Đế Chế Đại Việt

Chương 475: Ngày thứ nhất



Một giọng nói non nớt bỗng nhiên vang lên. Một thiếu niên chỉ mới chừng mười hai tuổi đột nhiên lẫn ra trước đám người, hắn cố gắng chen về phía trước tựa như sợ Nguyễn Phúc Lan không thể nhìn thấy hắn.

Nguyễn Phúc Lan khẽ mỉm cười, thiếu niên tuy nhỏ tuổi, trên người mặc quần áo chắp vá nhưng lại rất sạch sẽ, đôi mắt rất có thần. Nguyễn Phúc Lan hiếm thấy lại rất ôn nhu nói.

- Cậu bé, ngươi tên gì? Vì sao lại muốn tham gia quân đội đây?

Thiếu niên đứng trước mặt Nguyễn Phúc Lan tuy có chút sợ hãi, thế nhưng hắn rất nhanh lấy lại dũng khí nói lớn.

- Bẩm Thành chủ, ta tên là Triết Biệt. Quân đội đã cho ta thức ăn, là quân đội đã chữa bệnh giúp mẹ ta, mẹ ta nói cũng là quân đội Đại Việt giải thoát mẹ con ta khỏi địa ngục trần gian, cho ta ăn, cho ta học. Thầy trên lớp đã dạy ta làm đấng nam nhi, làm công dân Đại Việt đến lúc tổ quốc lâm nguy phải biết bảo vệ tổ quốc, bảo vệ gia viên. Ta muốn tiếp tục được ăn học, muốn mẹ ta được khỏe mạnh, không muốn để quân Tây Gốt tiếp tục đến đày đọa chúng ta. Vì vậy ta muốn tham gia quân đội.

Nguyễn Phúc Lan gật đầu nói lớn.

- Tốt lắm, ta chấp nhận yêu cầu của ngươi. Từ nay ngươi sẽ trở thành một thiếu sinh quân của Đại Việt, cùng bọn ta bảo vệ tòa thành trì này.

Thực ra theo quy định tuổi của Triết Biệt không đủ để tham gia vào quân đội, dù là thiếu sinh quân đi chăng nữa, thế nhưng để cỗ vũ tinh thần của mọi người Nguyễn Phúc Lan quyết ý làm sai quy định. Triết Biệt vui mừng nói.

- Tạ ơn Thành chủ đại nhân, ta thề chết báo về tòa thành này.

- Ta cũng sẽ bảo vệ tòa thành này!

- Ta cũng vậy!

Lời nói của Triết Biệt như một động lực thúc đẩy, tiếp thêm cho dân chúng sự dũng cảm. Không phải là chết sao? Ở trong thành cũng chết, ra ngoài thành cũng chết, như vậy bọn hắn cũng muốn liều chết một phen. Nguyễn Phúc Lan gật đầu vui mừng hô lớn.

- Được lắm, vậy chúng ta sẽ cùng bảo vệ tòa thành này.

Tuy nói rất nhiều người đồng ý ở lại, thế nhưng người sợ hãi Tây Gốt rời đi cũng không ít. Tòa thành vốn chỉ hơn vạn dân lúc này cũng chỉ còn lại không quá tám ngàn người. Tuy nói Nguyễn Phúc Lan tổng động viên nhưng số thanh niên trai tráng bên trong thành sớm đã chết thất thất, bát bát, tuyển mộ dân binh cũng chỉ được một trăm lẻ hai người, thiếu sinh quân một trăm tám mươi người.

Mặc dù vũ khí trong kho có rất nhiều, thế nhưng Nguyễn Phúc Lan không cấp phát cho bọn hắn, dù sao không có thời gian huấn luyện, đem súng cho bọn hắn mà nói còn không bằng cấp cho bọn hắn một cây côn sắt. Do đó Nguyễn Phúc Lan lấy cung tên vốn là chiến lợi phẩm trước đó ra trang bị cho những dân binh này, dù sao là người du mục bọn hắn đối với cung tên quen thuộc hơn súng đạn.

Số dân chúng còn lại lại được Ty Tướng thần lại và Ty lệnh sử vận động di chuyển các loại hàng hóa, đồ quân nhu và thương binh vào trung tâm thành, người thì bắt đầu xây dựng các công sự trên đường phố, các nẻo đường đều bị các công sự thô sơ che chắn sạch sẽ, thậm chí cả giường, tủ bên trong nhà cũng đều bị dân chúng đem ta chặn đường. Công sự dày đặc như vậy kỵ binh đừng hòng dễ dàng xông qua được.

- Mai Thượng úy.

Hoa Mai lúc này đang giúp mọi người vận chuyển thương binh thì chợt nghe thấy người gọi tên mình. Quay lại liền thấy hóa ra là sFISn Nguyễn Phúc Lan, nàng rất lễ phép chào một cái quân lễ nói.

- Thành chủ gọi ta có việc gì?

Hoa Mai tham gia quân ngũ mấy năm, hoạt động trong ngành quân y, cấp bậc cũng đã đề thăng đến Thượng úy. Sau khi kết hôn cùng Thiết Hùng, lần này xuất chinh Thiết Hùng ở trong Sư đoàn Thiết Giáp ra trận, nàng cũng theo đoàn quân y theo quân viễn chinh. Lúc này quân y tại thành Địch Lực cấp bậc của nàng là lớn nhất đây. Nguyễn Phúc Lan nói.

- Ta muốn biết rõ quân số hiện tại của quân y, bao nhiêu người có khả năng chiến đấu?

Hoa Mai không cần suy nghĩ liền nói.

- Quân y bọn ta cũng là binh lính, hiện tại một trăm lẻ sáu người bên trong đều có khả năng bắn súng cả.

Nguyễn Phúc Lan nghe vậy rất hài lòng nói.

- Được, vậy xin Mai Thượng úy nói với các nhân viên quân y khác đến kho quân nhu nhận lấy súng và đạn. Chiến trận sắp tới chúng ta không có dư thừa binh lực để có thể bảo vệ nơi này, nếu quân địch có đánh đến các ngươi phải tự mình chiến đấu.

=================Ta là đường phân cách=============

Bên ngoài cách thành Địch Lực chừng ba dặm đường là một tiền đồn nhỏ mới được xây dựng nên. Tiền đồn này được xây dựng với mục đích làm lá chắn cho thành Địch Lực, vốn mọi người nghĩ cho đến hết cuộc chiến tranh này cũng sẽ không dùng đến, nào ngờ lúc này chiến tranh mới hơn một tháng rưỡi đã được đem vào sử dụng, thậm chí nơi này cũng sẽ là mồ chôn của không biết bao nhiêu người.

Nguyễn Chế Nghĩa dẫn theo năm trăm binh sĩ đến bắt đầu bố phòng lại tiền đồn. Binh sĩ Đại Việt nhanh chóng đào hào, chăng dây thép, bố trí lại các cụm pháo, tháp canh cũng được tăng thêm hai cái. Nguyễn Chế Nghĩa để binh sĩ phá bỏ đi một mặt tường gỗ phía Tây, sau đó lại để binh sĩ dùng bao vào đất cát, sau đó chất lên làm thành công sự, phía trên lại cắm dây kẽm gai, tuy chỉ cao chừng một mét bảy kể cả lưới sắt, nhưng cũng đủ để cho kỵ binh Tây Gốt khó lòng vượt qua. Ba mặt còn lại bị tường gỗ xây kín lên đến ba mét, điều này làm chủ lực quân địch là kỵ binh rất khó đánh vào, dễ dàng nhất vẫn là đánh từ mặt phía Tây, nhưng đồng nghĩa nơi này cũng là nơi tập trung nhiều hỏa lực nhất của Đại Việt.

Năm trăm người làm việc liên tục, thậm chí Nguyễn Chế Nghĩa cũng cởi bỏ áo giáp tham gia cùng binh sĩ. Không ai biết địch nhân sẽ bắt đầu tấn công vào lúc nào, có thể là nửa đêm nay, cũng có thể là ngày mai, ai biết được.

Vất cả đến chiều tối cuối cùng mọi chuyện cũng đã hoàn tất. Nguyễn Chế Nghĩa đặc biệt để các đại đội làm nên một bữa tiệc nướng. Đống lửa đốt lớn, bên trên bày các loại dê, bò những thứ này ở thảo nguyên thực sự không thiếu. Thịt nướng vàng rụm chảy mỡ, hương thơm bay xa làm người ta không kiềm được chảy nước miếng.

Năm trăm người xếp hàng theo Đại đội, trước mặt bọn hắn là sáu cái bàn lớn, bên trên chất năm trăm chén rượu, từng người, từng người một lên nhận lấy chén sau đó trở về hàng. Nguyễn Chế Nghĩa bản thân cũng cầm lên một chén nói lớn.

- Nghĩa xin cảm ơn các huynh đệ đã không sợ hiểm nguy, dẫu biết là thập tử vô sinh vẫn theo Nghĩa đến nơi này.

Nguyễn Chế Nghĩa không xưng ta mà xưng chính tên của mình biểu thị sự ngang hàng và tôn trọng giữa hắn và năm trăm binh lính. Năm trăm binh sĩ im phăng phắt chờ đợi Nguyễn Chế Nghĩa nói tiếp, hắn quát lớn đủ cho năm trăm người nghe được.

- Đồng thời cũng xin tạ lỗi vì đã đưa các huynh đệ vào chỗ chết. Tuy các huynh đệ không phải lính chiến đấu, chỉ là binh sĩ hậu cần, tuy nhiên khi đã khoác lên mình bộ quân phục này thì ta và các huynh đệ cũng đã là quân nhân. Làm quân nhân Đại Việt thấy chết không sờn, dù có chết cũng phải lao vào, chiến đấu để bảo vệ quốc thổ, bảo vệ nhân dân.

- Vì nước quên thân, vì nhân dân quên mình.

Năm trăm binh sĩ hậu cần đồng thanh quát lớn, bọn hắn trước khi đến đây đều biết được độ nguy hiểm là như thế nào. Nhưng bọn hắn vẫn quyết chí đi, quốc huy trên mũ, ngôi sao trên cổ áo là vinh dự, là lòng tự hào dân tộc mà bọn hắn phải giữ gìn, vì bọn hắn là quân nhân, dẫu biết là chết nhưng vì đất nước bọn hắn sẵn sàng lao vào cái hố lửa đó.

Dưới ánh lửa từng đôi mắt trẻ, sáng long lên sòng sọc, ngọn lửa trong mắt, ngọn lửa trong tim bừng bừng rực cháy. Nguyễn Chế Nghĩa cũng cảm động nói.

- Được. Đêm nay chúng ta không còn quan hệ thượng cấp, hạ cấp, ở đây chỉ còn những người lính, những người chiến hữu, những người đồng chí sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình cho Đại Việt. Uống cạn chén rượu này, sau đó chúng ta sẽ cùng đối kháng với địch nhân. Dù bọn chúng đông đến hàng ngàn, hàng vạn người, nhưng muốn tiến vào thành Địch Lực phải bước qua xác chúng ta. Các huynh đệ, uống cạn. Vì Đại Việt, vì lý tưởng của Bệ hạ. Đại Việt vạn tuế!

- Vì Đại Việt, vì Bệ hạ. Đại Việt vạn tuế!

Ực. Xoảng.

Các binh sĩ đồng thanh hô lớn sau đó lập tức uống cạn chén rượu, uống xong liền đập nát chén rượu xuống mặt đất biểu thị lòng quyết tâm của mình. Bọn hắn rõ ràng uống cạn chén rượu này tức là bọn hắn đã bước một chân vào quỷ môn quan.

Nguyễn Chế Nghĩa để các binh sĩ ăn thỏa thích, nhưng rượu chỉ giới hạn một chén đó mà thôi. Các binh sĩ cũng bắt đầu chia ra các phiên gác người ngủ cũng không thay quần áo mà để quần áo tác chiến hư vậy, giày cũng không cởi, súng cũng để cạnh đầu giường. Chỉ cần báo động bọn hắn liền có thể bật dậy sẵn sàng chiến đấu.

Nguyễn Chế Nghĩa leo lên vọng gác khẽ nhìn về phía xa. Trời đã nửa đêm, bỗng nhiên gió Đông chợt nổi lên làm hắn không khỏi rùng mình một cái. Phía Đông có tia chớp giật liên tục. Nguyễn Chế Nghĩa khẽ nói.

- Xem ra ngày mai trời muốn mưa.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.