Đế Chế Đại Việt

Chương 477: Ngày thứ hai (2)



Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Tôn Sĩ Nghị từ lâu đã bắt đầu để công tượng nghiên cứu các loại vũ khí sử dụng thuốc nổ, không chỉ là đại bác, súng điều thương mà còn có cả một loại hỏa cầu tương tự như hỏa cầu lưu hoàn. Bởi vì hỏa cầu rất nặng nên để tối đa hóa tầm ném xa của hỏa cầu Tôn Sĩ Nghị đã trang bị nó cho kỵ binh, lợi dụng lực quán tính của kỵ binh để ném hỏa cầu xa nhất có thể.

Vũ khí này Tây Gốt đã dấu thật lâu, lần này quả nhiên phát huy diệu dụng, quân Đại Việt bên trong đồn hoàn toàn bất ngờ. Tuy nhiên nhờ vào huấn luyện kỹ càng, các khoa mục chống lại lựu đạn của Đại Việt rất được chú trọng nên vừa nhìn thấy hỏa cầu các binh sĩ lập tức phản ứng tìm vật cản nằm úp xuống mặt đất để tránh khỏi tầm sát thương của hỏa cầu. Tuy nhiên như vậy cũng có hai binh sĩ không kịp né tránh đã hi sinh.

Càng nguy cấp hơn chính là vì dưới uy lực của vụ nổ hàng rào dây thép gai phía trước cổng đồn đã bị dọn dẹp thất thất, bát bát, rất dễ dàng để kỵ binh xuyên phá.

- Tấn công!

Kỵ binh Tây Gốt phấn khởi xung phong, trước mặt quân Đại Việt chưa bao giờ họ thắng thế đến như vậy, mặc dù lúc này binh lực hai bên chênh lệch là gấp hai mươi lần. Lúc này Nguyễn Chế Nghĩa cũng đã lao xuống khỏi tháp canh, hắn biết vòng tuyến phòng ngoài đã không thể giữ được.

- Ném lựu đạn. Không được để chúng xông vào.

Các tiểu đội trưởng quát lớn. Lựu đạn liên tiếp được ném về phía trước để ngăn cản bước tiến của quân thù. Tầm sát thương của lựu đạn bao quát trong bán kính trong vòng ba mét, có thể bao quát được khoảng trống trước cửa đồn, nổ mảnh đặc biệt có uy lực đối với các mục tiêu dễ bị tổn thương như chiến mã, không ít kỵ binh Tây Gốt bởi vì chiến mã bị trúng mảnh lựu đạn mà ngã nhào xuống mặt đất.

- Cục trưởng, trường thương của ngài.

Nhìn thấy Nguyễn Chế Nghĩa đi xuống một binh sĩ lập tức dâng lên cho hắn một chi trường thương. Bình thường sĩ quan và binh sĩ Đại Việt thường được trang bị gươm và lưỡi lê để chiến đấu khi cận chiến. Tuy nhiên Nguyễn Chế Nghĩa hiểu rõ đây là một trận ác chiến, sẽ diễn ra một trận giáp lá cà, mà gươm lại không phải sở trường của hắn do đó Nguyễn Chế Nghĩa liền lấy trong kho một chi trường thương chiến lợi phẩm mang đi. Tiếp lấy trường thương Nguyễn Chế Nghĩa lập tức bước thẳng đến bên cổng đồn, nơi các binh sĩ Đại Việt đang nấp sau bao cát bắn trả địch nhân.

- Giết!

Nguyễn Chế Nghĩa quát lớn hoành thương đâm lên hướng bốn mươi lăm độ, mũi thương chuẩn xác đâm vào một kỵ binh lọt qua được lưỡi lửa phòng ngự của Đại Việt lao vào trong đồn. Hắn gầm một tiếng, hai cánh tay vung mạnh, thi thể của kỵ binh như đạn pháo bay thẳng ra bên ngoài cách đó chừng mười mét.

Lại có thêm một kỵ binh xông vào thế nhưng lần này cũng bị Nguyễn Chế Nghĩa vung thương chặt gãy hai chân ngựa, kỵ binh ngã nhào xuống lập tức có hai binh sĩ Đại Việt nhào đến kết liễu. Kỵ binh Tây Gốt xông đến rất hung hãn nhưng Nguyễn Chế Nghĩa đứng sừng sững đứng đó một người một thương tựa như chiến thần một mình trấn quan ải, không một kỵ binh nào có thể tránh thoát PBuHv được lưỡi thương của hắn mà vào được bên trong đồn. Kỵ binh Tây Gốt xông vào dũng mãnh, nhưng cứ đến gần sát cửa đồn lại bị quân Đại Việt bắn bật ra, quân Đại Việt từ trong bắn ra, quân Tây Gốt từ bên ngoài bắn vào chiến cuộc dần dần thăng cấp mà con số thương vong hai bên cũng ngày càng tăng.

====================Ta là đường phân cách=================

- Nhìn kỹ chưa, đầu tiên phải nạp đạn như thế này, sau đó ngắm bắn!

Ầm.

Một tiếng súng vang lên, nòng súng của Nguyễn Phúc Lan bốc khói, viên đạn găm vào chính giữa mục tiêu cách đó chừng hai mươi mét. Nguyễn Phúc Lan ném súng cho thần vệ lại hỏi.

- Nhìn rõ chưa?

Đám thiếu sinh quân gật gật đầu, chiều hôm nay Nguyễn Phúc Lan đích thân huấn luyện nhóm Thiếu sinh quân này sử dụng súng đạn, tuy hơi phức tạp một chút nhưng chỉ cần nhớ mấy bước bọn hắn liền có thể sử dụng súng, mặc dù không biết bắn đi đạn sẽ bay đi đâu. Thực sự lâm thời tổ chức lên Nguyễn Phúc Lan cũng không hi vọng gì mấy.

- Từ người theo tiểu đội tiến lên bắn mục tiêu phía trước.

Huấn luyện viên hô lớn, từng tiểu đội mười hai người cầm súng đi lên, chậm rãi thực hiện các thao tác ngắm bắn, mục tiêu được khoác lên giáp của Tây Gốt để bọn hắn ra chiến trường dễ nhận diện.

- Chuẩn bị, bắn!

Ầm, ầm, ầm.

Tiểu đội một nổ súng lập tức đến tiểu đội hai. Nguyễn Phúc Lan nhìn không khỏi hài lòng, đây là những mầm móng tốt, nếu có thể sống sót đưa vào trong quân lịch luyện một phen có thể đưa ra được một binh sĩ tinh nhuệ. Nhất là tiểu tử Triết Biệt kia, dường như rất có duyên với súng đạn, vài lần vậy mà hắn có thể làm quen với súng, thao tác nạp đạn chậm một chút nhưng có thể bắn trung được bia.

Keng, keng, keng, keng.

Bỗng nhiên tiếng chuông báo động vang lên. Nguyễn Phúc Lan sắc mặt khẽ biến quát lớn.

- Tập hợp đội ngũ, đi lên thành.

Phía Nam thành Địch Lực, tiếng kẻng báo động vang lên liên hồi báo hiệu có địch nhân xuất hiện. Binh lính và dân binh bên trong thành lập tức tràn lên tường thành, nhìn về phía xa bọn hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Quân Tây Gốt đông như kiến cỏ, bốn vó ngựa đạp nát cỏ trên mặt đất băng băng lao về phía tòa thành trì nhỏ bé.

- Tránh ra, tranh đường cho Thành chủ đến!

Có người quát lớn, tất cả các binh sĩ lập tức tránh đường. Nguyễn Phúc Lan nét mặt khẽ trầm xuống. Những nghĩ quân dân bên trong thành có thể tranh thủ được hai ngày, thế nhưng rõ ràng điều này là viễn vông. Tuy nói bọn hắn cầm cự ít nhất là bốn ngày, thế nhưng thực sự bốn ngày là nghĩa là các đội hiến binh gần đó có thể quay ngược trở lại cứu viện, thế nhưng quân chủ lực có lẽ phải mất đến một tuần, có khi còn lâu hơn nữa. Mà lúc này, có thể quân Tây Gốt đã phân binh hai đường, nhìn vào số lượng Nguyễn Phúc Lan ước chừng tổng số quân địch kéo đi tập kích thành Địch Lực có chừng hai vạn, Nguyễn Chế Nghĩa bên kia có lẽ đã kiềm chế một vạn, thế nhưng dù tấn công thành Địch Lực chỉ có mười ngàn quân nhưng cũng đủ gần gấp mười lần quân số của bọn hắn rồi.

- Kêu gọi binh lính, chuẩn bị chiến đấu.

Một ngày qua bên trong thành ít nhất cũng đã tụ tập được hơn một ngàn binh lính, hiến binh, dân quân và thiếu sinh quân, chính là chờ ngày hôm nay. Đám dân binh vậy mà cũng không sợ sệch gì mấy, dù cho đối với bọn hắn Tây Gốt có một sự ám ảnh không thể nói nên lời, thế nhưng thực sự bọn hắn đã bị dồn đến đường cùng.

- Đẩy pháo lên tường thành.

Theo hiệu lệnh, từng ổ pháo 3P cũng được sắp đặt lên trên tường thành. Nguyễn Phúc Lan quay sang binh sĩ bên cạnh hỏi.

- Đã tính toán được tọa độ sao?

Binh sĩ gật đầu nói.

- Bẩm Thành chủ, tuy nói không thể bằng được pháo binh nhưng binh lính hậu cần bọn ta cũng đã đọc rất kỹ tài liệu.

Thực ra ý nói là lý thuyết bọn ta rất giỏi như thực hành thì chưa, dù sao bọn hắn cũng chỉ là hậu cần quân mà thôi. Nguyễn Phúc Lan gật đầu nói.

- Vậy lần này pháo binh để ngươi chỉ huy.

- Tuân lệnh!

Kỵ binh Tây Gốt đã tiến gần đến thành Địch Lực, chỉ còn cách cổng thành chừng trăm mét, binh sĩ thông qua ống nhòm quan sát cuối cùng quát lớn.

- Khai pháo!

Ầm, ầm, ầm.

Không phải là mười ổ pháo 3P trên thành mà là năm khẩu sơn pháo V-75 được đặt bên trong thành. Năm viên đạn pháo rít một tiếng bay vọt qua đầu thành bay thẳng ra ngoài tạo thành năm tiếng nổ lớn, thế nhưng tuyệt nhiên lại không trúng viên nào. Kỵ binh Tây Gốt vẫn băng băng xông về phía thành.

- Điều chỉnh lại tọa độ.

Sơn pháo V-75 quân Đại Việt thường sử dụng để bắn mục tiêu nhìn thấy, lần này để lính hậu cần bắn pháo vọt qua tường thành quả thực là làm khó bọn hắn.

- Bắn!

Ầm, ầm, ầm.

Lần này hai viên đạn pháo lại bắn trúng đích, giữa đội hình kỵ binh Tây Gốt nổ ra hai khoảng trống lớn, xác kỵ binh bị xé tung ném lên thiên không. Tuy nhiên đối với một vạn quân Tây Gốt mà nói chẳng nghĩa lý gì. Thế nhưng lúc này bọn hắn cũng đã đến tầm bắn của súng kíp Đại Việt.

Vô số viên đạn từ trên thành bắn xuống hướng về phía kỵ binh Tây Gốt làm một hồi người ngã ngựa đổ. Dù kỵ binh Tây Gốt đã phân tán, dù là bên trên thành chỉ có bốn trăm lính hậu cần, và ba trăm dân binh, thiếu sinh quân, thế nhưng năm trăm lính hậu cần trang bị chính là súng K-04Ca2, loại súng này có thể bắn liên tiếp bảy phát súng không cần nạp đạn, nhất thời lưới lửa của Đại Việt tăng lên gấp mấy lần.

Thế nhưng K-04Ca2 khuyết điểm cũng rất rõ ràng, nạp đạn rất lâu, sau khi bảy viên đạn qua đi hỏa lực Đại Việt thiếu một mảng lớn, cung tiễn và súng đạn của dân binh và thiếu sinh quân không thể bù vào được. Kỵ binh Tây Gốt lúc này xông thẳng lên phía trước.

- Cung tiễn, mau ẩn nấp.

Nguyễn Phúc Lan vừa dứt lời liền ẩn nấp xuống lỗ châu mai, lúc này một trận mưa tên gần vạn mũi như mưa bao trùm lấy đầu thành, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, binh lính, dân binh, thiếu sinh quân trúng tên ngã xuống hàng loạt.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.