Dây Dưa Với Đêm Xuân

Chương 82



Lương Âm Dạ còn chưa trả lời lại, trái lại, cô nói một tin tức khác với anh: Bọn họ chuẩn bị đi Châu Phi.

Tin tức trong lời đồn nào đó quả thật không sai, cô tiếp xúc với tổ chức quốc tế bảo vệ động vật hoang dã, cũng đang tính toán cùng bọn họ làm chút chuyện. Dự án của bọn họ đều ở trong vùng hoang dã, cho nên trong khoảng thời gian này, cô luôn chạy tới vùng hoang dã. Giống như thoát khỏi xã hội ảo tưởng dễ chịu rồi đi vào một thế giới tự nhiên, nhưng thế giới tự nhiên này lại tự nhiên và chân thật như vậy, tung ra sức hút với loài người.

Bọn họ triển khai một dự án dã ngoại ở Châu Phi, mà cô chuẩn bị đồng hành cùng bọn họ.

Dường như Văn Yến không thể bình tĩnh được.

Trước kia, anh có thể đồng ý là bởi vì cô muốn đi du lịch, muốn đi chỗ nào đó sầm uất hoặc là có phong cảnh rất đẹp để đi dạo một chút, để giải sầu thật tốt. Nhưng hiện tại biến thành muốn đi Châu Phi, là muốn đi đến vùng hoang dã để làm việc công ích cứu trợ.

Không ở bên cạnh anh nửa năm, dường như cô đã thay đổi rất nhiều.

Trên đường đi dạo thế giới này, cô cũng đang thay đổi.

Anh không biết có nên cảm thán cô gái của anh thay đổi lớn như vậy không.

Nhất là khi tất cả trói buộc trên người cô đã bị buông bỏ, không có bất cứ ràng buộc nào nữa, con đường cô đi có lẽ sẽ càng bằng phẳng hơn.

Cô bắt đầu tùy tiện đón nhận ánh nắng.

Đi làm tất cả chuyện mà cô muốn làm, hoặc là chuyện đột nhiên muốn làm.

Văn Yến im lặng một lát.

Phải vui mừng, nhưng không tránh khỏi sẽ lo lắng và bất an.

Lương Âm Dạ tỉ mỉ nói chuyện với anh rất lâu. Nói rằng trong khoảng thời gian này cô luôn tham gia, đã tiếp xúc không ít lần, cũng nói bọn họ rất có kinh nghiệm, cũng sẽ chăm sóc cô.

“Muốn đi như vậy à?”

“Đúng đấy.”

Anh nghe cô nói một câu rồi lại một câu, một lúc sau, mới rốt cuộc gật đầu. Bởi vì anh cảm nhận được kích động và khát vọng trong lời nói của cô.

Chuyện anh đã từng hi vọng nhất, đó là có thể có thứ gì đó có thể điều động cảm xúc của cô. Mà hiện tại, anh rốt cuộc cũng nhìn thấy cảnh tượng này, sao lại cản trở được?

Cô là con diều bay lên cao, anh không kéo được cô nữa.

Nhưng ban đầu chính anh hi vọng cô có thể bay xa một chút, xa hơn một chút nữa.

Tuỳ tiện hơn một chút, thoải mái hơn một chút nữa.

Trong khoảng thời gian này, cô còn thoả thích hơn đơn thuần là đi du lịch như trước.

Cho dù hiện tại còn phải khổ cực hơn trước.

“Phải chú ý an toàn.” Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất: “Đừng để bị thương.”

“Được!”

Cô lại phấn khởi hơn mấy phần, đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng.

Khóe môi Văn Yến mím lại: “Có rảnh thì bất cứ lúc nào cũng gọi điện thoại cho anh, biết chưa?”

Cô đồng ý từng chuyện một mà không hề do dự.

Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông nhẹ nhàng híp lại.

Ngược lại không có chuyện gì khác.

Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của này cô, sao mà có thể đi chơi vui quên lối về như vậy chứ?

… Có một vấn đề là sau khi cô đến Châu Phi, anh lại không thể thường xuyên bay đi tìm cô giống như hiện tại. Lương Âm Dạ cũng cảm thấy áy náy, nhỏ giọng bồi thêm một câu: “Em sẽ rất nhớ anh.”

Anh bị chọc cười.

Thì ra là câu nhớ nhung vừa rồi đều là đang lót đường cho chuyện này.

“Lương Âm Dạ.”

Anh gọi cô.

“Ừm?”

“Lúc về, em không tránh được đâu.” Giọng nói của người đàn ông thong thả.

Nhưng giống như mãnh hổ ẩn sâu trong động, làm cho người ta kinh hãi. Tuy không thấy mặt, nhưng từ trong xương cốt cũng biết nó nguy hiểm.

Không tránh khỏi cái gì, biểu hiện rõ ràng.

Cô bị nghẹt thở một lúc, không đáp lại.



“Đến lúc đó có thể chính miệng nói với anh là nhớ anh cỡ nào.” Nụ cười của anh dần dần rõ ràng hơn, mà cô đã cúp điện thoại.

Tốc độ nhanh chóng.

Cô vốn dĩ không dám nghĩ tiếp.

Cô không quên người này vào lúc nào đó là đáng sợ cỡ nào. Lần trước, lúc bọn họ làm lần thứ hai, cô cảm giác hơi thở của cô cũng suýt bị đứt nửa đường. Đáy lòng cũng bị phủ đầy ướt át, tê dại rất nhột, nhưng không gãi được, không xoa dịu được, đành nắm chặt bắp thịt cánh tay anh để giải tỏa một chút cảm xúc khó chịu đựng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mỗi một lần đều là đến mức cô không chịu nổi, nhưng cô không biết cực hạn của anh còn dài cỡ nào.

Lương Âm Dạ là một người thông minh, cô không so tài chuyện này với anh, cũng không trò chuyện việc này với anh.

/

Sau khi bước lên hành trình mới, cô gửi hình ảnh thường nhật cho anh nhiều hơn trước kia.

Trong cuộc sống của cô xuất hiện đủ việc, còn có đủ kiểu phong cảnh.

Mặt trời chói chang, đồng cỏ bắt đầu tràn ngập trong cuộc sống của cô, cô bước vào một chỗ mới. Tươi mới cũng kỳ lạ, trong lúc đi cùng bạn đồng hành, nghe bọn họ nói về phi vụ trước kia bọn họ trợ giúp, cảm giác xa lạ và khó thích nghi đang nhạt hơn, khát khao và mong đợi chiếm đa số.

Cô đang hướng đột phá, đi ra khỏi bóng tối của cô, vén một góc của nó, ánh sáng đã xuất hiện.

Mấy ký ức giống như đêm dài đang bị ký ức bây giờ xối đi.

Tựa như cảnh tượng trong bộ phim “Vĩnh Dạ”, sau đêm dài là bầu trời đầy sao lấp lánh.

Đêm dài sẽ qua, bầu trời đầy sao sẽ tỏa sáng lấp lánh.

Rồi sẽ có ánh sáng.

Ánh sáng của cô rốt cuộc cũng bắt đầu chiếu vào cô rồi.

Bọn họ làm rất nhiều chuyện, cô gửi rất nhiều hình ảnh cho anh. Bọn họ gặp voi, báo săn mồi, hươu cao cổ, tê tê... Đối với chúng nó, cô chứa đầy mới lạ. Cô bôn ba giữa công việc phức tạp, mỗi ngày không có quá nhiều thời gian.

Mấy hình ảnh đó cũng làm anh rất bất ngờ, anh không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ cô ở bên cạnh chúng nó. Anh biết cô lại đi vào một thế giới mới, nhưng khi tin nhắn truyền tới trước mắt, anh vẫn cảm thấy khiếp sợ.

Cô không phải lực lượng chính, sức mạnh của đàn ông trong đội ngũ khá lớn, rất nhiều lúc cần sử dụng sức lực thì sẽ góp sức, cộng thêm cô cũng không phải là người chuyên nghiệp, cho nên cô vừa giúp vừa học tập. Bình thường cô ở bên cạnh chụp hình, quay video là tương đối nhiều, những thứ này đều cần ghi chép lại, sau đó còn phải dùng để tuyên truyền… Tuyên truyền cũng là một trong số những công việc đó.

Đối với cô mà nói, đây là một thế giới hoàn toàn mới lạ, nhưng sức hấp dẫn đối với cô lại mạnh như vậy, cô chơi ở chỗ này rất vui vẻ. Mỗi một lần cứu trợ thành công, đều có thể mang đến cho toàn bộ đội ngũ cảm giác thành tựu và giá trị rất to lớn.

Chỉ chớp mắt, cô đã ở chỗ này hơn bốn tháng.

Mỗi ngày bận rộn, cô đã sớm không rảnh suy nghĩ một vài chuyện không vui, cũng tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh lực, lúc chúng nó bị hao hết, cũng là lúc cơ thể cảm thấy dễ chịu cực độ.

Một lần rồi lại một lần tiêu hao sạch sẽ, lại một lần nữa rồi lại một lần nữa hồi máu, trong quá trình này, cô cảm giác tất cả cảm xúc không vui dưới đáy lòng đều sớm bị ném ra sau não.

Bốn tháng trôi qua quá nhanh, chẳng qua là đảo mắt thôi.

Mà lúc này, trong nước đã gần đến năm mới.

Những người khác trong đội ngũ chuẩn bị quay về Mỹ, Tiểu Tang hỏi cô có muốn đi chung với bọn họ không.

Lương Âm Dạ kết bạn luôn rất dễ dàng, cho dù bản thân cô không tận lực làm chuyện đó. Bởi vì cô luôn rất dễ dàng khiến cho người ta thích cô.

… Kiểu thiện cảm và hấp dẫn thuần túy, yêu thích mà không có lý do giữa bạn bè.

Ban đầu, lúc mới quen biết, Tiểu Tang cũng rất thích cô, sau một khoảng thời gian, bọn họ đã sớm là bạn bè.

Lương Âm Dạ cười lắc đầu.

Tiểu Tang tò mò: “Vậy cô muốn đi đâu?”

Cô nhìn ra chỗ xa… chỉ là một phương hướng mờ mịt, cô cũng không biết nơi đó có phải là nơi có anh hay không, cong môi: “Phải về tìm người yêu của tôi.”

Mùa xuân năm ngoái, bọn họ ở trong đoàn phim “Gặp Xuân”. Mấy ngày đó gặp phải khí trời tốt rất hiếm có, toàn bộ đoàn phim cũng tranh thủ thời gian để quay phim, cả năm cộng lại cũng chỉ cho mọi người nghỉ một buổi tối để ăn một bữa cơm, để tạm nghỉ ngơi.

Khí trời thích hợp là chuyện không dễ gặp, một khi gặp được, vậy là phải quay phim cường độ cao. Chỉ có lúc thời tiết không tốt, mọi người mới có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

Nhưng đây chính là phong cách của Văn Yến, đối với mỗi một chi tiết, anh khống chế cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu cũng rất cao. Mọi người đều là người trong giới, lúc còn chưa quay phim, phần lớn mọi người cũng đã biết chuyện đó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mà đây chính là sứ mệnh của người làm phim điện ảnh.

Dù sao cũng phải chịu đựng khổ cực nửa đường, chỉ cần cuối cùng có thể công bố ra một bộ phim hoàn mỹ, như vậy thì mọi thứ đều là đáng giá.

Một đêm ấy, cô còn nhớ cô và anh cùng ăn một chén sủi cảo.



Bọn họ đã năm năm không ở bên nhau ăn tết, vốn nên trải qua chung với nhau cho tốt, nhưng điều kiện bị hạn chế, cũng hết cách.

Mà năm nay, cô nhất định phải quay về cùng anh đón tết.

Đây là một năm sau khi bọn họ xa cách nhau sáu cái tết, hiếm khi có thể ở bên nhau cho tốt.

Sau năm nay trôi qua, cô cũng không biết bản thân còn quay về hay không. Căn cứ độ tiến triển anh với báo cô, phim điện ảnh sắp đi vào kỳ tuyên truyền. Cô thậm chí cũng không biết rốt cuộc anh vội vàng cỡ nào, mới có thể làm việc nhanh như vậy. Nhưng tính thử thời gian... hình như cũng tạm được, không coi là quá vội vàng.

Tiểu Tang cũng cười: “Tôi biết, cô rất yêu anh ấy.”

Cô cười hỏi: “Làm sao biết?”

Tiểu Tang đi về chỗ ở của bọn họ, hướng phía sau vẫy tay: “Nhìn ra được.”

Lương Âm Dạ đứng ngay tại chỗ một lát.

Bật cười.

Lúc ly biệt, cũng không biết sau này còn gặp lại nhau hay không, cô tạm biệt mọi người đàng hoàng.

Trong đội ngũ có một chị gái thường ngày có mối quan hệ với cô rất tốt, cô ấy hụt hẫng: “Lương, nếu em quay về đi làm, tôi thật sự sẽ rất nhớ rất nhớ em.”

Sao cô lại không nhớ bọn bọ được?

Trong khoảng thời gian này, nội tâm cô sinh lòng yêu thích, thích mỗi một chuyện làm cùng bọn họ.

Lương Âm Dạ tiến lên ôm lấy cô ấy: “Tôi rất thích công việc này, nếu có cơ hội, tôi sẽ còn tiếp tục.”

Cảm giác tất cả mọi người dốc hết toàn lực cứu được một sinh mạng, là cảm giác những cảm xúc khác khó so sánh được.

Cô đang giúp đỡ và cứu lấy chúng nó, mà khát vọng của chúng nó đối với sinh mạng cũng đang làm cô rung động.

Trên gương mặt chị gái kia rốt cuộc cũng hiện vẻ vui mừng, hốc mắt ngậm lệ: “Vậy thì thật là quá tuyệt vời rồi.”

Cô ấy lau nước mắt, tiếc nuối nói: “Nếu cô là em gái ruột của tôi là được rồi, tôi rất muốn có một cô em gái.”

Lương Âm Dạ hoảng hốt, cô nhớ đến Lương Xán.

Nhớ đến năm đó, lúc vừa về đến nhà, ngay trước mặt tất cả bạn bè, Lương Xán đẩy cô một cái mạnh. Không che giấu bài xích và chán ghét trong mắt.

Cô dĩ nhiên nhìn ra được Lương Xán không hề muốn có một cô em gái, cô ta hưởng thụ sự độc nhất và thú vui của việc một mình… Cho dù rõ ràng là từ lúc vừa bắt đầu, cô ta và chữ “độc nhất” đã không liên quan nhau.

Cô lấy lại tinh thần, cười một tiếng: “Cô cũng có thể xem tôi là em gái.”

Cho dù nhớ lại, những chuyện kia cũng đã có thể nhẹ bẫng lướt qua lòng cô.

Không quan trọng lắm.

/

Không thể sắp xếp thời gian ổn thỏa, lúc đến sân bay thành phố Thân đã là chín giờ tối.

Từ biệt cảnh sắc quen thuộc quá lâu, lại sinh ra cảm giác hời hợt.

Cửa ải cuối năm đã gần tới, khắp chốn đều là dáng vẻ vui mừng có thể nhìn thấy được. Thiên về cảm giác nghi thức chỉ những dịp lễ này mới có, khiến cho người ta bỗng dưng sinh ra nước mắt.

Đã lâu không gặp.

… Cuộc sống trước kia của cô.

Lương Âm Dạ không tiết lộ cho anh về tin tức bản thân chuẩn bị quay về, đến bây giờ anh còn chưa biết.

Cô gọi đi.

Đợi một lát mà không ai nghe máy, vất vả lắm mới được kết nối, nhưng lại không phải là anh tự nghe máy.

… Là một giọng nữ.

Giọng của đối phương run rẩy mà dịu dàng: “Chào cô... Tìm đạo diễn Văn sao?”

Lương Âm Dạ khẽ nhướng chân mày, thong thả hỏi: “Đúng rồi, anh ấy không có ở đó sao?”

Đối phương ngượng ngùng: “Không ở đây, bỏ quên điện thoại di động ở đây rồi, cô đợi một lát, anh ấy hẳn sẽ quay lại lấy.”

Cô rất dễ nói chuyện: “Được, vậy tôi đợi một lát.”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Dạ Dạ: Tôi rất dễ nói chuyện ~
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.