"...Chị à, chúng ta lâu rồi mới có dịp tái ngộ như vậy. Em cứ ngỡ chị phải là người đầu tiên cùng em uống ly rượu này chứ! Em buồn đấy"
Khương Tinh Diệp nũng nịu nói, nụ cười ban đầu cũng theo đó mà trùng
xuống. Mấy lời em ấy nói hiện tại vốn dĩ chỉ là vài câu bông đùa, biểu tình đột ngột thế này thật có chút không tự nhiên.
Chị em nhà này còn có quy ước như vậy sao? Haha.
Không phải chứ? là mình chia cắt họ rồi?"
Người ngồi trong bàn sau khi nghe được thanh âm nửa đùa nửa thật này cũng ( mỗi góp vui vài lời.
cong
Đã lâu rồi chưa có cơ hội đối mặt với Khương Tinh Diệp, lần gặp lại này khiến bản thân không cách nào tránh khỏi cảm giác khó xử.
Uống trước hay sau không quan trọng...Chỉ mong nhân vật chính trong buổi lễ lần này cùng nhau sống hạnh phúc suốt phần đời còn lại, tình cảm phụ thê ngày một nồng ấm."
Tôi nói xong liền đưa tay cụng ly với người trước mắt. Đây vừa là câu trả lời, vừa là lời chúc phúc đến Khương Tinh Diệp cùng người đàn ông bên cạnh. Không phải là quá hợp lý rồi sao?
Sau vài tiếng va chạm nhẹ, bản thân cuối cùng cũng có thể thưởng thức loại chất xúc tác này. Vị ngọt nhẹ cuốn vào hương nho phảng phất của rượu vang, ngay cả khi tôi đã hạ ly xuống bàn, hậu vị này vẫn lưu lại trên đầu môi.
' Thật không ngờ đại tiểu thư nhà họ Khương vẫn còn trẻ như vậy, nghe nói cô sớm đã gả cho Lục Thiếu rồi?"
Thanh âm trầm mỏng bất ngờ cất lên, hơi men trong miệng còn chưa tan, bản thân liền nhận được lời này. Vốn dĩ còn cho rằng người đàn ông mặc lễ phục bên cạnh Khương Tinh Diệp sẽ đứng cười ngây ngốc như vậy suốt bữa tiệc chứ...
"Phải."
Tôi cười gượng đáp lại. Thành thật mà nói, bản thân đối với vấn đề này luôn có một sức nhạy cảm nhất định.
Sau khi Tiết Phương cùng người phụ nữ còn lại cụng ly xong, hai người họ cũng khoác tay nhau đi đến bàn khác. So với lúc đầu, không khí hiện tại tựa hồ không còn náo nhiệt như trước nữa.
Bàn ăn trước mắt tôi lúc này vẫn tràn ngập trong mỹ vị nhân gian. Kiều Vũ ngồi bên cạnh không ngừng gắp thức ăn, không chút do dự đưa lên miệng thưởng thức.
" Kiều Vũ, Lạc Hi, hai người uống thêm chút rượu cho ấm người."
Tiết Phương ngồi đối diện không nhanh không chậm rót thêm hai ly rượu mới, cẩn thận đưa đến chỗ chúng tôi.
Wa, cảm ơn nha.
Kiều Vũ ngồi bên cạnh phấn khích đáp lại, nâng tay đón lấy ly rượu vừa được rót ra, không chút chần chừ nâng ly uống cạn.
Hương vị của loại rượu này thật gây nghiện"
" Nếu đã thích như vậy thì để tôi tiếp tục rót thêm cho cô nhé?"
Tiết Phương nghe vậy liền nhiệt tình đáp lại. Kiều Vũ lúc đầu có chút do dự nhưng cũng không tiện từ chối
Vài phút ngắn ngủi trôi qua, trong lúc bản thân còn đang ung dung thưởng thức bữa ăn, Kiều Vũ lại đột ngột nằm gục xuống bàn, trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Kiều Vũ, Kiều Vũ...đột nhiên cậu bị sao vậy?"
Tôi lập tức bị bộ dạng này của cậu ta dọa cho một phen, liên tục lay người, cố gắng gọi tên để kéo người trước mắt tỉnh dậy.
Lạc Hi, tớ thấy buồn ngủ quá đi...
Trước động thái này của tôi, Kiều Vũ chỉ có thể miễn cưỡng trả lời một cách chậm chạp.
Ôi trời, có lẽ cậu ta say rồi."
Thật trớ trêu...bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi mà"
Tiết Phương cùng người phụ nữ trước mắt thấy vậy cũng không tránh khỏi bất ngờ, dáng vẻ lo lắng nói với tôi.
Bản thân nghe được, lông mày hơi nhíu lại. Vốn dĩ tửu lượng của Kiều Vũ luôn kém như vậy sao?
" Hết cách rồi, để tớ dìu cậu về phòng khách sạn."
Lời vừa dứt, Kiều Vũ đã nghiêng người dựa vào vai tôi. Cả người đã mềm nhũn không còn sức lực nhưng khuôn mặt lại không đỏ lên chút nào.
Thành thật mà nói, bản thân chưa từng gặp qua triệu chứng say rượu nào được khởi phát nhanh như vậy.