Không lẽ người mà bọn họ muốn nhắm đến là tôi?..."
Quả nhiên, việc cô gái kia cố ý dẫn tôi đến ngồi chung bàn từ đầu hoàn toàn không phải ngẫu nhiên. Sẵn sàng ra tay trong một lễ cưới lớn như vậy, không phải phía sau có người chống lưng đó chứ?
Trái với bản thân hiện tại, Lục Tưởng Hàn ở bên cạnh lại trưng ra bộ mặt ung dung, ánh mắt ngập tràn ý cười thoáng chốc quét qua tôi.
" Cô là người trực tiếp ngồi chung với bọn họ, việc này không phải cô rõ nhất sao?"
Tôi nghe xong liền bĩu môi đầy ý trào phúng, vốn cho rằng kiểu người như hắn trước sau đều rất có lập trường, sau cùng lại đưa ra câu trả lời khách quan như vậy.
Tiết Phương cùng cô gái kia trước mặt niềm nở như vậy, sau lưng lại nhẫn tâm hạ thuốc vào rượu, việc này tôi một chút cũng chưa từng nghĩ đến.
" Kiều Vũ vốn dĩ không phải mục đích ban đầu lại vô tình trúng bẫy, Tiết Phương cùng cô gái kia cứ như vậy mà bỏ qua cho mình sao?"
Tâm tình trước sau không đồng nhất, bất giác khiến bản thân vô tình lẩm bẩm trong miệng.
Thiết nghĩ, nếu như lúc đó thật sự uống cạn ly rượu kia, có phải hiện tại đã giúp họ thỏa mãn mưu đồ bất chính không?
Có thể đây chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của họ, việc con mồi có mắc bẫy hay không đều không quan trọng."
Lục Tưởng Hàn khoanh tay lại, không nhanh không chậm đáp, ngay cả khi câu hỏi này không phải dành cho hắn. Như thể mọi việc đã nằm gọn trong lòng bàn tay, dáng vẻ bất cần này của Lục Tưởng Hàn là cố ý để lộ cho ai xem?
'Chẳng trách vì sao ban nãy bọn họ không có chút phản ứng nào...Còn anh, ngồi xa như vậy mà vẫn có nhã hứng để tâm đến mấy chuyện này sao?"
" Tôi sớm đã nhận ra cô ta đối với cô không đơn thuần là vì muốn kết bạn, hiển nhiên không thể để cô rời khỏi tầm mắt."
" Anh...Nếu đã biết cô ta có vấn đề, vì sao vẫn đồng ý để tôi đi cùng cô ta?" Tôi nhíu mày ngay lập tức đáp lại. Giọng điệu hoài nghi pha lẫn chút oán trách.
Lục Tưởng Hàn đưa mắt nhìn tôi, bản thân thoáng chốc cảm nhận được hứng thú trào dâng trong màu mắt kia.
' Tôi chỉ là muốn xem xem, với cái dáng vẻ non nớt thiếu kinh nghiệm kia đến cuối cùng có thể làm ra chuyện gì, đương nhiên cũng sẽ không để người mình thích phải chịu thiệt thòi"
Thanh âm ám muội kèm theo cái liếc mắt đầy ẩn ý.
Cuối dãy hành lang, ánh đèn hoa lệ giữa khách sạn như muốn thắp sáng đoạn đường trước mắt, vạn sắc hoa nở rộ trong đêm, ngay cả phồn hoa diệp lục cũng mất phương hướng.
" Luôn miệng nói lời yêu nhưng lại chưa từng nghĩ cho tôi... Đồ cáo già"
Nhịp đập đã loạn dần, nhưng sắc mặt cùng giọng điệu trước sau không đổi.
Không phải kiểu ngoài lạnh trong nóng, là vì cơ thể không nghe lời, khiến tôi bất giác không nhận ra phản ứng nào của bản thân là chân thật nhất trong thời khắc hiện tại.
Lục Tưởng Hàn đột ngột bị tôi gọi bằng biệt danh này trái lại càng lộ rõ cảm giác hứng thú, để ánh mắt đầy ý châm chọc dán lên khuôn mặt người bên cạnh.
Bản thân đối diện với biểu tình trước mắt chỉ im lặng rũ mi xuống, xem đồng hồ trên tay rồi lại quay về chủ đề chính.
" Đã rời khỏi lễ cưới được 15 phút rồi. Nếu hiện tại tôi quay lại bàn ăn thì thật không biết nên ứng xử thế nào, còn chưa biết rõ âm mưu tiếp theo của bọn họ là gì."
Từ ban nãy tôi và Lục Tưởng Hàn vẫn luôn đứng dựa lưng ở trước cửa phòng Kiều Vũ, chỉ nhờ vào vài lời đàm thoại với người đàn ông này đã giúp tôi hiểu thấu tâm địa của Tiết Phương cùng cô gái kia.
Sự việc hiện tại, bản thân ngàn vạn lần chẳng thể tiếp nhận nổi.