Bản Convert
Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.
Tác giả: Bạch Giới Tử.
Biên tập: Khuynh Khuynh.
Thể loại: Đam mỹ.
Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác.
Chương 11: Điện hạ biết sai chưa?
Nửa tháng sau, hoàng thượng hạ chỉ dụ cho Tây Đài doanh xét duyệt đại quân, các thân vương cùng đại thần đi theo thánh giá.Tây Đài doanh nằm ở Tây Đài trấn cách kinh thành hơn bốn mươi dặm, đoàn người ngựa cuồn cuộn không dứt theo ngự giá ra khỏi thành khi trời chưa sáng. Xe ngựa Khác vương phủ nhập vào đoàn xe đã đi được nửa đường. Tạ Triều Linh giả dạng làm thị vệ của Tạ Triều Uyên mà đi theo.Hắn dịch dung thành một khuôn mặt mới, khuôn mặt vốn tuấn tú trở thành một khuôn mặt tầm thường, không khiến người khác để ý."Điện hạ đồng ý dẫn ta ra ngoài, sao lại không cho ta lấy mặt thật gặp người khác?" Trước khi xuất phát Tạ Triều Linh tò mò hỏi như thế.Khi đó Tạ Triều Uyên đứng dưới nắng sớm mờ mờ, mắt hơi híp lại, cười mà trả lời hắn: "Sợ Lâm Lang ở trong phủ buồn chán, mang ngươi đi chơi một chút, nhưng khuôn mặt của Lâm Lang quá khiến người khác để ý, bổn vương không muốn người khác nhìn ngươi, tốt nhất ngươi cũng đừng có đi trêu chọc người khác."Tuy y đang cười, giọng nói trầm ấm, nhưng trong đó hàm chứa ý cảnh cáo. Khi đó Tạ Triều Linh liền ý thức được người này coi hắn như vật sở hữu, không cho người khác nhìn hắn, lại càng không cho hắn tiếp xúc với người khác.Tiểu điện hạ quả nhiên ngang ngược vô lý, chỉ thấy lúc y nói "Ngươi là người trong lòng bổn vương" thì mới đáng yêu được một chút.Lúc sau Tạ Triều Uyên bảo Tạ Triều Linh lên xe, Tạ Triều Linh cười gượng: "Ta là thị vệ của điện hạ, há có thể ngồi cùng xe ngựa?"Tạ Triều Uyên nắm tay hắn, kéo người lên.Bốn mắt nhìn nhau, ý cười trên môi Tạ Triều Uyên nhạt dần: "Lên xe...""Ta ở ngoài được rồi."Bị Tạ Triều Uyên ấn vào trong xe, Tạ Triều Linh đá đá chân, mấy ngày nay eo luôn nhức mỏi, hắn hít một hơi mạnh, nhào vào đệm lông mềm. Hắn hít sâu, không ngừng nhắc nhở bản thân phải nhịn, cười với Tạ Triều Uyên: "Điện hạ nóng nảy ghê."Tạ Triều Uyên im lặng nhìn hắn một lát, kéo hắn qua nằm trên đùi mình, giúp hắn xoa bóp hông, giọng nói hòa hoãn xuống: "Đừng nhúc nhích."Tạ Triều Linh đành phải bỏ cuộc.Đứng dưới mái hiên người khác, không thể không cúi đầu.Ngồi trên xe hai canh giờ, giữa trưa thì xe ngựa tạm nghỉ, Tạ Triều Uyên nhìn ngựa của Tạ Triều Uyên, hỏi y mình có thể mượn một chút không?Tạ Triều Uyên ném roi ngựa qua cho hắn: "Ngươi biết cưỡi ngựa á?""Ta không biết sao?"Tạ Triều Linh thuần thục xoay người lên lưng ngựa, đắc ý nhướng mày. Tạ Triều Uyên đứng dưới nhìn hắn, nghiêm túc dặn dò: "Đừng chạy khỏi tầm nhìn của bổn vương.""Biết rồi..."Tạ Triều Linh vung roi, ngựa phóng nhanh mà đi.Gió thu thổi vào người, thổi thốc quần áo lên, Tạ Triều Linh nếm được khoái ý đã lâu không có, ném lời Tạ Triều Uyên ra sau, nhanh chóng đã chạy khỏi khu vực của đoàn xe."Giaa--------."Trước mặt đột nhiên xuất hiện một con ngựa chặn đường, Tạ Triều Linh kéo mạnh cương ngựa lại, cảnh giác nhìn người trước mặt.Đối phương đã mở miệng trước: "Ngươi là thị vệ của Khác vương? Sao trước kia ta không thấy ngươi bên cạnh Khác vương vậy? Thế mà y còn đem ngựa của mình cho ngươi cưỡi nữa."Tạ Triều Linh im lặng, hắn nhớ người này, lúc trước trên đường trở về từ hành cung Đông Sơn, người này tới tìm Tạ Triều Uyên gây chuyện, chút nữa đã xung đột với nhau.Lý Hoàn đánh giá Tạ Triều Linh, lộ ra nghi ngờ, hỏi lại lần nữa: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào?""Lâm Lang..."Phía sau vang lên tiếng nói của Tạ Triều Uyên, Tạ Triều Linh quay đầu, Tạ Triều Uyên đã giục ngựa lại gần. Y không thèm liếc Lý Hoàn một cái, lạnh lùng nói với Tạ Triều Linh : "Về với bổn vương."Tạ Triều Linh đành phải quay ngựa đi về với y.Lý Hoàn tức giận nắm chặt cương ngựa, thái độ ăn trên ngồi trước của Tạ Triều Uyên làm gã bực bội, nhưng giận mà không dám nói gì.Tạ Triều Linh nghiêng đầu, thấy Tạ Triều Uyên hai mắt nhìn phía trước, biểu cảm lạnh tanh, gương mặt căng chặt, thầm nhủ tiểu điện hạ tức giận rồi, tự trách bản thân khi nãy đắc ý nên quên. Rồi quay đầu nhìn phía sau, người nọ vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hắn với Tạ Triều Uyên.Trong lòng bỗng nhiên hốt hoảng.Tại sao vậy?Đem loại cảm giác kỳ lạ này đè xuống, Tạ Triều Linh kéo cương đuổi theo Tạ Triều Uyên.Lên xe lần nữa, cửa xe đột nhiên đóng lại, Tạ Triều Linh duỗi tay đẩy nhưng không mở được, tức giận khó bình, hắn hỏi theo bản năng: "Điện hạ, ngài muốn làm gì?"Người ngoài xe không để ý tới hắn.Cửa sổ xe cũng giống vậy, không mở được, Tạ Triều Linh thử vài lần liền không thèm tốn sức nữa, hắn không có hứng thú làm trò điên với Tạ Triều Uyên.Ra không được thì đi ngủ!Giờ Thân, ngự giá dừng chân tại hành quán Tây Đài trấn.Xe ngựa dừng thì Tạ Triều Linh cũng tỉnh, nhưng không thèm mở mắt cũng không nhúc nhích, cửa xe rốt cuộc cũng mở từ bên ngoài, Vương Tiến nhỏ giọng nói: "Lang quân, tới rồi, xuống xe thôi."Tạ Triều Linh không để ý ai, giơ tay chắn ánh nắng bên ngoài.Tạ Triều Uyên đứng ngoài xe, nặng giọng nói: "Xuống đây."Tạ Triều Linh chậm rề rề ngồi dậy, xếp bằng trên xe không nhúc nhích, nhìn xuống Tạ Triều Uyên đứng dưới xe: "Điện hạ chuyên chế như thế, không nói hai lời liền nhốt ta lại, không cho ta giải thích, ta không phục.""Ngươi có gì mà không phục? Bổn vương đã nói rồi, không cho chạy khỏi tầm mắt bổn vương, người không nghe à?" Trong giọng nói Tạ Triều Uyên vẫn còn chứa sự tức giận.Tạ Triều Linh tự biết đuối lý, nhưng thái độ của tiểu điện hạ, quá là khiến người ta không chấp nhận được."Điện hạ nói ta là người trong lòng ngài, nhưng điện hạ đối xử với người trong lòng như thế sao?" Các hạ nhân đã tự giác lui xuống, Tạ Triều Linh nói xong câu này liền ngậm miệng, giằng co với Tạ Triều Uyên.Hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.Cuối cùng Tạ Triều Uyên vươn tay nắm lấy hắn, hòa hoãn tức giận: "Xuốn dưới đi.""Điện hạ biết sai chưa?"Tạ Triều Uyên nhướng mày: "Bổn vương có gì sai?""Nếu điện hạ chỉ coi ta như nam sủng, dùng cách như vậy đối xử với ta, tất nhiên ta không dám phản không cũng không thể phản kháng, nhưng điện hạ đã nói ta là người trong lòng ngài, đã là người thương, thì điện hạ nên cho ta chút tôn trọng chứ?""Vậy Lâm Lang coi ta là gì?"Tạ Triều Linh cứng họng.Tiểu điện hạ này không chỉ xấu tính, chuyên chế còn ương bướng, rất hay thay đổi thất thường, chỗ duy nhất đáng khen, chắc chỉ có cái mặt đẹp. Chuyện giường chiếu coi như hài hòa, tóm lại tuy rằng hắn bị ép buộc, nhưng Tạ Triều Linh không phủ nhận là hắn thích, vì thế ắt hẳn không phải quá để ý chuyện này, nếu điện hạ có thể đừng quá chuyên chế, có chút tâm tính thiếu niên hoạt bát hướng ngoại thì càng tốt.Nhưng Tạ Triều Linh không muốn nói mấy chuyện đó.Không chờ Tả Lăng Thần trả lời, Tạ Triều Uyên cũng không hỏi nữa, chỉ lặp lại: "Xuống đây."Rốt cuộc Tạ Triều Linh đưa tay cho y.Hành quán rất nhỏ, Tạ Triều Uyên ở chỉ một cái sân bé tí, hạ nhân đã nhanh nhẹn dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, Tạ Triều Uyên ở cùng một phòng với Tạ Triều Uyên. Kỳ thật trong thời gian ở tại vương phủ, Tạ Triều Linh vẫn luôn ở trong Đông Noãn các của Tạ Triều Uyên, thật sự trở thành Khác vương phi của y. Dù sao hắn cũng đã quen, thành ra không có gì phải tranh cãi, nói cũng vô dụng thôi.Sắp xếp xong thì Tạ Triều Uyên liền đi thỉnh an Càn Minh đế, không tới nửa canh giờ đã về tới, Tạ Triều Linh nghe thấy y ở ngoài nói chuyện với người khác, hình như là cái người buổi trưa gặp được tới đây gây chuyện nữa, tiếng nói đứt quãng không nghe rõ.Lý Hoàn có ý muốn vào trong phòng nhìn, lại bị hạ nhân chặn tầm mắt, gã hỏi thử: "Trong viện này sao không có thị vệ lúc trưa ta gặp?""Ngươi đi theo bổn vương tới đây, chỉ dể hỏi chuyện này thôi à?" Tạ Triều Uyên mỉa mai: "Ngươi nhờ phúc tổ tiên mà vào được cấm quân, làm cận hầu của thiên tử, không đi theo bệ hạ mà hầu hạ, chạy tới chỗ bổn vương làm gì. Nếu có tin đồn nhảm nhí nào truyền ra, bổn vương không để bụng, nhưng ngươi có chịu được không?"Lý Hoàn thay đổi sắc mặt ngay tức khắc.Tạ Triều Uyên hạ giọng: "Lỹ lão tam, ngươi coi bổn vương thành cái gì vậy? Chỉ bằng ngươi mà dám dĩ hạ phạm thượng, còn dám ngó vào nhìn hả? Còn nghĩ rằng bây giờ còn có Thái tử ca ca chống lưng sao? Đông cung đã khó tự bảo toàn bản thân, ngươi chẳng là cái thứ gì.""Ngươi dám nguyền rủa Thái tử điện hạ à, ngươi to gan."Tạ Triều Uyên cười nhạo: "Chuyện này trong lòng mọi người đều sáng như gương, hà tất phải làm rõ ra, đừng để bổn vương thấy ngươi làm trò trước mặt ta, lần trước kiếm chưa hạ xuống, nếu có lần sau, nói không chừng bổn vương run tay, làm ngươi bị thương. Tới đó đừng trách bổn vương không cảnh cáo trước."Vậy nghiến răng nghiến lợi, rướn người nhìn bên trong một chút, xám ngắt đi khỏi.Tạ Triều Uyên giấu sát ý trong đáy mắt, xoay người vào trong.Tạ Triều Linh thấy hắn vào, thuận miệng hỏi: "Điện hạ lại cãi nhau với người kia à, đó ruốt cuộc là ai vậy?""Bổn vương nói rồi, là kẻ không liên quan đó, ngươi không cần thiết phải biết." Tạ Triều Uyên nói thế.Tạ Triều Linh nghĩ nghĩ, bỏ qua đề tài này: "Không phải điện hạ đi thỉnh an bệ hạ à? Sao về nhanh như vậy?""Chỗ bệ hạ quá nhiều người, còn đang thương nghị chuyện xét duyệt đại quân ngày mai, không rảnh quan tâm ta, vào thỉnh an một cái rồi thôi, trò hay còn ở ngày mai kia.""Trò hay?"Tạ Triều Uyên cười khinh miệt: "Bệ hạ vội vã muốn dùng Tây Đài doanh để áp chế Đông Sơn doanh nhưng người đó sao có thể ngồi chờ chết, chắc chắn ngày mai có trò vui để xem."Y duỗi tay búng thái dương của Tạ Triều Linh: "Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, không chọc giận bổn vương như hôm nay, bổn vương sẽ mang ngươi đi cùng."Tạ Triều Linh bất đắc dĩ nói: "Ta không dám nữa."Rõ ràng tiểu điện hạ quá hẹp hòi, động một chút là giận lên.Hai người yên bình ở với nhau, cho tới khi đêm xuống. Ra ngoài không thể so với trong phủ, không dễ dàng mà tắm gội. Tạ Triều Linh gọi hạ nhân vào lau người cho mình, hạ nhân nhanh chóng đưa nước ấm vào, liền bị Tạ Triều Uyên cho lui."Sau này đừng để người khác hầu hạ làm chuyện này." Tạ Triều Uyên nghiêm túc mà dặn dò hắn.Tả Lăng Thần buồn cười nói: "Không cho người hầu hạ, ta lại không tự lau lưng được, chẳng lẽ điện hạ muốn tự mình làm cho ta à?""Ngươi qua nằm sấp trên giường đi, cởi quần áo."Tạ Triều Linh thì thế nào cũng được, cởi quần áo, thuận theo nằm bò trên giường.Tạ Triều Uyên nhìn hắn, bờ vai sống lưng trần trụi lộ ra trước mắt, độ cung hoàn mỹ kéo dài một đường từ cột sống kéo dài tới eo mông đầy thịt, dưới ánh nền dập dờn hiện lên hình ảnh quyến rũ, ánh vào trong mắt Tạ Triều Uyên. Hắn ngồi xuống mép giường, lấy khăn giúp Tạ Triều Linh chà lau.Lúc này Tạ Triều Uyên thật dịu dàng, tay nghề không tồi, Tạ Triều Linh cảm thấy thỏai mái, nheo mắt lại, thỏa mãn mà cảm thán.Tạ Triều Uyên nói nhỏ: "Sau này ở ngoài thì chú ý một chút, đừng chạy lộn xộn, không thấy ngươi đâu, ta sẽ lo lắng."Tạ Triều Linh giật mình, nghiêng đầu nhìn y.Dưới ánh nến, khó có khi khuôn mặt Tạ Triều Uyên trở nên ôn hòa, trong mắt không còn lệ khí như ban ngày.Tạ Triều Linh thầm nghĩ cảnh hiếm khi gặp, nhưng bên ngoài lại dửng dưng: "Vậy sao?""Lâm Lang, ngoan nha!""Ta nghe lời ngài, vậy ngài có thể thu lại tính tình chiến chế của mình không?"Tạ Triều Uyên cầm lấy mái tóc dài rối tung của hắn, chơi đua trong tay, giọng nói càng nhỏ hơn: "Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, chỉ cần người chịu ở lại bên cạnh ta."
Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác.
27/3/2021.