Tôi vòng tay qua vai Kiều Vũ, nhanh chóng đỡ cậu ấy đứng dậy. Hơi ấm trên cơ thể hòa cùng nhịp thở chậm rãi của người bên cạnh, vô tình lại gợi đến cho tôi cảm giác bất an.
Không khí náo nhiệt trong buổi lễ trước sau không thay đổi. Có lẽ là vì bữa tiệc lần này được tổ chức với quy mô lớn nên dáng vẻ lén lút của chúng tôi không thu hút quá nhiều sự chú ý từ người xung quanh.
Bước chân vào thang máy khách sạn, tay trái cầm chìa khóa phòng, tay phải cố gắng nâng đỡ cơ thể nặng trĩu của Kiều Vũ.
Chỉ thấy người nằm trên vai tôi từ khi nào đã thiếp đi, cơ thể không chút sức lực. Tưởng chừng như bản thân chỉ cần buông lỏng tay, cậu ấy sẽ ngã xuống ngay lập tức.
" Kì lạ...Mặt không đỏ, cũng không thấy nôn mửa gì. Ngủ nhanh như vậy sao?"
Vướng mắc trong lòng không người giải đáp, bản thân bất giác chỉ có thể lẩm bẩm vài câu trong miệng.
Kim đồng hồ trên tay điểm 11 giờ kém, theo sau một tiếng "ting" nhỏ, cửa thang máy cũng từ từ mở ra.
Tiếng giày cao gót không ngừng vang lên cho đến khi dừng lại trước số phòng được chỉ định.
Rất lâu rồi tôi và Kiều Vũ mới có dịp gặp lại, nào ngờ kết quả lại thành ra như vậy. Tấm thân nhìn qua có vẻ mảnh mai này của cậu ấy vậy mà lại nặng như thế.
Tôi đặt Kiều Vũ lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cậu ấy sau đó xoay người rời đi.
' Người bạn này của cô uống chưa đầy ba ly liền lăn ra ngủ như chết. Nếu uống thêm chút nữa có phải sẽ trở thành bộ dạng giống như cô hồn dã quý không?"
Vừa bước chân ra khỏi cửa, giọng nói trầm thấp pha chút ý cười trong một khắc liền lọt vào tai.
Tôi giật mình ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh, thân ảnh cao lớn của Lục Tưởng Hàn từ khi nào đã hiện hữu trước mắt.
...Cô hồn dã quỷ được nói đến ở đây có lẽ không phải Kiều Vũ đâu.
'Sao anh lại ở đây?"
" Đi vệ sinh, tiện đường ghé qua đây thôi."
Hắn dựa lưng lên tường, hướng mắt về phía tôi. Bản thân đối diện với ánh nhìn này, sau cùng chỉ im lặng quay đầu về hướng cũ. Đưa mắt nhìn dáng vẻ Kiều Vũ nằm trong phòng lần cuối sau đó đóng cửa lại
' Tôi cũng cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường."
Quả thực, trước đây, tôi từng gặp qua không ít người vì uống quá nhiều rượu mà trở nên say, nhưng tình trạng của bọn họ so với Kiều Vũ bây giờ lại giống như hai thái cực khác nhau.
Ví dụ trực quan nhất chính là Lâm Uyển Như, cho dù có say đến hồn xiêu phách lạc cũng sẽ thừa sức để ngồi nói nhảm một mình, Rốt cuộc là do thể trạng quá khác biệt sao?
Trái với dáng vẻ không dám tùy tiện đưa ra kết luận của tôi, Lục Tưởng Hàn đứng bên cạnh lại ung dung đến đáng sợ.
" Cô ta rõ ràng đã bị bỏ thuốc rồi"
Thiết nghĩ, người duy nhất ở bên Kiều Vũ suốt bữa tiệc là tôi cũng chỉ dám mơ hồ nghĩ đến chuyện này, vậy mà một kẻ vừa xuất hiện tại đây như Lục Tưởng Hàn lại dễ dàng đưa ra cáo buộc như vậy. Không phải hắn bí mật theo dõi những người ban nãy ngồi xung quanh tôi đó chứ?
Anh dựa vào đâu mà nói như vậy? Kiều Vũ từ trước đến nay hầu như chưa từng gây thù chuốc oán với ai."
Tôi nhấp môi, ngoảnh lại nói với Lục Tưởng Hàn.
Trong buổi lễ, chẳng phải cô ta từng uống nhầm ly của cô sao?"
Lời này vừa lọt qua tại liền khiến bản thân phải tròn mắt. Phải rồi...Tôi vậy mà lại quên mất chi tiết nhỏ này, suy đi tính lại, ly rượu lúc ấy rõ ràng là do cô gái ngồi cạnh Tiết Phương đưa cho tôi.
Qua biểu hiện bất thường của Kiều Vũ, có lẽ ly rượu được đưa cho tôi lúc đầu thật sự đã bị bỏ thuốc. Cậu ấy...vô tình thay tôi gánh một mạng rồi?
Qua khung cửa sổ, hiện diện trước mắt chỉ là khoảng lặng vô hình. Giữa chốn sương xanh gió lạnh, ánh trăng kia tựa như sự chiếu sáng độc nhất
Những nơi sâu thẳm bị bóng tối bao trùm, chỉ là chưa đến thời điểm thích hợp để lộ diện mà thôi.