Đối phương đột nhiên cảm thấy giọng này rất quen tai, kinh ngạc một chút, hỏi: “Cô là... Cô Lương?”
Lương Âm Dạ trả lời lại.
Đối phương lập tức khẩn trương, không ngờ người bên kia lại là Lương Âm Dạ. Cho dù bọn họ đã công khai, nhưng nhận được cuộc gọi của cô trong điện thoại của anh vẫn khiến cho người ta rất ngạc nhiên, không quen lắm.
Ngay cả giọng nói cũng mang theo căng thẳng: “Vừa rồi không nhận ra cô, thật là ngại quá!”
Nghe thấy giọng điệu của đối phương, nói chung cũng là người trong nghề.
Lương Âm Dạ vẫn chỉ cười cười, cô không hề tức giận hoặc là để tâm. So sánh với đối phương căng thẳng, cô tương đối thảnh thơi.
Chỉ là tò mò không biết anh lưu tên cô là gì.
Lúc này, rốt cuộc bên kia cũng truyền đến giọng nói của Văn Yến.
“Cô đang làm gì?”
Đối phương cũng bị dọa, vội vàng giải thích nguyên nhân, trả lại điện thoại di động cho anh.
Lương Âm Dạ nghe bọn họ đang ở bên kia nói chuyện, cô không nói gì.
Văn Yến gật đầu, bước đi ra ngoài, đồng thời cũng nghe điện thoại.
“Tứ Tứ?”
Lương Âm Dạ khoanh tay, không quá hài lòng mà gây khó dễ trước: “Đạo diễn Văn đúng là không chịu nổi thẩm vấn, xem kìa, hiếm lắm mới bị một lần là có vấn đề ngay.”
Vừa rồi không tức giận, cho đến lúc này, cùng anh nói chuyện mới bắt đầu tính sổ.
Anh cười một tiếng: “Đang ở ngoài, vừa rồi có bữa tiệc xã giao, bị Chúc Đào kéo đi, quên cầm theo điện thoại di động. Vừa rồi cô gái kia còn đang ở trong phòng, mới để cô ta nghe máy.”
Anh giải thích xong nguyên nhân và địa điểm: “Bây giờ anh và Chúc Đào đang ở cạnh nhau, để cho anh ấy nói chuyện với em.”
Anh đưa điện thoại di động cho Chúc Đào, Chúc Đào chào hỏi cô: “Yên tâm chị dâu, anh với tôi ở chung một chỗ nè.”
Một tiếng này trực tiếp khiến Lương Âm Dạ sửng sốt. Đợi lúc kịp phản ứng, gò má đã đỏ lên.
Bên phía anh cũng ồn ào, mất một lát mới thu hồi điện thoại di động, sau đó nói với cô: “Giận rồi à?”
Giọng nói hừ nhẹ tràn ra từ chóp mũi cô, không đáp lại.
Anh giải thích vừa nhanh vừa rõ ràng, chưa cho cô lý do tức giận.
Anh nghĩ ngợi: “Là anh không đúng, hiếm khi em gọi đến, lại để người khác nghe máy.”
Dung Thầm và Chúc Đào ở bên ngoài đợi anh, nghe thấy lời nói này của anh, Chúc Đào giống như gặp quỷ.
… Có thể nói chuyện cho đàng hoàng không?
Đây là muốn ngọt ngấy chết ai?
Chúc Đào xoay mặt nhìn Dung Thầm: “Anh quản lý anh ấy đi.”
Dung Thầm cố nén ý cười giữa hàng mi.
Lương Âm Dạ nghe ra rồi, đây là đang biến tướng nói cô ít khi gọi điện thoại?
“Em chẳng bao giờ thẩm vấn, làm giảm tính tự giác của anh. Sau này có cần gọi nhiều hơn để kiểm tra không?” Anh hướng dẫn cô: “Mỗi lần anh ra ngoài, em đều gọi điện thoại để điều tra.”
Chúc Đào không nghe nổi nữa, đi qua đá anh một chân. Kiếp này chưa bao giờ nghe thấy lời nói hoang đường như vậy, la hét: “Âm Dạ, cô còn nghe nổi không? Nếu là tôi, tôi đã sớm ngủm rồi.”
Văn Yến lạnh nhạt nhìn lướt anh ấy.
Vốn dĩ anh quay lại lấy lại điện thoại di động, lấy cũng lấy rồi, ba người bọn họ cùng đi ra ngoài.
Bởi vì điều kiện thân hình quá ưu việt, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, chỉ là dường như bọn họ không cảm giác được điều đó.
Lương Âm Dạ tất nhiên cũng không nghe nổi nữa. Cô khẽ cười: “Em nào rảnh rỗi như vậy.”
Lời nói này hơi hoang đường. Giống như chủ động tròng dây thừng lên trên người mình, cô không ngừng thu chặt dây thừng. Chủ động yêu cầu cô nắm giữ trong lòng bàn tay.
“Vậy em yên tâm anh à?”
“Đạo diễn Văn không có lòng tin đối với bản thân như vậy à?”
Anh đối với anh còn yên tâm hơn anh đối với mình.
Mắt thấy cô không làm điều đó, anh đành thở dài.
Chúc Đào cắn răng, rất muốn kéo người này đi, vốn dĩ không thể ở cạnh anh thêm nữa.
Bởi vì vừa nói vài câu về đối phương, cho nên Lương Âm Dạ hỏi thêm đối phương là ai.
“Một cô con gái của nhà đầu tư, từng đóng vài bộ phim.”
Cô như có điều suy nghĩ: “Anh nhớ rất rõ?”
Anh dừng lại, trả lời: “Không phải, bởi vì ba cô ta muốn nhét cô ta vào đoàn phim của anh, cho nên giới thiệu với anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh đồng ý rồi?”
“Không, bộ phim kế tiếp còn sớm.”
Có thể nhét vào đoàn phim của anh hay không, phải xem là có thích hợp với nhân vật hay không, phải xem là cô ta có thích hợp hay không. Cho dù mặt đối mặt mà bàn với nhà đầu tư, những điều kiện này cũng không bị thay đổi.
Lương Âm Dạ chắc hẳn hài lòng rồi, nhưng hình như lại không hài lòng như vậy. Cô mím chặt môi, một lúc không nói chuyện.
Đi ra bên ngoài, Văn Yến ra dấu tay, cùng bọn họ tách ra, thấp giọng dỗ dành cô.
“Đang làm gì? Sao yên tĩnh như vậy? Hôm nay bận xong chưa?”
Lương Âm Dạ đáp một nẻo: “Anh vẫn chưa về nhà?”
“Sắp về, vừa lên xe.”
Cô ừ một tiếng, lại tiếp tục bực bội.
“Văn Yến, anh chú thích gì cho em thế.” Cô hỏi.
“Nếu muốn biết.” Anh cười: “Chờ em về thì tự xem đi.”
Khoảng cách cô quay về…
Chẳng qua là một chốc nữa thôi.
Chỉ là anh không biết.
Cô khẽ nhếch môi, có một loại đắc ý đến từ thị giác của thượng đế.
Trò chuyện một lát, đoán chừng anh sắp về đến nhà, Lương Âm Dạ ngẩng đầu nhìn đèn trong hành lang trước nhà anh, hỏi: “Năm nay anh chuẩn bị đón tết thế nào?”
Sắp đến tết, khắp nơi đều là bầu không khí năm mới, tất nhiên anh không thể nào không biết điều đó.
“Ở nhà, có thể sẽ xuống bếp làm vài món ăn.”
“Đón tết một mình?”
“Ừm.”
Chua xót xông lên giữa lồng ngực Lương Âm Dạ.
Cô đoán được rồi.
Văn Yến đã rất nhiều năm không đến chỗ Phó Dục cùng ăn tết. Trước kia bọn họ bận bịu công việc, ở bên ngoài giữa lúc ăn tết là chuyện thường, bọn họ vốn không thường xuyên cùng nhau ăn tết, sau này, bọn họ rảnh rồi, nhưng một là anh không có thói quen này, hai là cũng không quá để tâm, cũng chỉ ở bên ngoài bôn ba. Có việc thì bận việc, không có việc thì tự làm vài món ăn, rồi phối với một chút rượu.
Đối với anh mà nói, cảm giác thuộc về gia đình rất là nhẹ bẫng.
Cô im lặng một lát, bỗng nhiên nỉ non: “Văn Yến, em đau lòng, làm thế nào đây?”
Cô không thể tưởng tượng được cảnh tượng anh ăn tết một mình, cũng không muốn nghĩ tới cảnh tượng đó.
Cho dù anh đã quen, cô cũng không muốn để anh ăn tết một mình.
Anh xuống xe: “Chỉ là một cuộc sống rất bình thường. Đã mua quà năm mới cho em, cần gửi qua đó cho em không? Hay chờ em về rồi tháo?”
Cô cúi đầu vuốt ve phần trong ngón tay: “Thật là trùng hợp, em cũng đã chuẩn bị quà năm mới cho anh.”
“Ừm?”
“Vả lại, đã để ở cửa nhà của anh rồi.”
Anh nhìn lên. Dường như khả năng của chuyện này không lớn, nhưng cũng không phải là không thể thực hiện được
Người đàn ông tăng nhanh bước chân.
Cho đến khi cửa thang máy mở ra, anh và cô đối mặt nhau.
Bước chân của Văn Yến dừng lại ngay tại chỗ.
Điện thoại di động còn để ở bên tai, cuộc gọi còn chưa cúp.
Nhưng người ở điện thoại di động bên kia, người anh ngày nhớ đêm mong đã giống như món quà đang hạ xuống, rơi ở trước mặt anh.
Cảnh tượng này giống cảnh tượng trong phim.
Nhưng lại là cảnh tượng mà ngay cả anh cũng không quay ra được.
Lương Âm Dạ tựa vào cánh cửa mà đứng chờ. So với anh đi đến nhà cô, cô không có cơ hội đến chỗ này của anh, cũng không biết mật mã. Mặc dù cô cảm thấy bản thân đoán thêm mấy lần là có thể có thể đoán được, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, chỉ là ngoan ngoãn ở ngay tại chỗ chờ anh quay về.
Nhìn qua thật sự có mấy phần ngoan ngoãn.
Ngoan đến mức trong lòng anh mềm nhũn.
Trái cổ anh nhẹ nhàng lăn lộn.
Rốt cuộc cũng sải bước đi đến chỗ cô.
Trên người còn mang theo hơi lạnh ở bên ngoài, khắp người còn mang theo sương gió, cứ như vậy mà kéo cô vào trong ngực.
Cô còn cười: “Anh thật sự về nhà rồi à? Em còn đang suy nghĩ, có phải anh chỉ qua loa đáp trả thẩm vấn, bằng mặt không bằng lòng hay không... Nói sắp về nhà, nhưng thật ra là đi đến chỗ kế tiếp.”
Thật ra thì cô không lo lắng như vậy, chỉ thuận miệng nói thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mà lời nói của cô đã bị nụ hôn của anh cắt đứt, anh đút cho cô một nụ hôn sâu, bàn tay đỡ lấy gáy cô dần dần mạnh hơn.
Áo măng tô cứng đen của anh bao bọc cô.
Hàng mi đen của Lương Âm Dạ khẽ run, cô lảo đảo đi lui ra sau nửa bước.
Anh rốt cuộc cũng thả cô ra, tròng mắt đen thật sâu nhìn cô, cúi đầu bấm khóa cửa mấy cái, lại cầm tay cô, dẫn cô nhập mật khẩu vân tay.
Động tác của anh tự nhiên, chỉ có cô giật mình, cô theo bản năng muốn rút về, lại bị anh nắm chặt: “Đừng nhúc nhích.”
“... Em không thường đến đây.” Cô lẩm bẩm.
“Cho dù chỉ tới một lần, cũng có thể bấm vân tay mở khóa, trực tiếp đi vào trong.”
Lấy vân tay xong, anh hôn lên sau tai cô.
Anh không muốn nhìn thấy cô đứng ở cửa cực khổ đợi anh, cũng không biết phải chờ bao lâu, cứ như vậy mà đứng chờ ở chỗ này.
Ngón tay Văn Yến lướt qua gò má cô, anh cong môi: “Quà phải không?”
“Không được tính à?”
Sao lại không được tính chứ?
Trong lòng anh được bình ổn: “Tính chứ.”
Anh cầm tay cô, dẫn cô mở cửa, lừa cô đi vào trong rồi đè cô lên cửa, đầu ngón tay kéo mở đai lưng áo măng tô của cô, khàn giọng nói: “Tháo quà thôi.”
… Anh thật sự không hề khách sáo.
Thủ pháp tháo quà chuyên nghiệp lại lưu loát.
Ánh mắt đã tối tăm mà không thể diễn tả được.
Đã lâu không gặp nhau như vậy, nụ hôn của anh giống như những đốm mưa xuân, liên tục rơi trên người cô, bàn tay bên hông cô càng nắm càng chặt.
Sao không vui mừng cho được?
Anh hôn cô, hơi lạnh trên người sắp hòa tan trên người cô.
Rõ ràng vừa rồi cô còn có rất nhiều lời muốn nói với anh, cũng có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng anh vừa đến, cô đã bị anh kéo vào rồi đắm chìm trong đó, đầu óc trống rỗng, mất đi đến quyền khống chế.
Cô nhón chân lên, mũi chân lặng lẽ căng lên.
“Văn Yến...”
Anh như muốn nuốt cô vào bụng.
Cơn hạn hán đã lâu.
Gặp được cơn mưa dầm ngọt ngào.
Tất cả mừng rỡ đều tan hết trong hành động. Anh đã không biết nên làm thế nào tạo ra một khe hở để trút đi tâm trạng tràn đầy này.
“Về lúc nào?”
“Vừa nãy gọi điện thoại, chính là muốn nói với anh chuyện này?”
“Rồi lại vì sao không nói ra? Có phải giận rồi không?”
Anh một mặt hôn cô, một mặt nói tiếp một câu rồi lại một câu. Nhưng cô không đáp được, cô sắp bị đánh cho sụp đổ.
Cô chỉ biết lắc đầu.
“Về ăn tết với anh?”
Cô lắc đầu, phát hiện sai rồi, lại gật đầu.
Anh hôn mạnh hơn, như bão táp ập đến.
“Cảm ơn, anh rất vui.” Giọng nói của anh khàn khàn: “Món quà năm mới này, anh cũng rất thích nó.”
Cô nghĩ là anh thật sự quá khách sáo rồi.
Chính nhân quân tử nói một tiếng “cảm ơn”, nhưng làm chuyện hoàn toàn trái ngược với quân tử. Ít nhất là từ trong hành động của anh, cô không nhìn ra được sự “lịch sự” và “khách sáo” của anh.
Vừa so sánh như thế, câu “cảm ơn” của anh trông có vẻ vô cùng dối trá.
Nói một tiếng cảm ơn, nói một câu thích, rồi lại hoàn toàn đánh ngã nghiền nát cô.
Lúc tiếng nghẹn ngào tràn ra từ cổ họng, cô nắm chặt quần áo của anh, một chỗ nhỏ bị kéo nhăn. Chờ đến lúc hoàn hồn, Lương Âm Dạ kéo quần áo của anh ra sau.
... Dựa vào cái gì mà để cho anh gọn gàng đẹp đẽ, nhẹ nhàng không nhiễm bụi trần.
Anh hoàn toàn không có ý kiến, mặc cho cô thao túng.
Chỉ nhìn chằm chằm người anh không gặp được một lúc lâu, có nhìn thế nào thì cũng cảm thấy không đủ.
Phơi nắng đen hơn một chút, nhưng may mà không gầy lắm.
Chắc hẳn cô sống còn không tệ.
… Có thể cuộc sống sẽ kém hơn một chút, nhưng về mặt tinh thần, không tồi là đã đủ rồi.
Sao anh không nhìn ra sự thay đổi của cô cho được.
Mà từng li từng tí đó đều rất trân quý.
Đôi mắt hẹp dài của anh dính phải sắc đỏ ham muốn mỏng manh, trong bóng đêm không nhìn thấy ánh sáng, cô có nhìn thấy nó hết sức rõ ràng, như bị dẫn dụ, nhẹ nhàng chớp mắt, chủ động hôn lên mắt anh.