Đế Chế Đại Việt

Chương 476: Ngày thứ hai (1)



Ngày thứ hai, trên vùng thảo nguyên này đổ xuống một cơn mưa nặng hạt, bầu trời xám xịt, giọt mưa lớn, mạnh đến nỗi rơi vào da thịt cũng có thể gây nên cảm giác bỏng rát. Nguyễn Chế Nghĩa nhìn về phương xa, màn mưa trắng xóa, đôi mắt hổ khẽ nhíu lại. Đêm qua cho đến sáng nay quân Tây Gốt chưa hề xuất hiện, Nguyễn Chế Nghĩa cũng không dám phái quân ra ngoài do thám, dù sao lực lượng chênh lệch, kỵ binh do thám cũng đánh không lại trinh sát của địch. Tuy nhiên Nguyễn Chế Nghĩa biết rằng quân Tây Gốt đang ở đây, bọn hắn chỉ đang chờ đợi cơ hội mà thôi.

Cũng đúng như Nguyễn Chế Nghĩa dự đoán. Lúc này cách tiền đồn bốn dặm đã xuất hiện đại lượng quân Tây Gốt. Thực ra Tôn Sĩ Nghị đã đến nơi từ đêm qua, thế nhưng hắn không vội vã tập kích. Rút kinh nghiệm từ lần thua thiệt bởi Sư đoàn Thiết Giáp của Trần Quốc Toản, hắn lần này phái ra rất nhiều trinh sát nghiên cứu thật kỹ tiền đồn này. Kết quả đúng như hắn dự đoán, tiền đồn xây cất nghiêm mật, chỉ hở ra mặt Tây, nhưng bên ngoài cũng chăng dây thép gai để chống lại kỵ binh. Có thể nói đối với thứ đồ này Tôn Sĩ Nghị hận vô cùng, nào ngờ chỉ là một sợ dây thép nhỏ lại dễ dàng cắt đứt chân ngựa đây.

- Bẩm tướng quân, thuộc hạ bắt được một đám người từ bên trong thành Địch Lực chạy ra.

Một viên phó tướng đi đến bẩm báo, hắn dắt vào là hơn chục dân chúng, ăn mặc lam lũ quỳ dưới mặt đất, mặc kệ cho trời đã mưa xối xả làm đám người run lên cầm cập. Bọn hắn chính là một nhóm trong ba ngàn người chạy khỏi thành Địch Lực, xui xẻo chạy không bao xa liền bị trinh sát kỵ của Tây Gốt bắt lấy.

Tôn Sĩ Nghị một bên ăn lạc điều một bên liếc mắt hỏi.

- Đã tra khảo chưa?

Tên Phó tướng gật đầu nói.

- Bẩm tướng quân, đã tra khảo, bọn hắn nói bên trong thành chỉ có gần hai ngàn binh lính, hiện tại đang sắp đặt công sự tử chiến với chúng ta. Bọn hắn cũng nói bên trong thành có rất nhiều vật tư.

Gần hai ngàn binh lính lại dám ở lại tử chiến? Tôn Sĩ Nghị trong lòng hừ lạnh cũng âm thầm vui vẻ, dù sao tử chiến cũng tốt, đỡ mắc công hắn phải truy tìm. Tôn Sĩ Nghị nói.

- Đã tra khảo vậy tốt rồi. Đem bọn hắn ra chặt.

- Tướng quân tha mạng! Xin tha mạng!

Nhóm dân chúng nghe vậy lập tức cầu xin. Bọn hắn hối hận, vì sao lại không ở trong thành đây, ít nhất ở trong thành bọn hắn cũng không cần phải chết sớm như vậy. Thế nhưng mặc kệ bọn hắn cầu xin binh sĩ Tây Gốt lập tức đem bọn hắn ra ngoài chém.

Vài tiếng hét thảm vang lên, mặt đất lại có thêm hơn chục thi thể. Tôn Sĩ Nghị nhấm nuốt viên lạc điều cuối cùng, nhìn bầu trời đã dần tạnh mưa nói.

- Nói binh sĩ chuẩn bị một chút, khi trời tạnh chúng ta sẽ tấn công.

Không bao lâu đến giữa trưa trời liền tạnh mưa, mà lúc này từ tiền đồn Nguyễn Chế Nghĩa cũng đã có thể nhìn thấy được kỵ binh Tây Gốt xuất hiện từ đằng xa. Bốn bên trống trải, thực sự không có chỗ ẩn nấp, đừng hòng chơi được trò tập kích gì các loại, chỉ có thể cường công mà thôi.

Keng, keng, keng.

Tiếng chuông báo hiệu vang lên, binh sĩ Đại Việt bên trong tiền đồn lập tức vào vị trí, nhìn chằm chằm những chấm đen phía xa, lúc này cách bọn hắn chừng hơn một dặm đi. Không đến mười phút một kỵ binh Tây Gốt chạy đến trước công doanh trại kiêu ngạo nói.

- Quân Đại việt bên trong nghe đây, các ngươi xâm phạm quốc thổ của Tây Gốt, hiện tại lập tức đầu hàng, tướng quân bọn ta sẽ tha cho một con đường sống.

Ầm.

Vừa dứt lời trả lời hắn chính là một viên đạn xuyên ngực, tên kỵ binh lập tức ngã rơi xuống khỏi lưng ngựa. Bên trong tiền đồ Nguyễn Chế Nghĩa liền ném khẩu súng cho binh sĩ.

- Kẻ nói nhiều không sống lâu.

Phía đằng xa Tôn Sĩ Nghị nhìn thấy kỵ binh của binh bị bắn chết cũng nhướng mày, hắn còn nghĩ đối phương sẽ mồm mép đáp trả đây, nào ngờ lại một súng bắn chết sứ giả, có thể thấy tướng Đại Việt bên kia tuyệt đối là một nhân vật hung ác.

- Tiên phong doanh, tấn công!

Thế nhưng Tôn Sĩ Nghị cũng không muốn tiếp tục quá lâu lập tức hạ lệnh tấn công. Năm ngàn kỵ binh của tiên phong doanh lập tức phi nước đại xông đến tiền đồn Đại Việt. Binh sĩ Đại Việt bên này cũng lập tức vào vị trí. Nguyễn Chế Nghĩa đứng trên tháp canh nhìn vô H3Co5 số kỵ binh Tây Gốt như cơn thác đen xông lại, nét mặt hiện lên sự căn thẳng. Tương quan lực lượng gấp mười lần, binh chủng khắc chế, thiếu vũ khí hạng nặng, mọi thứ đều bất lợi cho Đại Việt, chỉ có thể nhờ vào công sự mỏng manh và ý chí của binh sĩ mà thôi.

- Khai pháo!

Ầm, ầm, ầm.

Chờ quân địch vào đến năm trăm mét những ổ pháo 3 pound mới bắt đầu khai hỏa, đây chính là những khẩu pháo uy lực nhất mà Nguyễn Chế Nghĩa hiện có. Thế nhưng khoảng cách quá xa, lính hậu cần lại không phải là pháo binh, mười viên đạn pháo bắn ra thậm chí không gây sát thương nào cho kẻ địch.

- Bắn!

Ầm, ầm, ầm.

Bởi vì quân số ít hơn, Nguyễn Chế Nghĩa đành phải tận dụng tầm bắn xa nhất của Type 04. Ngoài bốn trăm mét toàn diện khai hỏa. Mặc dù đường đạn đi lệch nhưng cũng có một số ít kỵ binh Tây Gốt trúng đạn ngã xuống mặt đất, nhưng nó thực sự không ảnh hưởng mấy đến tốc độ xung phong của kỵ binh. Đã học được thông minh qua mấy trận chiến đấu kỵ binh Tây Gốt sử dụng trận hình rất phân tán, hạn chế đến tối đa uy lực của súng.

Thế nhưng đi vào đến ba trăm mét thì thương vong của kỵ binh Tây Gốt dần dần gia tăng, ở khoảng cách này không chỉ hỏa lực Đại Việt trở nên dày đặc hơn mà những ổ pháo 3P cũng phơi này ra uy lực của nó, đạn pháo bắn đi lại nảy lên uy hiếp rất lớn đến đội hình kỵ binh. Chỉ vỏn vẹn hai trăm mét đã có đến gần một trăm kỵ binh bị bắn hạ. Vào đến trong vòng hai trăm mét con số này đã tăng lên gần một trăm ba mươi kỵ.

- Phóng tên!

Quân Tây Gốt đạt đến tầm cung tên lập tức bày ra phản kích, hàng ngàn mũi tên tạo ra một cơn mưa trút xuống đầu của binh sĩ Đại Việt. May mắn có công sự che chắn, quân Đại Việt không tổn thất quá lớn.

- Tản ra hai cánh!

Thiên phu trưởng kỵ binh Tây Gốt quát lớn. Kỵ binh Tây Gốt cũng không xông vào bờ rào dây kẽm gai mà bắt đầu chạy vòng quanh tiền đồn cùng binh lính Đại Việt bên trên tường tiền đồn đối xạ. Trong khoảng cách năm mươi mét hai bên vậy mà đánh nhau ngang tay, kỵ binh phóng tốc độ cao làm quân Đại Việt rất khó bắn trúng, kỵ binh tản mát chạy vòng quanh khiến mười khẩu pháo của Nguyễn Chế Nghĩa bố trí xem như vô dụng, ngược lại quân Đại Việt nấp trong công sự cũng làm kỵ binh Tây Gốt muốn bắn trúng cũng là vô cùng khó khăn. Thế nhưng dần dần cục diện biến đổi, quân Tây Gốt lấy ưu thế quân số bắn quân Đại Việt đến muốn không ngóc đầu lên được.

Tôn Sĩ Nghị nhìn về phía xa khẽ nhếch môi cười. Suốt một tháng qua hắn đã cất công nghiên cứu rất kỹ về hỏa khí của Đại Việt, cũng rõ ràng được phần nào phương pháp tác chiến khi phòng ngự và tấn công của Đại Việt. Hỏa khí tuy mạnh nhưng khuyết điểm rất rõ ràng, xạ tốc rất chậm. Kỵ binh ngược lại phóng đi rất nhanh, Tôn Sĩ Nghị muốn chính là tối đa hóa khả năng cưỡi ngựa bắn tên của kỵ binh Tây Gốt để áp chế Đại Việt.

Bên trong đồn quả thực quân Đại Việt khó có thể bắn trả được quân địch đông gấp mười lần, không những trên tường gỗ mà còn ở trên mặt đất bên trong đâu đâu cũng cắm lên chi chít mũi tên địch. Con số thương vong của Đại Việt vậy mà đã lên đến ba mươi người. Nguyễn Chế Nghĩa biết khó có thể kéo dài như thế này nữa liền hạ lệnh.

- Ném lựu đạn.

Quân Đại Việt lập tức rút ra lựu đạn bên mình ném vọt ra khỏi bờ rào của tiền đồn. Lợi thế của lựu đạn chày so với lựu đạn mỏ vịt chính là một đầu nặng, một đầu nhẹ, điều này làm lựu đạn ném đi được rất xa, bay đến năm mươi mét rơi xuống trong vòng chạy của các kỵ binh Tây Gốt.

Ầm, ầm, ầm.

Những tiếng nổ kinh hoàng vang lên, kỵ binh Tây Gốt gặp bất ngờ lập tức tổn thương thảm trong, gần một trăm kỵ vậy mà ở trong loạt lựu đạn này bị thương vong. Kỵ binh Tây Gốt cũng không dám lại chạy vòng gần, phải rời xa hơn một chút, mà lúc này quân Đại Việt bên trong đồn hướng ra ngoài bắn phản kích.

- Phế vật!

Tôn Sĩ Nghị tức giận quát lớn, kỵ binh của hắn vậy mà bị đẩy ra ngoài, xa hơn một chút lúc này súng của Đại Việt được một phen thở dốc, năm trăm người bên trong lập tức bắn trở lại, kỵ binh Tây Gốt ngã ngựa liên tục.

Tô Sĩ Nghị rút ra cặp chùy của mình hướng về phía tiền đồn quát lớn.

- Tấn công!

Thêm năm ngàn kỵ binh tham gia tấn công, tổng số quân Tây Gốt tham chiến đã tăng lên một vạn, gấp hai mươi lần quân Đại Việt bên trong đồn. Nguyễn Chế Nghĩa nhìn tướng lĩnh địch đang xông đến, hắn biết thời khắc quyết chiến thực sự đã đến. Quân địch sẽ cường kích hướng Tây.

- Binh sĩ, tập trung vào cửa Tây.

Bố trí binh sĩ bên trong lập tức di chuyển, mười khẩu pháo đồng loạt nổ súng hi vọng có thể tiêu diệt phần nào sinh lực địch. Thế nhưng kỵ binh của Tây Gốt cứ tựa như một dòng lũ sắt thép lao đến không hề chịu một chút trở ngại nào. Tôn Sĩ Nghị quát lớn.

- Ném!

Kỵ binh Tây Gốt vậy mà dựa vào lực phóng đi của chiến mã ném hàng chục bình gốm vào phòng tuyến của quân Đại Việt. Các trung đội trưởng nhìn những bình gốm bên trên vậy mà đốt lấy dây cháy chậm không khỏi kinh hãi quát lớn.

- Lựu đạn, lập tức ẩn nấp.

Dứt lời hắn lập tức nhảy ra khỏi vị trí của mình nằm úp sấp trên mặt đất, các binh sĩ cũng thấy rõ thứ gì đang lao đến cũng vội vàng tránh thoát đi. Những bình gốm rơi xuống mặt đất mà dây cháy chậm cũng đến hồi cuối của nó.

Ầm, ầm, ầm.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.