Đế Chế Đại Việt

Chương 478: Ngày thứ hai (3)



Trên chiến trường tân binh chính là những kẻ có tỷ lệ thương vong cao nhất, bởi vì bọn hắn không được trang bị đầy đủ và thiếu khuyết kinh nghiệm chiến đấu. Đối với làn sóng cung tiễn của Tây Gốt dân binh, thiếu sinh quân trong thành lập tức tổ thương thảm trọng, có đến hơn hai mươi người chết, hàng chục người khác bị thương, tiếng kêu rên vang lên khắp đoạn tường thành, may mắn chính là trong quân Đại Việt có quân y lập tức lôi bọn hắn xuống để tránh né loạt cung tiễn tiếp theo.

- Nhanh, nạp đạn ghém.

Nguyễn Phúc Lan một nay khẽ chỉnh lại cái mũ sắc trên đầu, một mặt hô lớn, các binh sĩ Đại Việt lập tức đẩy lên mười khẩu pháo 3P đã được nạp đạn sẵn lên lỗ châu mai, không cần ngắm nghía mà cứ hướng thẳng về phía kỵ binh Tây Gốt đang lao phía trước.

- Bắn!

Ầm, ầm, ầm.

Đáp trả lại đợt vũ tiễn của Tây Gốt là hàng ngàn viên bi thép được phóng ra từ nòng pháo 3P. Đạn tản mát đi rất nhiều, nhưng đối với đội hình rộng của kỵ binh Tây Gốt lại có sự uy hiếp nhất định. Chỉ cách chừng trăm mét kỵ binh Tây Gốt trúng phải bi thép ngã xuống đến gần ba mươi kỵ.

Quân Tây Gốt hơi bị chửng lại một chút, quân Đại Việt trên thành cũng lợi dụng cơ hội đó lập tức bắn trả. Không thể không nói dù là dân binh nhưng bọn hắn cũng rất tinh thông cung tiễn, chỉ kém hơn kỵ binh Tây Gốt một chút, có thể đối xạ mà không rơi vào thế hạ phong, ngược lại đám thiếu sinh quân bắn súng thực sự không thể nhìn nỗi, ngoại trừ một trường hợp ngoại lệ chính là Triết Biệt. Kẻ này thao tác nạp đạn rất chậm nhưng bắn ra lại rất chính xác, mỗi phát súng của hắn có thể mang một kỵ binh Tây Gốt rớt ngựa, dù kỵ binh có chạy nước rút hay đứng yên xạ kích.

- Bắn trả bọn chúng, đừng để chúng tiếp tục khai pháo.

Thiên phu trưởng rất rõ ràng lợi thế của quân Đại Việt chính là nằm ở mười ổ pháo kia, trong vòng trăm mét trở lại cung tiễn của bọn hắn làm sao có thể chống đỡ lại được đại pháo, chỉ có thể lấy số lượng để áp chế quân Đại Việt, để bọn hắn khó lòng thao tác.

Áp lực của quân Đại Việt lập tức tăng lớn, một vạn kỵ binh đã hoàn toàn đầu nhập vào chiến tranh, với quân số gấp hàng chục lần, mật độ cung tiễn dày đặc quân Đại Việt vô cùng khó ngóc đầu lên, pháo cũng chỉ bắn được vài phát lẻ tẻ, không tạo được sát thương quá lớn đến quân Tây Gốt.

- Hỏa kỵ binh xông lên.

Hơn mười kỵ Tây Gốt tách khỏi đội hình kỵ binh phi nước đại về phía chiến trường, Nguyễn Phúc Lan thông qua lỗ châu mai nhìn thấy đồ vật bọn hắn cầm trên tay không khỏi kinh hãi. Lại là hỏa cầu. Hắn quát lớn.

- Mau bắn hạ bọn kỵ binh đang xông đến.

Thế nhưng bọn hắn bị bắn quá rát, xạ thủ không thể bắn trả hiệu quả, mười kỵ Tây Gốt chỉ có hai kỵ bị bắn hạ, Hỏa kỵ binh Tây Gốt châm lửa vào hỏa cầu sau đó mượn quán tính của chiến mã đang phi nước đại ném thẳng hỏa cầu vọt lên đầu thành.

- Mau nằm xuống!

Ầm, ầm, ầm.

Các binh sĩ Đại Việt quát lớn lập tức tranh né hỏa cầu. Mấy tiếng nổ tung vang lên, trên đầu thành lập tức thủng ra mấy lỗ hổng lớn, binh sĩ bị thương nằm lăn lộn, thậm chí một ổ pháo 3P cũng bị phá hủy.

- Mau khiêng pháo và thương binh xuống thành, chúng ta rút vào bên trong thành thị.

Nguyễn Phúc Lan hạ lệnh, hắn biết rõ ràng tường thành đã không thể phòng ngự được nữa. Trong điều kiện đối phương không có hỏa khí bọn hắn có thể dựa vào tường thành chiến đấu. Thế nhưng quân địch đến hỏa cầu cũng đã tạo ra được thì cổng thành thực sự không thể trụ được bao lâu, sẽ sớm bị cho nổ tung.

Theo mệnh lệnh của Nguyễn Phúc Lan các binh sĩ, dân binh, thiếu sinh quân lập tức dìu dắt nhau đi xuống thành, chỉ để lại một bộ phận bắn trả cầm chừng. May mắn chính là chín ổ pháo còn lại khá nhẹ, dù không có ngựa nhưng hai đến bốn binh sĩ là có thể khiên ổ pháo chạy được, không đến nỗi phải vứt bỏ lại. Toàn bộ binh sĩ Đại Việt nhanh chóng rút sâu vào trong thành thị.

- Bẩm vạn phu trưởng, trên thành không có phản ứng của quân địch.

Quân Tây Gốt rõ ràng cảm thấy được sức chống cự của quân Đại Việt yếu dần, sau đó liền không có một hòn đạn, mũi tên nào đáp trả nữa. Áo Lỗ Xích không khỏi nhíu mày, Tôn tướng quân đã từng dặn dò hắn phải cẩn thận, vì quân Đại Việt vô cùng giảo hoạt, chống trả rất kiên cường, không dễ gì đầu hàng, tại sao bây giờ lại buông xuôi như vậy? Áo Lỗ Xích nói.

- Truyền lệnh, phá cửa thành!

Kỵ binh Tây Gốt rất nhanh liền dọn dẹp các chướng ngại vật trước cổng thành, để chặn kỵ binh Tây Gốt Nguyễn Phúc Lan đã cho dựng lên rất nhiều cự mã, lúc này bị quân địch phá sạch. Quả nhiên dù đã tiến đến sát thành nhưng bọn hắn không gặp phải sự kháng cự nào, tất cả im phăng phắt, tựa như thành Địch Lực là một tòa thành chết vậy.

Quân Tây Gốt đẩy cửa, thế nhưng cổng thành đã bị chặn lại rất chặt, không có vũ khí công thành rất khó để phá được nó. Cuối cùng kỵ binh Tây Gốt phải dùng đến thuốc nổ.

Ầm.

- Giết!

Một tiếng nổ lớn vang lên, cổng thành Địch Lực bị phá tan ra thành từng mảnh đổ sụp xuống thổi lên một đám bụi lớn. Kỵ binh Tây Gốt hồ hởi xông vào như muốn cưỡng đoạt lấy một cô trinh nữ, trả giá hơn trăm mạng kỵ binh, thắng lợi như đã đến trước mắt bọn hắn, bọn hắn sẽ được chém giết thỏa thích, được ăn uống no bụng, được cưỡi trên người nữ nhân.

- Cái gì thế kia?

Thế nhưng thực tế không bao giờ tốt đẹp như mơ, tiến vào được tỏa thành trì bọn hắn liền thấy được một khung cảnh chưa từng có, nhà cửa hai bên đường toang hoang, dưới lòng đường lại có vô số chướng ngại vật được dựng lên tầng tầng, lớp lớp, kỵ binh không thể vượt qua được. Phải dọn hết cái đám này phải mất đến chừng một ngày.

===================Ta là đường phân cách==============

Trời đã dần trở về chiều tối, tiền đồn thành Địch Lực, xung quanh lửa cháy khắp nơi, xác người, ngựa nằm la liệt. Đã suốt bốn tiếng đồng hồ kể từ lúc tấn công, quân Tây Gốt vậy mà không thể tiến vào được đồn nửa bước.

Nguyễn Chế Nghĩa đứng sừng sững trước cổng đồn như một chiến thần bất tử, máu qxO6p trên người chảy đầm đìa ướt đẫm cả giáp trụ, bên vai, dưới bụng cùng trúng lấy hai mũi tên đã bị bẻ gãy phần đuôi, tua thương màu đỏ cũng ướt nhẹp máu dính chặt vào thân thương, dưới chân hắn là xác gần trăm tên kỵ binh Tây Gốt, bên cạnh đó cũng là những binh sĩ Đại Việt đã hi sinh.

Bốn tiếng đồng hồ, kỵ binh Tây Gốt đã phải trả giá gần hai ngàn kỵ binh thương vong, phía bên này quân Đại Việt cũng đã hi sinh hơn hai trăm binh sĩ, một số đã bị thương nhưng vẫn cố gắng cầm súng bắn trả về phía quân thù.

Tôn Sĩ Nghị cũng rất bất đắc dĩ. Vốn tưởng dọn được hàng rào dây thép phía trước là có thể thuận lợi xông vào, thế nhưng quân Đại Việt lại có một viên võ tướng đứng giữa đường chặn thiên quân, không những vậy, lựu đạn như không cần tiền ném thẳng ra phía bên ngoài khiến kỵ binh Tây Gốt không thể nào xông vào được.

- Cục trưởng, chúng ta hết đạn, lựu đạn cũng đã hết sạch rồi. Chỉ còn đạn pháo mà thôi.

Binh sĩ hậu cần trên đầu còn băng một cái băng vải trắng bỗng nói. Bốn tiếng đồng hồ, mọi cơ số đạn của các binh sĩ đều sử dụng hết sạch, bọn hắn đã toàn bộ đem hơn bốn vạn phát đạn bắn trả về phía quân thù.

Nguyễn Chế Nghĩa đôi mắt long lên, bên trong ánh lửa bập bùng bừng cháy, bóng kỵ binh Tây Gốt đã hiện rõ ràng trước mắt hắn. Bọn hắn không thể nào phòng ngự được nữa, cũng không thể lùi lại được nữa. Nguyễn Chế Nghĩa trầm giọng nói.

- Để tất cả binh sĩ còn lại về trận địa pháo, lệnh pháo binh nạp vào đạn ghém.

Binh sĩ Đại Việt đã lui lại, cổng đồn trống đã mất đi sự kháng cự. Tôn Sĩ Nghị tràn đầy vui mừng, thế cục cuối cùng cũng biến chuyển, dưới ưu thế tuyệt đối về quân số Đại Việt không thể tiếp tục phản kháng. Tôn Sĩ Nghị quát lớn.

- Toàn quân tấn công, tiêu diệt đồn này!

- Giết!

Kỵ binh Tây Gốt đưa cao loan đao xông thẳng vào đồn, mọi chướng ngại vật vốn đã rách nát dưới sự xung kích của kỵ binh liền không chịu nổi một kích đổ sập toàn bộ, mà lúc này hai quân cũng đã nhìn thấy nhau, bên này Đại Việt gần ba trăm binh sĩ còn lại cũng đã tập trung vào giữa trận địa pháo, toàn bộ binh sĩ người cầm gươm, người cầm lưỡi lê đã sẵn sàng quyết tử.

- Bắn!

Nhìn thấy vô số kỵ binh đã tràn vào bên trong đồn Nguyễn Chế Nghĩa lậ tức phát lệnh. Từ khẩu khạc ra lửa phun ra lửa, hàng ngàn viên bi thép bắn hạ kỵ binh đối phương ngã xuống như rạ, hỏa lực được phát huy đến tận cùng. Nắm chặt lấy trường thương Nguyễn Chế Nghĩa chỉ về phía trước.

- Giết!

Quân Đại Việt dựng lên lưỡi lê vọt ra khỏi chướng ngại phòng hộ gào thét.

- Xung phong!

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.