Đan Tiêu Vạn Dặm

Chương 10



Bản Convert

Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Thể loại: Đam mỹ.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác.

Chương 10: Ngươi là người trong lòng bổn vương!

Khác vương phủ rất lớn, ở phía Tây Nam hoàng thành, tiếp giáp với nội thành, độc chiếm một phương.

Vương phủ phân thành ba khu vực Đông, Tây, Trung, đều có năm viện, khu Trung tâm dùng thực hiện lễ mừng, hiến tế, ngày thường không mở cửa, khu Tây cũng vậy, Tạ Triều Uyên chỉ khu đông, phía trước là chính sảnh, kế tiếp là thư phòng, cuối cùng là Tích Nhạc đường là chỗ y sống hằng ngày.

Bị Tạ Triều Uyên dẫn từ đông sang tây, Tạ Triều Linh im lặng đánh giá bốn bề, một đường quan sát, đa số chỗ trong phủ không có người ở, quạnh quẽ hoang vắng, ngay cả hạ nhân còn chả có mấy người lui tới.

Khác vương phủ chủ có một vị chủ nhân là Tạ Triều Uyên, hắn chưa cưới vợ sinh con, không có thị thiếp, bên cạnh không có ai nâng khăn sửa túi. Tạ Triều Linh đã sớm phát hiện người hầu hạ bên cạnh tiểu điện hạ còn không nhiều bằng hắn, vương phủ này thật là nhân khẩu thưa thớt.

Tạ Triều Uyên luôn mang vẻ mặt tươi cười, kỳ thật tính tình âm u quái gở, Tạ Triều Linh âm thầm nghĩ, vậy nên cả vương phủ này của y mới lượn lờ tử khí, khắp chốn toả ra áp lực, mỗi hạ nhân đều trong cảnh chim sợ cành cong. Tiểu điện hạ này mới có mười sáu tuổi, không hiểu sao có thể đắp nặn được tính tình kiểu này.

"Lâm Lang, đang nghĩ gì vậy?"

Bên tai vang lên tiếng nói trầm ấm của Tạ Triều Uyên, Tạ Triều Linh hoàn hồn, đối diện với đôi mắt đen láy, lời đến bên miệng bèn nuốt về. Thôi, hắn chả muốn xen vào chuyện của người khác.

"Trong phủ ngài chẳng có gì hay để ngắm, chỗ nào cũng là phòng trống."

Tạ Triều Uyên cười nhẹ, đưa tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi bay của hắn: "Hậu hoa viên có cảnh trí không tệ lắm, qua đó ngắm một chút!"

Tạ Triều Linh sao có thể không gật đầu, theo Tạ Triều Uyên đi về phía trước.

Hậu hoa viên đều là núi đá bao quanh hồ nước, hành lang gấp khúc, lầu ngắm cảnh nằm trên mảnh vườn lớn, tuy không có màu sắc tươi đẹp, nhưng nơi chốn đều có rừng trúc gốc tùng, nằm lẳng lặng giữa mập mờ sương sớm, có ý vị nói không nên lời.

Bước lên chỗ cao nhất trên lầu, quan sát cả tòa vương phủ, chỗ cửa chính có gác chuông, phía sau có chòi canh, là quy chế đầy đủ của vương phủ. Còn trong hậu hoa viên thì các kiểu đình đài lầu các xây dựng tùy ý hơn nhiều, giống như tiện tay mà điểm xuyết giữa núi sông, ở phía tây có hồ nước, cạnh bờ hồ là bãi tập võ cùng trường đua ngựa.

Tạ Triều Linh nheo mắt, thấy được mấy tên lính đang thao luyện trên bãi tập, lướt qua một chút, áng chứng có bốn, năm trăm người,

Vương gia Đại Lương chỉ có thực ấp, không có đất phong, thân binh cùng thị vệ nhiều nhất chỉ có ba mươi sáu người, còn hộ vệ cũng không thể quá năm trăm người. Cũng là năm trăm người kia, nhưng bên cạnh Tạ Triều Dung chỉ toàn bọn đón hùa nịnh hót, hạng người uốn lưng theo người. Không như những người trong phủ Tạ Triều Uyên này, hình như là quân chính quy, đâm thương giơ đao mười phần khí thế.

Tạ Triều Linh nhìn một hồi, thầm nghĩ cũng đúng thôi, khó trách người này dám xuống tay với Đông cung Thái tử. Y muốn cái vị trí kia, không phải là nói đùa.

Trong lòng không hiểu sao run lên, bàn tay vẫn bị Tạ Triều Uyên nắm chảy cả mồ hôi. Tạ Triều Uyên vẫn nhìn hắn như cũ, mang theo vẻ mặt thong dong tự tại, Tạ Triều Linh cúi đầu, rút tay ra.

Tạ Triều Uyên đem tay hắn kéo về, có tỳ nữ dâng khăn lên, Tạ Triều Uyên nắm tay Tạ Triều Linh, lau chùi sạch sẽ từng chút một.

Tạ Triều Linh nhếch môi, nhìn Tạ Triều Uyên đang rũ mắt, rốt cuộc hắn vẫn không nói gì.

Cho dù đêm qua bị cưỡng ép làm chuyện không thể nói đó, Tạ Triều Linh cũng không có cảm giác sợ hãi tiểu điện hạ như bây giờ.

Rõ ràng cái gì Tạ Triều Uyên cũng chưa nói, chỉ giúp hắn lau tay mà thôi, Tạ Triều Linh vẫn cảm giác được khí thế áp bức trên người y, loại cảm giác này khiến hắn rất không thoải mái.

Tạ Triều Linh rút tay lại: "Đi thôi, đến bờ hồ xem một chút."

Hắn xoay người đi, Tạ Triều Uyên theo sau.

Bên núi giả kế hồ có một đình nghỉ mát, Tạ Triều Linh dừng bước bên đình, đây là chỗ đẹp nhất để thưởng ngoạn cảnh hồ. Rướn người ra bên ngoài, hồ nước dưới chân núi giả trong vắt, sóng nước lóng lánh, dưới nước có cá, một con lại một con cá chép, màu sắc rực rỡ, còn có rất nhiều cá nhỏ khác.

Đi lâu như vậy, mới thấy có thứ trong phủ khiến cho hắn hứng thú, vui vẻ mà gọi nội thị đem thức ăn cho cá tới, cẩn thận rải xuống hồ.

Tạ Triều Uyên đứng sau hắn mỉm cười, từ trước đến này Thái tử ca ca có bao giờ thể hiện có hứng thú với thứ gì đâu, bây giờ không làm Thái tử nữa, mới có thể thể hiện rõ bản tính của mình.

Như thế rất tốt!

Tạ Triều Linh chơi tới vui vẻ, nhanh chóng đã quên cảm giác không thoải mái khi ở trên lầu ngắm cảnh, quay đầu hỏi Tạ Triều Uyên: "Điện hạ có muốn cho cá ăn không?"

Tạ Triều Uyên tiện tay lấy một miếng bánh đậu xanh trên bàn, ném nhẹ, chiếc bánh vẽ một đường cong dưới nắng sớm, rơi vào trong nước, làm bắn lên vài bọt nước nhỏ.

Trong nháy mắt, một con cá chép hung mãnh nhảy lên, đớp miếng bánh, đàn cá cũng nhanh chóng nghe mùi mà đến, điên cuồng cắn xé để tranh miếng bánh với con cái chép lớn kia, sóng nước không ngừng dập dờn.

Bánh đậu xanh bị rỉa sạch chỉ trong chốc lát.

Tạ Triều Linh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tạ Triều Uyên vui vẻ mà nhìn một cảnh này, mắt đen lại sắc, hỏi y: "Cá nhiều con vnhw vậy, sao điện hạ chỉ cho một miếng bánh?"

Tạ Triều Uyên nhìn mặt nước dần dần bình lặng lại, nhàn nhạt nói: "Dâng tận miệng thì có gì mà hay, nhìn bọn nó tranh giành không phải rất vui à?"

Tạ Triều Linh nói: "Tính tình điện hạ hình như có chút cực đoan."

Tạ Triều Uyên đảo mắt nhìn hắn: "Lâm Lang không thích à?"

Hai người im lặng nhìn nhau một chốc, Tạ Triều Linh giơ tay sờ mặt y: "Người ngoài nhất định không biết Khác vương điện hạ là thế này, tranh tới đoạt đi, cuối cùng ai cũng không chiếm được chỗ tốt, thú vị ở đâu? Nếu điện hạ làm việc theo kiểu này, chẳng phải hại người hại ta hay sao?"

Tạ Triều Uyên nói: "Vậy chẳng lẽ bổn vương phải làm một con cá cho người làm thịt."

Tạ Triều Linh cười cười: "Điện hạ đâu phải vật trong ao!"

Hắn không nói gì nữa, quay người tiếp tục thong thả cho cá ăn, Tạ Triều Uyên không hề làm phiền hắn, im lặng đứng một bên.

Lát sau có hạ nhân đến thông báo, nói trong cung Thái hậu cho người đưa thức ăn tới, mời Tạ Triều Uyên ra trước tiếp đón.

Sắp tới trung thu, Thái hậu cho người đưa điểm tâm, rượu cùng cua béo mập, toàn chọn loại tốt nhất. Vị Thái hậu này tuy một lòng nâng đỡ con trai Tạ Triều Dung của cháu gái lên ngôi, nhưng ngoài mặt vãn đối xử với mấy đứa cháu khác rất công bằng, loại ban thưởng dịp lễ lộc này, đưa đến các phủ không phải ít.

Tạ Triều Uyên hờ hững nghe người bẩm báo xong, hỏi Tạ Triều Linh: "Còn muốn dạo trong vườn không?"

Tạ Triều Linh gật đầu.

Tạ Triều Uyên dặn dò Vương Tiến ở cạnh hầu hạ hắn, sau đó mới đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Tạ Triều Uyên đi ra, Tạ Triều Linh đem thức ăn còn lại rải xuống hồ, thu lại nụ cười trên miệng: "Đi thôi, đến phía trước nhìn một chút."

Vương Tiến cúi đầu, cẩn thận dạ một tiếng.

Dọc theo hành lang bên hồ đi về phía trước, đi qua một mảnh rừng trúc nhỏ, có một biệt viện trong rừng, cửa viện nửa mở, có thể nhìn thấy người đang sống bên trong.

Tạ Triều Linh nhìn vào bên trong, cạnh cửa có một thiếu niên cũng đang tò mò nhìn hắn, người nọ ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, bộ dáng tuấn tú, mặc áo khoác dài màu xanh, ăn mặc không giống hạ nhân trong phủ. Tạ Triều Linh còn đang suy nghĩ, thiếu niên kia liền kêu hắn: "Này, ngươi là người mới tới sao?"

Tạ Triều Linh không trả lời y, hỏi Vương Tiến: "Nơi này cũng lớn lắm, là ai ở trong này?"

Vương Tiến nhỏ giọng đáp: "Phần lớn là người mà Trương thiếu gia vơ vét cho điện hạ."

Thật ra Tạ Triều Linh đã đoán được, cái tên đưa người cho Tạ Triều Uyên hiển nhiên không phải lần đầu làm việc này, cũng chả biết Khác vương phủ còn bao nhiêu người giống hắn nữa.

Hắn hỏi: "Sao ta không phải ở đây?"

"Ngài không giống bọn họ?"

"Có gì không giống?"

Vương Tiến cúi đầu càng thấp: "Điện hạ để bọn họ ở đây, cho người dạy họ đọc sách viết chữ, dạy võ tập kiếm, dạy các loại kỹ năng bảo vệ mạng sống, sau đó đưa đến những chỗ phù hợp nhất với bọn họ, đến chết vẫn sẽ bán mạng cho điện hạ, nhưng lang quân là người nằm trên đầu tim của điện hạ, không cần làm chuyện như vậy."

Tạ Triều Linh nhíu mày, sau đó hiểu được, những người ở đây bất luận nam nữ, mỗi người đều có vẻ ngoài rất đẹp, đặc biệt là bản lĩnh quyến rũ người khác, cho đi làm mật thám chỉ điểm quả thật rất phù hợp. Bất quá tiểu điện hạ chỉ mới mười sáu tuổi, đã có mưu đồ như vậy, cho nên hắn mới dám nhận mình là người trên bờ đút cá ăn sao?

Thiếu niên kia còn nhìn Tạ Triều Linh, Tạ Triều Linh lạnh nhạt thu mắt, liếc Vương Tiến: :"Đem những chuyện này nói cho ta, không sợ điện hạ trách tội sao?"

"Điện hạ đã dặn dò, bất kể lang quân hỏi nô tỳ chuyện gì, chỉ cần nô tỳ biết, nhất định không thể gạt lang quân." Vương Tiến cung kính nói.

Tạ Triều Linh hạ giọng: "Vậy người biết ta là ai không?"

"Nồ tỳ không biết..."

Tạ Triều Linh cười lạnh, quay người đi.

Vào trung thu Tạ Triều Uyên được Thái hậu ban thưởng ước chừng hai sọt cua mập mạp, khi Tạ Triều Linh về thì đồ còn chưa đem xuống, hắn liếc một cái, Tạ Triều Uyên hỏi hắn: "Có muốn ăn cua không? Bổn vương kêu đầu bếp nấu cua, ngươi uốn ăn kiểu gì, cua hấp hay nấu cay?"

"Cay đi, nấu cay một chút."

Tạ Triều Uyên cười, cho Vương Khiêm tự mình đến phòng bếp dặn dò.

Tạ Triều Linh ngồi xuống uống trà, Tạ Triều Uyên đến gần, lấy một viên kẹo cho hắn: "Thái hậu ban cho, nếm thử đi."

Tạ Triều Linh nhận lấy, ném vào miệng nhai nhai, thuận miệng nói: "Rất ngọt."

"Ăn ngon không?" Tạ Triều Uyên ngậm cười mà hỏi.

"Tạm được."

"Khi còn nhỏ..." Tạ Triều Uyên chỉ nói ba chữ này, hơi ngập ngừng, nhìn Tạ Triều Linh tiếp tục nói: "Lần đầu tiên ta hồi cung nhìn thấy Thái tử ca ca, huynh ấy cho ta một viên kẹo như vậy, khi đó ta thấy vị này rất ngọt, lại không ngọt bằng kẹo này. Sau này Đông cung không chào đón ta, dù khắp trong cung đều có loại kẹo đó, nhưng vẫn mãi không ngon bằng kẹo của Đông cung."

Tạ Triều Linh nghĩ trong lòng, rồi hỏi ra những lời mà hắn không nên hỏi: "Nói vậy thì Thái tử cùng điện hạ có vài phần tình huynh đệ, giờ hắn vì ngài mà sinh tử chưa rõ, ngài không cảm thấy day dứt sao?"

Tạ Triều Linh hờ hững: "Hoàng tộc không phụ tử, không huynh đệ, Thái tử ca ca bất qúa cũng chỉ giống cá trong ao mà thôi."

"Ta thì sao? Ta là cái gì?" Tạ Triều Linh buộc miệng thốt ra.

Tạ Triều Uyên khom lưng, tay sờ lên gò má hắn, thì thầm: "Ngươi là người trong lòng bổn vương."

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác.

25/03/2021.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.