Trên mạng có người chú ý đến vấn đề này… Cô ra nước ngoài, chưa biết khi nào quay về, vậy chẳng phải đoạn tình yêu này vừa được công khai thì đã thành yêu xa sao?
Hơn nữa còn là một chuyện tình yêu xa không biết phải kéo dài bao lâu nữa?
Vậy anh làm sao đây?
Cũng là đêm đó, có người tuồn ra một tấm ảnh, người đó vô tình gặp Văn Yến ở sân bay.
Anh trông có vẻ vội vã, nhưng ánh mắt hời hợt lại dịu dàng.
Người tung hình đăng kèm dòng chữ: [Không sao, đạo diễn Văn của chúng ta có thể tự đi tìm vợ.]
Mọi người cười to. Đúng rồi, cô không quay về, anh có thể tự đi tìm, dù sao thì cách biệt trong khoảng thời gian dài là không thể nào.
[Trong khoảng thời gian này, sợ rằng số chuyến bay của đạo diễn Văn còn nhiều hơn mấy năm trong quá khứ cộng lại.]
[Ai có thể nhịn được không đi tìm cô vợ thân yêu?]
[Tôi thì khác, bây giờ tôi chỉ muốn khiến cho hai người bọn họ tham gia phỏng vấn, phỏng vấn gì đều được, mau nói với tôi là bọn họ quen biết nhau như thế nào, rồi trò chuyện tiếp về tình sử nào!]
[Tôi hỏi rồi mà, khi nào kết hôn! Mùa thứ hai của “Tối Nay Hẹn Hò Không” phiên bản đám cưới! Mùa ba là phiên bản con cái, hai người kia, lên hết cho tôi!]
[Bắt đầu tua lại xem cặp của Biên Húc, cặp này cũng được nè, khi nào ê kíp chương trình nhắm vào họ đây?]
Văn Yến đã lên xe, đến thẳng công ty.
Gần đây vốn bận rộn không thể phân thân, nhưng anh vẫn rút ra hai ngày để đi tìm cô, thời gian của số công việc còn lại bị dồn đống, anh phải đi xử lý.
Gặp nhau một khoảng thời gian ngắn ngủi đủ để an ủi nỗi tương tư.
/
Mặc dù Lương Âm Dạ ở bên ngoài, nhưng tin tức liên quan đến cô ở trong nước vẫn không dứt.
Thi thoảng lan truyền hình ảnh cư dân mạng vô tình gặp cô, căn cứ địa chỉ IP của cư dân mạng, cũng luôn đang thay đổi địa điểm của cô. Cô không hề chỉ trói buộc mình ở một chỗ, cứ qua mấy ngày, lại xuất hiện ở một chỗ mới.
Cô dạo chơi khắp một quốc gia, rồi bay đến một quốc gia khác. Lúc thời tiết tốt, cô cũng sẽ ngồi xe đến thành phố lân cận, hoặc dùng trà chiều, hoặc là chạy đến nơi phong cảnh đẹp của chỗ nào đó.
Quá nhiều người chú ý cô, nhiệt độ của cô không hề hạ xuống dù cô không ở trong nước, không có công việc.
Mà cuộc sống bây giờ của cô rất phong phú, cũng rất vui vẻ. Muốn làm rất nhiều chuyện, cũng có rất nhiều chuyện thú vị.
Chờ đến lúc trong nước lại lần nữa truyền ra tin tức cô đang ở bên ngoài, nghe nói cô đi theo tổ chức bảo vệ động vật cùng làm việc. Chỉ có điều, tin tức không chính xác cho lắm, chỉ nghe được một chút phong thanh, cho nên mọi người cũng không quá chắc chắn.
Nhưng cho dù chỉ là một chút bóng dáng, cũng đủ để trong nước náo nhiệt.
[Cô ấy thật sự rất nghiêm túc đi tìm ý nghĩa của sinh mạng. Tôi thích cô ấy bảy năm, tôi cảm giác tôi không thích sai người, trước giờ cũng không.]
[Mãi lo lắng cho bệnh trầm cảm của cô ấy, mặc dù phòng làm việc nói đã tốt hơn, nhưng thật ra thì nào có dễ dàng vậy? Nhìn thấy cô ấy vẫn đang làm chuyện mình muốn thì tôi mới yên tâm.]
[Cô ấy muốn làm gì đều được, không muốn quay về giới giải trí cũng được, chỉ cần cô ấy vui vẻ, hết thảy đều tốt.]
[Đối với tôi mà nói, đó là chuyện rất rất xa vời, trước kia tôi cũng chưa bao giờ tiếp xúc, cho đến khi nhìn thấy chuyện này, tôi mới bắt đầu hiểu nó.]
Lương Âm Dạ không công khai nói về sinh hoạt hàng ngày của mình hiện tại, đều do sức chú ý của cô quá cao, một vài manh mối bị người hâm mộ ở các nơi trên thế giới vô tình gặp được rồi tiết lộ cho người hâm mộ ở nước khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trái lại, cô sẽ gửi tin nhắn cho anh về mấy chuyện cô đang làm, bao gồm gần đây bản thân tình cờ tiếp xúc một người bạn trong tổ chức bảo vệ động vật quốc tế, dưới sự hướng dẫn của anh ấy, cô cùng bọn họ tiến hành hoạt động mấy lần.
Cô vốn qua lại ở mấy thành phố để du lịch, tìm phong cảnh, tìm thức ăn ngon. Luôn chỉ có một mình cô, cô có được sự thả lỏng và thoải mái cực kỳ lớn, cũng không cần cân nhắc gì cả, chỉ cần cân nhắc bản thân muốn làm hay không, muốn đi hay không.
Lần này, bởi vì tiếp xúc chuyện này, cô dừng bước ở thành phố này.
Cô và bọn họ hòa nhập nhau.
Mà đây cũng là nhóm bạn đầu tiên cô có được sau khi sống ở nước ngoài.
Bọn họ không hề biết thân phận “sao nữ” của cô, chỉ xem cô như một người bạn bình thường, rất nhiệt tình dẫn cô bước vào đoàn thể của bọn họ.
Làm xong công việc của cả ngày, lúc cô quay lại chỗ ở mới rảnh lấy điện thoại ra.
Phát hiện anh gọi cho cô mấy cuộc, nhưng cô không nghe máy.
Lương Âm Dạ mệt mỏi, cô tắm xong thì nằm trên giường, mới gọi lại cho anh.
“Đúng rồi, em và nhóm Tiểu Tang làm xong rồi, vừa từ bên ngoài về.”
Tiểu Tang chính là người bạn cô mới quen. Là một người Pháp tóc vàng mắt xanh, còn là sinh viên, dịu dàng nhiệt tình, rất sôi nổi.
Văn Yến đang lật xem văn kiện trong tay, nói chuyện với cô vài câu, nhưng đột nhiên thật lâu không được đối diện đáp lại.
Anh dừng động tác, chờ một hồi, suy đoán có thể là cô ngủ rồi.
Ở bên ngoài bôn ba cả một ngày, có lẽ là vô cùng mệt mỏi. Nằm trên giường nói điện thoại với anh, nói xong thì ngủ mất.
Anh không lên tiếng nữa, lẳng lặng nghe một lát, đặt điện thoại di động ở bên cạnh, không chịu cúp máy.
Hôm nay, trong WeChat có mấy tấm ảnh cô chụp, trong số đó, còn có ảnh chụp chung của cô và nhóm người Tiểu Tang. Ở trong cả đám người, tên nhóc tóc vàng mắt xanh vô cùng bắt mắt, đẹp trai rạng ngời, lịch thiệp dịu dàng.
Người đàn ông cụp mắt, xử lý xong công việc còn thừa trong tay, chờ một lát anh còn phải đi ra ngoài một chuyến.
Thế giới phồn hoa làm cho người ta mờ mắt.
Lúc cuộc sống của Lương Âm Dạ bị những chuyện này chiếm hết, trở nên vô cùng bận rộn. Nhưng cùng lúc đó, cũng rất phong phú.
Sau một khoảng thời gian dài, mấy chuyện đã qua như thể đã cắt rời cuộc sống bây giờ của cô. Những chuyện kia xa xôi như thể đều là chuyện của thế kỷ trước.
Trong một lần gặp Tiểu Tang và mẹ gọi video với nhau, quý bà ở bên kia điện thoại nhiệt tình chào hỏi cô, cô mới hoảng hốt nhớ đến Hà Chiêu Vân.
Thật ra thì chưa nói tới tha thứ hay không tha thứ gì đó, thoải mái hay không thoải mái gì đó, bởi vì khoảng cách giữa bọn họ đã bày ở chỗ này.
Mấy khoảng cách khắc ở trong xương không tiêu trừ được hết.
Chỉ là vào lúc này, nhớ đến lúc rời đi, Hà Chiêu Vân dặn dò cô, bảo cô gửi tin nhắn cho bà ấy nhiều hơn.
Bận bịu trong khoảng thời gian này, cô đã sớm ném ra sau đầu.
Tiểu Tang toét miệng nói chuyện với mẹ xong, Lương Âm Dạ cười, chào hỏi xong thì đi sang bên cạnh, bấm mở khung trò chuyện của Hà Chiêu Vân rồi gửi tin nhắn cho bà ấy.
Đã lâu không gặp.
Hà Chiêu Vân vừa mừng vừa lo, đã mấy ngày không thể nhận được tin tức từ bên cô.
Bà ấy vội vàng hỏi: [Hiện tại đang ở đâu?]
[Khi nào quay về?]
Lương Âm Dạ nhìn đám bạn nhỏ ở chỗ không xa.
Trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, bọn họ tìm được mấy tảng đá lớn, rải rác mà ngồi, cầm nước suối trong tay trò chuyện, tuỳ tiện cười đùa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô cúi đầu nhìn bản thân.
Cô cũng giống bọn họ.
Cô nhắn lại địa điểm chỗ ở của mình, nói tiếp: [Còn lâu lắm.]
Hà Chiêu Vân gửi cho cô video về bé Trăng.
Cô đã rời đi mấy tháng, so với lúc cô vừa mới rời đi, bé Trăng đã thay đổi đôi chút, nhưng cũng không nhiều. Hà Chiêu Vân nói với nó nhìn vào ống kính, đây là chị gái, tên nhóc vốn nằm bò trong ổ nhỏ lập tức chạy sang đây.
Lương Âm Dạ cong môi, trong lòng mềm nhũn.
Hơi nhớ nhà rồi.
Hà Chiêu Vân: [Đợi con về rồi, mẹ làm món sườn hấp gạo cho con, gần đây mẹ vừa học, làm được mấy lần, ba nói ngon.]
Cô đáp lại là được.
Hà Chiêu Vân cào cào lòng bàn tay. Được thì được, nhưng còn không biết là bao lâu. Con không hề yêu gia đình một chút nào.
/
Gần đây, mỗi ngày Lương Âm Dạ đều chạy ra bên ngoài, mỗi ngày đều tiêu hao thể lực sạch sẽ.
Quay lại chỗ ở thì chỉ buồn ngủ, nhưng anh đề xuất mệnh lệnh mới.
… Yêu cầu cô mỗi ngày trước khi ngủ cũng phải gọi cho anh một cuộc gọi.
Lương Âm Dạ ngạc nhiên: “Tại sao vậy?”
Ngón tay anh gõ nhẹ mặt bàn, trong giọng nói cũng có thêm mấy phần bất mãn: “Một ngày hai mươi bốn tiếng, mới lấy mấy phút của em mà em cũng không chịu.”
Giọng anh nhỏ nhẹ, đến mức lời lên án này trông có vẻ thất vọng lại tủi thân.
Lương Âm Dạ bị nghẹn. Cô muốn nói là không phải, chẳng qua là cảm thấy làm phiền, nhưng lại sợ bị anh lên án, bản thân ngại làm phiền anh. Cô suy nghĩ lời nói, sửa lời: “Chỉ là em không có thói quen này.”
“Không sao, có thể từ từ tạo ra.”
Anh kiên quyết không thay đổi quyết định.
Không chỉ muốn cô tạo ra thói quen, còn muốn cô yêu thích thói quen này.
Chỉ trò chuyện bằng WeChat đã khiến anh cảm thấy không đủ thỏa mãn.
Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát, suy tính nguyên nhân anh đột nhiên khác thường.
Là do gần đây cô quen thêm nhiều người bạn? Hay là...
Cô hỏi: “Anh Văn, có phải anh sợ em bị người ta bắt cóc không.”
Biết mà còn hỏi.
Anh hỏi: “Đôi mắt giống phỉ thúy, có giống một viên ngọc lục bảo không? Có giống đầm xanh sẽ khiến em chìm đắm thật sâu hay không?”
Lương Âm Dạ sững sờ, cuối cùng cũng kịp phản ứng anh nói về ai. Cô vừa bật cười vừa bất đắc dĩ, cuối cùng đồng ý yêu cầu này của anh.
Nhưng anh vẫn không thấy đủ, truy hỏi: “Em còn chưa trả lời anh.”
Lương Âm Dạ ôm chăn nằm trên giường rảnh rỗi nói: “Đúng đấy.”
Anh dừng lại.
Cô không nhanh không chậm bổ sung: “Ngã vào một đôi mắt thâm thúy, vạn kiếp bất phục trong đầm sâu màu đen.”
Văn Yến nhắm hai mắt lại.
Khóe môi cong lên.
...
Lại qua hai tháng nữa.
Chớp mắt một cái, Lương Âm Dạ đã rời đi được nửa năm.
Trong một lần gọi điện thoại, cô và Văn Yến từ từ nói rất nhiều chuyện với nhau, ban đầu vốn bình thường nói chuyện phiếm, cô đột nhiên dừng lại, chen vào một câu: “Văn Yến, em nhớ anh quá.”
Tha hương ở đất khách, ở chỗ không nhìn thấy anh, ngẩng đầu nhìn thấy trăng sáng thì luôn rất nhớ anh.
Anh dừng lại, đứng lên đi tới bên cửa sổ.
Anh cũng rất nhớ cô.
Sao nỗi nhớ của anh không sâu nặng bằng nỗi nhớ của cô cho được?
Anh nhẹ giọng nói chuyện với cô, giọng nói trầm tĩnh, như có tiếng vọng trong tim: “Anh đang chờ em quay về.”