Hỏi đủ loại chi tiết trong thời gian qua của cô, hỏi sao cô to gan như vậy, một mình quay về, đi một mình từ sân bay về, cũng không sợ nửa đường bị người ta nhận ra.
Ngón tay anh di chuyển giữa tóc cô, nụ hôn cũng ẩm ướt dính nhớp.
Mãi cho đến sau nửa đêm, cô muốn kêu dừng, nghe thấy anh cười thật khẽ ở bên tai: “Dường như khả năng của chuyện này là không lớn.”
Cô mơ hồ nhớ lại.
Trước đó, lúc còn ở Mỹ, dường như anh cũng đã từng cảnh báo trước.
Đúng rồi.
Trống vắng và chia lìa mấy tháng.
Đầu ngón tay rất đẹp của cô hơi ửng hồng, giờ phút này nắm một góc thật chặt, đầu ngón tay trắng bệch, mấy lần khó nhịn.
Lương Âm Dạ học được một bài học nhớ đời từ trên người anh.
Một lần, hai lần...
Vượt quá mức độ cô có thể nghĩ đến.
Mà tối nay, sợ rằng sẽ trở thành một bài học nhớ đời mới của cô.
Lúc buồn ngủ mơ hồ, cô cảm giác được anh kề sát hôn lên bên tai cô, nhẹ giọng nói chuyện như mê sảng: “Rất nhớ em.”
Lời vừa dứt, anh dịu dàng hôn cô, giống như một vốc nước dịu dàng.
Tất cả nhớ nhung và tưởng niệm của anh trong khoảng thời gian này, không nói ra miệng, dường như đều bị che giấu ở trong ba chữ này.
Cô theo bản năng bắt lấy cái gì đó, mà anh tiện thể đưa tay qua rồi nắm chặt cô.
Người đàn ông hạ tầm mắt nhìn, ánh mắt từ từ thâm thúy.
/
Giấc ngủ này của Lương Âm Dạ quá nặng, cũng quá lâu.
Lúc cô tỉnh ngủ, anh ở bên cạnh cô đọc tin nhắn, xử lý công việc. Trông có vẻ rất bình thường, nếu như bỏ qua việc anh làm việc bằng một tay.
Ngay cả khi cô đang ngủ, anh cũng không quên bắt lấy một bàn tay của cô mà đùa nghịch. Khi thì vuốt ve, khi thì nắm lấy nó.
Lúc mơ màng, Lương Âm Dạ cảm giác bọn họ như vậy sao mà giống với một đôi vợ chồng mới cưới quá.
Cô tựa vào lòng anh, bàn tay sờ vào điện thoại anh, muốn lấy nó.
Mà anh cũng không định ngăn cản, chỉ mặc cho cô lấy đi, lại cúi đầu hôn cô.
“Dậy rồi à?”
Bên ngoài đã là buổi chiều.
Cô miễn cưỡng đáp lời, nhìn thấy bản thân bấm điện thoại của anh, anh cũng không hề có ý kiến, chỉ là dáng vẻ để mặc cho cô xem. Cho dù vừa rồi anh đang trả lời tin nhắn, bị cô cắt ngang, anh cũng vẫn dừng lại, không hề bực bội.
Có lúc bản thân Lương Âm Dạ cũng phải nghi ngờ, rốt cuộc cô đầu độc anh từ khi nào? Sao bản thân cô cũng không biết?
Nhưng cô cũng không có hứng thú đối với thứ trong điện thoại di động của anh, chỉ bấm vào ghi chép về thông tin liên lạc, muốn xem thử chú thích của mình.
Nếu kêu cô tìm từ trong danh sách thì chưa chắc cô có thể tìm được, chẳng qua là cuộc gọi của cô là cuộc gọi gần đây của anh.
Tầm mắt ngưng tụ trên chữ cái kia, cô tạm ngừng một lát, mất một lúc mới phản ứng.
Là một chữ cái cô rất quen thuộc.
Quen thuộc đến mức không biết cô đã từng nhìn thấy bao nhiêu lần, vào mỗi một ngày ở bên ngoài đều phải bấm vào xem, mỗi ngày đều phải gửi tin nhắn mấy lần. Dần dần đi từ một vị trí thông thường trong danh sách WeChat của cô đến vị trí thường xếp ở hàng đầu tiên, rồi đi đến đỉnh đầu, dần dần lên ngôi.
Mà hiện tại, anh chú thích cho cô là cái tên đó, cũng là chữ cái này.
… “Y”
Cô nhìn anh.
Giống trước kia, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
… Y cũng có thể không phải là [Yến], cũng có thể là [Âm], cũng có thể là [Dạ].
Tên WeChat anh sử dụng và chú thích anh dành cho cô là cái tên giống nhau.
Cái tên giống nhau như đúc.
Nói chung cũng là niềm yêu thích không nói ra miệng, không biết bị che giấu thật sâu bao nhiêu năm.
Những năm qua, cô cũng không đổi số điện thoại di động, cô nghĩ là nếu như anh không chủ động xóa cô, cô chắc hẳn đã nằm trong lịch sử liên hệ của của anh rất nhiều năm. Mà nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối anh đều sử dụng cái tên WeChat này, chưa bao giờ thay đổi nó.
Đầu ngón tay cô cong lại.
Trước giờ chưa bao giờ nghĩ là anh sẽ chú thích thế này cho cô.
Giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vừa mở miệng, lại đột nhiên bị nghẹn lại.
Thật ra thì tối hôm qua cô đã đoán được.
Chỉ biết không phải là tên thôi, bởi vì bọn họ không ở bên nhau vài năm rồi, nếu tình cờ để cho người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ phiền phức. Cô chỉ suy đoán, có thể là tên ở nhà.
Nhưng chưa từng nghĩ sẽ là cái tên này.
Hình như chữ cái này còn giống một vết hằn khiến cho tim cô mềm mại hơn cả “Tứ Tứ”.
Là một mối liên hệ mập mờ chỉ có hai người bọn họ biết.
Thấy anh không giải thích, cô cũng đã hiểu, anh không nói nhiều, chóp mũi chỉ nhẹ nhàng cọ cọ tóc cô, khàn giọng hỏi: “Còn muốn xem cái khác không?”
Khóe miệng Lương Âm Dạ bị anh hôn. Ồ, người khác là trốn tránh, nhưng anh chủ động đưa đến tay cô, còn mở một đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn cô, chờ cô xem rồi thẩm vấn. Nếu cô không làm vậy, lại làm anh mất hứng, chuyện này làm cô rất khó xử.
Lương Âm Dạ cầm điện thoại của anh, tiến lùi không được.
“Thích không?”
... Thích.
“Muốn đổi một cái khác không?”
Cô lắc đầu.
Anh khẽ cắn cổ cô. Mà cho dù không cắn, phía trên cũng đã trải rộng đóa hoa anh đào của anh.
Văn Yến như đột nhiên nhận ra, ngửa ra sau một chút, tỉ mỉ nhìn cô, như có điều suy nghĩ hỏi: “Về ăn tết với anh?”
Cô hàm hồ gật đầu.
“Còn chuyện khác không?”
Anh hỏi lời này khá kỳ lạ, cô hỏi: “Sao vậy?”
Chỉ nghe anh khẽ cười: “Không có gì.”
Thì chắc là không tiện gặp khách lắm.
Nếu không thì phải bọc kín kẽ.
Lương Âm Dạ nghi ngờ nhìn anh, luôn cảm giác trong bụng anh sẽ không có chuyện tốt lành gì.
Cô kéo chăn che kín bản thân, ngăn cản anh.
Bởi vì công việc, bọn họ tụ họp tương đối ít, thường xuyên đi ra ngoài, rất ít khi ở bên nhau trong khoảng thời gian dài... Cho nên mỗi lần kết thúc, cô đều có thể nghỉ ngơi mấy ngày. Nhưng lần này cô về ăn tết, trong tay không có chuyện gì khác, chắc anh cũng không có...
Lương Âm Dạ không khỏi lo lắng cho cuộc sống sau này.
Chuyện này còn mệt mỏi hơn vận động thường nhật của cô.
Còn phải hao phí con người nữa.
/
Khoảng cách ăn tết chỉ còn lại hai ngày.
Anh nói định tự mình ở chỗ này ăn tết, sẽ tự làm thức ăn, Lương Âm Dạ còn cho rằng ở chỗ của anh chắc hẳn đã dự trữ đầy đủ, nhưng mở tủ lạnh ra xem thì phát hiện thức ăn bên trong rất là ít ỏi.
Lương Âm Dạ sững người, kéo anh đến siêu thị quy mô lớn gần nhà.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc tay nắm tay vịn xe đẩy hàng, Lương Âm Dạ đã suy nghĩ rất lâu, vẫn hỏi thành tiếng: “Nếu em không về, buổi tối năm mới, anh chuẩn bị ăn gì?”
“Còn một ít sủi cảo. Hôm nay vốn định ra ngoài chọn mua một ít, hoặc là bảo người ta đưa tới cửa.” Anh xoa xoa đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều, đừng tưởng tượng hình ảnh rất quạnh quẽ.”
“Không có.” Cô hít lỗ mũi: “Nhưng chỉ sợ cũng sẽ không náo nhiệt.”
Anh cười một tiếng, không phủ nhận.
Chẳng qua là có một câu của hôm qua không gạt cô, đối với anh mà nói, ngày này chỉ là một ngày bình thường, anh không quá coi trọng, cũng không cố tình chuẩn bị cái gì cả.
Giống như năm ngoái bọn họ ở trong đoàn phim, cho dù chỉ là đơn giản ăn một bữa cơm, anh cũng sẽ không cảm thấy có gì không đủ.
Tóc tai của Lương Âm Dạ bị anh xoa rối loạn, cô đi ra trước một bước để tránh né, lại hỏi anh: “Vậy bây giờ thì sao?”
… Hiện tại bằng lòng đàng hoàng đón tết một lần rồi chưa?
Anh đặt bàn tay lên tay cô, đẩy xe đẩy tiến về trước: “Muốn ăn gì?”
Lương Âm Dạ cười thành tiếng.
Lại sâu kín oán giận: “Anh phải yêu bản thân hơn một chút nữa.”
Anh đứng quá gần cô, gần đến mức dựa sát vào nhau cũng có vẻ đặc biệt là dễ dàng. Cô nghiêng đầu tựa vào cánh tay anh: “Nếu không em sẽ rất khó chịu.”
Cô không chịu được.
Giống anh nói, cô đã tưởng tượng ra hình ảnh quạnh quẽ anh cô đơn lẻ loi ăn tết.
Văn Yến giơ tay vuốt ve gò má cô bị khẩu trang che kín: “Vậy chờ em về, chúng ta cùng sống qua ngày.”
Nếu cùng sống qua ngày, thì không cần lo lắng anh sẽ không sống tốt.
Cô tạm dừng, ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt có ánh sáng lấp lánh đang lưu chuyển.
Anh chú tâm thiết lập một cái bẫy xinh đẹp lại tinh xảo, chờ cô nhảy vào. Cạm bẫy đẹp đến mức khiến cho người ta không đành lòng từ chối.
Một chữ rất lạ lẫm.
Cô không lỗ mãng đồng ý, nhưng đầu lưỡi đọc hai lần.
Bọn họ vừa đi dạo vừa trò chuyện. Cô nói với anh chuyện ngày trước cô và đoàn thể bạn nhỏ đang làm việc… nửa đường đi gặp phải con ngựa vằn con đi lạc đàn, bọn họ dẫn nó đi rất lâu, rốt cuộc cũng hội họp với đàn của nó.
Bọn họ đưa nó đến nơi thì phải đi, nhưng nó lại chạy ra chỗ mẹ nó, đuổi theo bọn họ mấy bước. Rõ ràng động vật không biết nói chuyện, nhưng chính cô cảm nhận được sự luyến tiếc của nó.
Anh vuốt ve tay cô, nghe cô nói, lúc nhìn cô nói, cảm xúc tràn đầy, khi thì phụ trợ một vài động tác. Nhìn ra được cô rất thích, cũng thật sự vui vẻ.
Mà lần này cô quay về, anh nhìn ra được trên người cô là sự thay đổi dễ thấy được. Rất nhiều khuynh hướng suy sụp yên tĩnh bí ẩn biến mất, cô đang tốt hơn.
Mặc dù giữa chừng anh có đi tìm cô, cô cũng từng về lại, nhưng lần này mới coi như là thật sự gặp nhau.
Mà anh cũng nhớ lại lời nói trong lá thư của cô…Ccầu mong cho lúc chúng mình gặp nhau, cánh đồng mênh mông hoang vắng đã có sinh cơ.
Lúc này, hình như chính là như vậy.
Anh cong môi, đi bỏ hai hộp thịt vào trong xe đẩy.
Giọng nói cô dừng lại theo, nhìn anh.
“Buổi tối làm.” Anh chỉ nói.
Anh biết cô rất ít khi ăn những thứ này, sau khi xa cách đã lâu, dò xét khẩu vị của cô.
Cô do dự.
Văn Yến dỗ dành: “Em nói làm gì, anh sẽ làm như thế nhé?”
Như thế thì sẽ dễ đón nhận hơn, cô rốt cuộc cũng gật đầu.
Ít nhiều gì Văn Yến cũng có một hàm nghĩa khác: “Phải ăn nhiều một chút, mới có sức lực.”
Lương Âm Dạ chớp mắt, sau khi ngẩn ra ba giây, đột nhiên đẩy xe, nhanh chóng đi về phía trước.
Một vài người nào đó đúng là đừng quá đáng quá.
Trước mặt mọi người, anh lại có thể nói lý do chính đáng như vậy.
Còn chê cô không có sức lực?
Động tác cô nắm xe đẩy siết chặt, cánh môi cũng mím chặt.
Lúc Lương Âm Dạ đang lựa trái cây, có hai cô gái đi đến bên cạnh.
Cô bỏ một hộp trái cây vào xe đẩy.
Hai cô gái cũng đang nói chuyện.
“Đã rất lâu không nghe tin tức về Dạ Yến rồi, cũng tầm nửa năm rồi.”
“Vừa công khai thì yêu xa, lòng tôi đau quá, ai hiểu cho được? Vốn cho rằng chờ đến khi bọn họ công khai thì có thể bắt đầu gặm chuyện tình ngọt ngào của bọn họ, kết quả là bọn họ chơi trò biến mất, không gặm được, vốn dĩ không gặm được.”
“Câu chuyện sau này của cặp Biên Húc cũng quay xong rồi, cặp này thì còn lâu mới biết thời hạn. Chẳng qua là nói thật nhé, có thể đón đọc tiểu thuyết hư cấu rồi, đã viết đến lúc kết hôn sinh bé cưng rồi!”
“Bộ truyện lần trước cậu đề cử với tớ á? Tôi còn chưa đọc.”
“Đúng đấy, cậu về đọc đi, cập nhật nhanh lắm, viết cả động phòng rồi. Bọn họ còn sinh hai bé cưng siêu xinh đẹp!”
Lương Âm Dạ mím môi, lại bỏ hai hộp trái cây vào nữa.
... Động phòng?
Bé cưng? Hai đứa?
“Cậu nói xem có thể chờ đến lúc có thêm một chương trình giải trí nữa không? Quay cảnh bọn họ hẹn hò gì đó ấy, tớ muốn xem quá đi.”
“Tớ cũng đang suy nghĩ nè. Ban đầu ầm ĩ căng thẳng như vậy mà cũng có thể cùng ghi hình, sao hiện tại không được?”
Đầu ngón tay của Lương Âm Dạ cứng đờ, cô không ở lại lâu, đẩy xe đi tìm anh.
Bước chân có mấy phần vội vã.
Bên người chính là người hâm mộ cặp đôi, nghe bọn họ thảo luận về cô với anh, cảm giác rất kỳ diệu, nhưng luôn cảm thấy có mấy phần chột dạ.
Văn Yến cũng bỏ đồ vật trong tay vào xe đẩy: “Chọn xong chưa?”
Cô liên tục gật đầu.
Bọn họ đi tính tiền rồi rời đi.
Chỉ là lúc bọn họ đi ra cửa, có người đứng ở phía sau nhìn bóng lưng bọn họ mà suy tư, sao cảm thấy rất quen mắt nhỉ?
Thật sự nhìn rất quen mắt... Một người trong số họ vô cùng giống một người hiện tại hình như không ở trong nước.
Nhưng bọn họ ở trên màn hình trông có vẻ quá xa xôi, tròng dáng vẻ chứa đầy lửa khói nhân gian lên người bọn họ là rất khó.
Nhưng người đàn ông kia, từ đầu đến cuối anh ấy nắm tay cô ấy.
Từ đầu đến cuối đều là nắm tay nhau.
/
Rạng sáng ngày hôm sau, trên hot search đột nhiên có một dòng chữ xuất hiện… #Văn Yến Lương Âm Dạ#
Một dòng chữ đơn giản oanh tạc rất nhiều người.
Bởi vì Lương Âm Dạ ra nước ngoài, tên cô đã rất lâu không xuất hiện trên hot search, không ngờ lại đột nhiên chui lên trong đêm khuya này.
Vào khoảng thời gian này, dòng chữ này luôn khó tránh khỏi khiến cho người ta suy nghĩ dồn dập.
Dạ Yến đã nghe tiếng mà tới, rối rít bấm vào hot search, nhiệt độ không ngừng tăng lên, rất nhanh đi vào hạng nhất hot search.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cách gần một năm, rất nhiều người cho rằng nhiệt độ của cặp này đã bị rút đi, cho đến tối nay, từ khóa ở trong hot search tăng vọt, mới đánh vỡ suy nghĩ này của bọn họ.
… Ngược lại cũng không phải chuyện bí mật gì không thể bị chụp trúng, mà là hai người này bị thợ săn ảnh chụp trúng lúc đi ăn chung ở khách sạn.
Có bảy tám người ngồi cùng bàn, bọn họ là hai người trong số đó.
Cho dù bọn họ không làm gì, hiện tại chỉ cần bọn họ cùng xuất hiện, cũng đã đủ chiếm một hot search.
Dù sao thì bọn họ vừa công khai là yêu xa, vừa yêu xa thì đã yêu xa lâu như vậy, người hâm mộ của cặp đôi sắp ứa gan hơn bản thân bọn họ.
Huống chi, bọn họ cũng không phải là không làm gì.
Trong video, có thể nhìn ra bọn họ ngồi chung một chỗ, bàn tay anh đặt trên đùi cô, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve tay cô. Trên gương mặt đang cùng những người khác chuyện trò vui vẻ, nhưng ở chỗ dưới bàn người bên cạnh không nhìn thấy, anh và cô tuỳ tiện thân mật.
… Người hâm mộ của cặp đôi thỏa mãn rồi.
Cô mặc một chiếc váy dài, tùy ý tựa vào lưng ghế, nghe những người khác nói chuyện, không biết nói cái gì, cô cười rất vui vẻ. Nhìn qua thì trạng thái của cô rất tốt, cảm giác thoải mái tràn đầy.
… Người hâm mộ cá nhân đã lâu rồi không gặp cô cũng đã thỏa mãn rồi.
Dưới video này, khu bình luận đã sớm đầy người. Người hâm mộ của các phe, ngay cả người qua đường cũng phải chen một chân vào.
Một video bình thường đơn giản hấp dẫn không ít sự chú ý, vững vàng nằm ở vị trí thứ nhất của hot search.
[Cứu mạng, đây là ai? Đây không phải là tình nhân nhỏ tôi đã rất lâu không gặp được sao?]
[Ban đầu tôi nằm mơ về hình ảnh này, cũng bởi vì tỉnh mộng mới tỉnh dậy, phiền muộn khổ sở một lúc lâu vì hình ảnh biến mất, cho rằng sau này cũng không có khả năng nhìn thấy cảnh tượng này nữa, ai ngờ thật sự xuất hiện ở trong hiện thực!]
[Ở trong “Hẹn Hò Không”, tôi muốn xem nhất chính là hình ảnh này, tên nhóc giỏi thật, rốt cuộc cũng cho tôi xem được rồi! Chỉ cần sống quá lâu, quả nhiên cái gì cũng có thể nhìn thấy cả!]
[Lấy móng vuốt của anh ra! Đó là vợ của tôi! Sao vợ tôi càng xinh đẹp rồi [tà răm]]
[Video nửa phút, bàn tay anh đã chưa bao giờ thả ra [mỉm cười] sao vợ anh chiều chuộng anh vậy? Thật sự để mặc cho anh nắm à? Mau thu bàn tay lại đi, ngoan.]
[Thời đại hoàng kim đã lâu, Dạ Yến đã lâu, không gặp một năm, tôi cũng sinh con rồi, hai người này còn đang chậm rãi [hóng hớt]]
Vào mười giờ tối, bọn họ bị Chúc Đào gọi ra ngoài, Chúc Đào la hét bảo Văn Yến dẫn cô theo, mọi người cùng ra ngoài tụ họp.
Lương Âm Dạ cũng không từ chối.
Lúc này, cảnh tượng này mới bị chụp trúng.
Cô muốn rút tay về để lấy điện thoại di động, nhưng anh không thả ra, càng nắm tay cô càng chặt.
Lương Âm Dạ đành dùng một bàn tay khác mở Weibo, nhìn thấy hot search kia.
Bình luận phía dưới dần dần đập vào mắt, chừng mực của mấy bình luận hot bị đẩy lên đều không nhỏ.
Chúc Đào cười híp mắt hỏi: “Nhìn thấy chưa? Tôi nói với cậu là sẽ lên hot search rồi mà.”
Văn Yến sáp đến xem, Lương Âm Dạ không kịp thoát ra ngoài, mấy bình luận cô đang xem bất ngờ xông vào mi mắt của anh.
[Dạ Dạ lặng lẽ về nước, hai người này lén lút gặp mặt, lén lút ở chung một chỗ, có phải cũng đang lén lút làm một vài chuyện chúng ta không biết không, hí hí hí.]
[Khi nào kết hôn! Tôi hỏi khi nào các anh kết hôn! Đưa thiệp mời nhé, địa chỉ nhà tôi: xxxxx]
[Hai người các anh, thế mà thừa dịp chúng tôi không biết là ngọt ngào như vậy! Còn chuyện gì chúng tôi không biết nữa hả, nói hết với tôi xem, chúng ta đều là người nhà cả, đừng khách sáo!]
[Nghệ thuật tới từ cuộc sống, tất cả tiểu thuyết hư cấu tới từ thực tế.]
[Chụp trúng bọn họ nắm tay thì có gì lợi hại? Phải chụp trúng sau khi kết thúc buổi ăn chung thì bọn họ đang làm gì đó mới là lợi hại. Tối nay để tôi nằm dưới gầm giường của bọn họ đi!! Nếu chụp được, tôi tuyên bố các anh lợi hại nhất, một video có thể giữ cho các anh giàu sang cả đời!!]
Tốc độ Lương Âm Dạ tắt điện thoại di động rất nhanh.
Anh nhìn lên, nhìn về phía cô, hứng thú trong đôi mắt đang nồng nặc.
Trên bàn, mọi người đang nói chuyện, xung quanh náo nhiệt hỗn loạn.
Bọn họ rỉ tai nhau, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy.
“Chột dạ cái gì?”
Cô còn chưa nói chuyện, anh đến gần bên tai cô, tản mạn khẽ cười nói: “Kết thúc buổi ăn chung, chúng ta sẽ làm gì?”
Giọng nói giống như biết cách khiến cho tim gan người ta ngứa ngáy.
Tim gan Lương Âm Dạ bị làm cho ngứa ngáy không thôi. Thẹn quá hóa giận, thật sự muốn rút tay về, nhưng mới thu hồi được hai milimét, lại bị anh kéo về, càng nắm chặt hơn.
Chúc Đào không vui: “Có thể thông cảm cho chó độc thân chỗ này không? Không kiêng kỵ khoe ân ái như vậy, đủ rồi đấy.”
Những người khác rối rít phụ họa:
“Đúng đấy, vất vả lắm mới gọi các anh đến được, cũng không phải là gọi các anh đến đây để thủ thỉ với nhau, quá đáng ghê!”
“Trước kia cũng không thấy anh nhiều lời như vậy, sao nào, họ Văn kia, anh chỉ có lời để nói với vợ anh thôi hả?”
“Nói gì vậy, nói cho chúng tôi nghe xem, chẳng lẽ nói chuyện gì mà chúng tôi không thể nghe hả?”
Bọn họ khuấy động bầu không khí.
Anh rốt cuộc không trêu chọc cô nữa, có chừng mực thu liễm, cười đáp trả bọn họ.
...
Đến khi buổi ăn chung kết thúc, mỗi người rời đi, Văn Yến và Lương Âm Dạ ở ven đường đợi tài xế đến đón.
Thợ săn ảnh còn ở tại hiện trường, chưa rời đi mà nhìn chòng chọc bọn họ.
… Mặc dù không ít người xúi giục bọn họ nằm dưới gầm giường hai người này, nhưng bọn họ vẫn không chui vào nằm dưới gầm giường được.
Đành ở đây chụp vài cảnh vụn vặt.
Anh mặc áo măng tô màu đen, nắm tay cô đi đến chỗ xe, rất giống là hiện trường phim thần tượng.
Cô nói gì đó với anh, mà anh không nghe rõ, nên nhích lại gần mà nghe.
Thợ săn ảnh bắt nhịp được cảnh tượng này, một lần nữa đăng bài lên Weibo…
Trong hình, môi cô sắp dán vào gương mặt nghiêng của anh.
Chiếc váy dài màu trắng và áo măng tô nhạt màu của cô đứng ở bên người anh, quả thật vô cùng giống phim thần tượng.
Cảnh tượng này không hề thua kém bất cứ hiện trường cảnh phim nào của Văn Yến.
Cách biệt mấy tháng.
Dạ Yến lại lần nữa xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người.