tinh thấy cảm động, Hạng Thuật cứu được người không dám ham chiến, kéo Trần Tinh chạy khỏi hẻm nhỏ, trước mặt lại có kỵ binh đến, Trần Tinh giật mình còn tưởng quân địch, nhưng người mặc giáp đi đầu chỉ sang bên cạnh, ra hiệu chạy hướng này, sau đó cùng kỵ binh rút vũ khí chuẩn bị tấn công vào hẻm.

 

“Sao huynh biết ta bị bắt, ta còn tưởng huynh không đến!”

 

“Ta bị ngươi làm cho tức chết mất!” Hạng Thuật vuốt nước trên mặt, giận dữ hét với Trần Tinh.

 

Sấm chớp rền vang, Trần Tinh không nghe thấy câu kia, cười cười hỏi Hạng Thuật: “Cái gì cơ? Huynh nói gì thế?”

 

Hạng Thuật: “Đau họng! Mặc kệ ngươi!”

 

Hai người lao qua phố, dưới cơn mưa to như trút bỗng nhiên trước mặt trống trơn, là một bến tàu rộng vài dặm. Một chiếc thuyền đang nhổ neo dong buồm rời bến, cưỡng ép ra khơi giữa trời mưa.

 

Hạng Thuật quay đầu nhìn, Trần Tinh lại hỏi: “Người vừa rồi là ai? Huynh quen sao?”

 

“Cao Câu Ly vương.” Hạng Thuật đáp rồi đeo kiếm lên lưng, ôm ngang Trần Tinh.

 

Tư Mã Vĩ mặc ngoại bào ướt đẫm, cố gắng vượt qua ngõ hẻm đến bên tàu, như đạn nước mang theo bọt nước lấp loáng, mỗi lần đạp vào tường gạch thì dẫm gạch vỡ vụn bay lên, mấy lần hắn tăng tốc tạo ra kình phong, vung trường kiếm bay vụt về phía Hạng Thuật và Trần Tinh.

 

Hạng Thuật chạy đà mấy bước, ôm Trần Tinh, vừa khớp đạp trúng hòm gỗ trên bến tàu, dẫm vỡ hòm gỗ xong thì phi thân bay về phía con thuyền cách đó ba trượng!

 

Hạng Thuật và Trần Tinh vừa mới rời mặt đất, Tư Mã Vĩ chém xuống một nhát như trời sập, khí kình sau lưng bộc phát, đập lên mặt đất, khiến gạch đá vỡ nát! Mà đúng lúc Trần Tinh đang khiếp sợ, Hạng Thuật đã mang cậu bay về phía con thuyền!

 

Một chiêu của Tư Mã Vĩ không trúng, Hạng Thuật và Trần Tinh xoay người ngã lên boong tàu, trượt xa gần một trượng, thuỷ thủ trên thuyền vội lùi lại, kinh ngạc nhìn hai người.

 

Mắt Trần Tinh nổ đom đóm, cố gắng đứng dậy, Hạng Thuật chống kiếm miễn cưỡng ngồi dậy, thở hổn hển, cả người ướt sũng.

 

Tư Mã Vĩ nhảy lên nóc nhà cao nhất trong bến tàu, nhìn thuyền chở hai người rời đi.

 

Trần Tinh: “Hộc. . . hộc . .”

 

Hạng Thuật chậm chạp đứng dậy, Trần Tinh lảo đảo đứng trên boong thuyền, đến bên mạn thuyền, tâm tình phức tạp nhìn Tư Mã Vĩ.

 

“Cuối cùng hắn không đuổi theo nữa.” Trần Tinh thở dốc.

 

Chỉ thấy võ sĩ Cao Câu Ly đã bao vây căn nhà, Tư Mã Vĩ ngạo nghễ đứng trên nóc, tay trái quắp chuôi kiếm, tay phải vung ngang, lập tức gió nổi mây vần quanh người, một luồng oán khí phóng lên tận trời!

 

Hạng Thuật: “. . .”

 

Lúc này thuyền cách Tư Mã Vĩ chừng năm mươi bước, thuỷ thủ vội vàng chuẩn bị nỏ cứng nhắm về phía xa, Tư Mã Vĩ lại không nhúc nhích, chỉ thấy trên oán khí kiếm đã tụ lại thành một vòng cung màu đen, luồng sức mạnh này chỉ chờ hắn vung kiếm là sẽ gầm thét bay ra chém con thuyền thành hai mảnh.

 

Giữa trời đất xẹt qua một tia chớp, chiếu rọi gương mặt của tất cả mọi người trong bến tàu.

 

Hạng Thuật đứng lên, trầm giọng: “Truyền tất cả pháp lực cho ta!”

 

“Đừng đừng đừng!” Trần Tinh lập tức nói, “Sẽ chết đó! Đừng làm vậy, thuyền sẽ nát mất!”

 

Chỉ cần Tư Mã Vĩ ra chiêu, Hạng Thuật có chống đỡ được hay không thì chưa rõ, nhưng chắc chắn con thuyền không bị đánh nát cũng bị sóng biển hất tung! Trong tình thế cấp bách, Trần Tinh hô to: “Đừng làm loạn! Cái gì cũng được, Tuế Tinh! Mau cứu mạng!”

 

Tư Mã Vĩ giơ kiếm, ngay khi hắn chuẩn bị ra chiêu, ánh chớp giữa trời sáng loà.

 

Ầm ầm! Sấm sét vang vọng, một tia chớp rơi thẳng từ trên trời, dọc theo trường kiếm của Tư Mã Vĩ giáng xuống, khiến phòng ốc vỡ nát, Tư Mã Vĩ bị sét đánh đen thui, văng ra đằng sau, oán khí đang tụ lại cũng nổ tung biến mất vô tung vô ảnh.

 

Trần Tinh lẩm bẩm: “A, đúng lúc quá, tốt rồi, bảo ngươi đừng làm loạn thì không nghe, bị sét đánh đó.”

 

Sau đó cậu kiệt sức, tuột xuống từ mạn thuyền, ngồi sụp trên boong thuyền.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.