Đan Tiêu Vạn Dặm

Chương 9



Bản Convert

Tên truyện: Đan Tiêu Vạn Dặm.

Tác giả: Bạch Giới Tử.

Biên tập: Khuynh Khuynh.

Thể loại: Đam mỹ.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác.

Chương 09: Tiểu điện hạ mặt dày vô liêm sỉ, hắn cam bái hạ phong.

Rèm buông xuống, chỉ còn lại một ngọn đèn lưu ly thắp sáng nửa căn phòng, nửa sáng nửa tối che khuất hai thân hình dây dưa bên trong rèm trướng.

Tạ Triều Uyên vén tóc dài che nửa khuôn mặt Tạ Triều Linh, gọi hắn một tiếng: "Lâm Lang, Lâm Lang."

Tạ Triều Linh nhắm mắt.

Con mồi nằm dưới thân không có chỗ trốn, Tạ Triều Uyên kiên nhẫn mười phần, môi hôn một tấc lại một tấc, những nụ hôn khiến toàn thân Tạ Triều Linh hoàn toàn mẫn cảm, khiêu khích dục vọng trong thân thể hắn.

Tạ Triều Linh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, đôi môi mềm mại lại ấm áp kia hôn hắn, yết hầu bị gặm cắn làm hắn có cảm giác như dã thú đang ngậm cổ mình, lúc nào cũng có khả năng sẽ mất mạng. Nhưng mà người này chỉ dùng đầu lưỡi để liếm mút, cái loại cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến cả người hắn khô nóng.

Thể thể dường như không phải là của hắn, bị người phía trên tuỳ ý chơi đùa, hoàn toàn không thể khống chế bản năng.

Tạ Triều Uyên tiếp tục hôn xuống, ở trên cổ Tạ Triều Linh, trên xương quai xanh để lại mấy dấu ô mai, nổi bật trên da thịt, giống như mấy đoá hoa thấm đẫm tình dục. Đầu vú cũng bị cắn, kích thích chồng lên nhau, trong đầu Tạ Triều Linh dường như có gì đó nổ ầm một tiếng.

Cảm giác của thân thể quá mức mãnh liệt, hắn khó khăn quay mặt đi, cắn chặt môi lại, lại bị Tạ Triều Uyên dùng sức kéo mặt qua, giọng nói của đồ khốn nhỏ khàn khàn khàn bên tai: "Thoải mái đúng không? Đừng trốn nữa..."

Tạ Triều Linh khàn giọng: "Đừng động."

Tạ Triều Uyên cười nhỏ bên tai, chơi đùa hắn càng ác thêm.

Bị kẻ này hết xoa lại bóp, hai viên châu nhỏ trên ngực đã bị bóp đến sưng đỏ đứng lên, ướt át run rẩy nổi bật trên bờ ngực trắng nõn. Tạ Triều Linh thật sự không chịu nổi, duỗi chân muốn đá Tạ Triều Uyên, lại bị y bóp chặt thịt mềm bên trong đùi mà ấn xuống.

Tạ Triều Uyên ngẩng đầu, Tạ Triều Linh mơ màng mở mắt ra, đối diện với ánh sáng loé lên trong con ngươi đen nhánh, tim run lên.

"Ừm..."

Dương vật yếu ớt bị Tạ Triều Uyên ngậm vào trong miệng, Tạ Triều Linh chưa kịp chuẩn bị mà thét lên, khoái cảm tăng lên, rốt cuộc không kiềm chế nữa. Dường như hắn chưa từng gian nan như vậy, muốn cắn chặt răng, đem những âm thanh khó nghe của bản thân nuốt vào miệng, nhưng rồi phí công. Cuối cùng chỉ có thể lấy tay che miệng, tiếng rên rỉ thở dốc vẫn trôi qua kẽ tay như cũ. Hương vị tanh nồng tràn đầy khoang miệng, động tác trong miệng của Tạ Triều Uyên nhanh hơn, cúi mặt nhìn chằm chằm người dưới thân.

Tạ Triều Linh đã hoàn toàn lâm vào tình dục, ánh mắt mê ly toàn nước xuân mờ mịt, đuối mắt đỏ nhạt, mặt hồng như phấn, vài giọt mồ hôi treo trên chóp mũi, rồi lăn trên nốt ruồi son nhỏ, cuối cùng rơi vào hai cánh môi đang không ngừng thở dốc.

Cao trào tới nhanh lại mạnh, Tạ Triều Linh bất ngờ không kịp rút, toàn bộ đều bắn vào miệng Tạ Triều Uyên, tiết ra lần đầu tiên.

Hốt hoảng nhìn tiểu điện hạ bức ép hắn đến mức này, Tạ Triều Uyên không đổi sắc, đem mấy thứ trong miệng nuốt sạch, khoé môi còn dính một ít tinh dịch của Tạ Triều Linh, vô cùng dâm mĩ.

Lần đầu tiên trong đời Tạ Triều Linh cảm thấy không chỗ dung thân, hổ thẹn không chịu nổi. Tạ Triều Uyên cười tà tứ, bâng quơ mà liếm khoé môi, sà sát lỗ tai Tạ Triều Linh mà nói: "Rất ngọt."

Tạ Triều Linh quay mặt đi, lúng búng nói: "Điện hạ quá mức càn rỡ."

Tạ Triều Uyên đem môi đè lên, đầu lưỡi ngang ngược không ngừng liếm láp, lại đi sâu vào bên trong, mùi vị tanh mặn tràn ngập khoang miệng, Tạ Triều Linh không chịu nổi mùi này, giãy dụa muốn thoát khỏi, nhưng bị Tạ Triều Uyên dùng lực khống chế.

Tay Tạ Triều Uyên dán vào sau lưng hắn, như trấn an lại giống trêu đùa, không ngừng xoa bóp chỗ xương sống, dọc theo đường cong duyên dáng mà đi xuống, cho đến tận chỗ xương cùng.

Mùi hương thanh mát đột nhiên tràn vào khoang mũi, không đợi Tạ Triều Linh hiểu được là gì, thuốc mỡ lạnh lẽo đã chạm vào hậu huyệt bí ẩn phía dưới. Tạ Triều Uyên nhẹ chạm, sau đó nhét một ngón tay vào.

"Đừng mà."

Tạ Triều Linh bất lực kháng cự, Tạ Triều Uyên mắt điếc tai ngơ, thêm một ngón tay đi vào, đào móc xoa ấn cái chỗ nóng chặt mất hồn kia.

Quần áo y vẫn còn nguyên, chỉ cởi đai lưng, dưới thân là hung khí nặng trĩu, Tạ Triều Linh cảm giác được, trong tiếng rên rỉ có chút nghẹn ngào, Tạ Triều Uyên hôn môi hắn, vững vàng mà đẩy vào thân thể hắn.

Thậm chí không cho Tạ Triều Linh cơ hội phản ứng, Tạ Triều Uyên đã đem người ôm vào trong ngực, cả cây đều đi vào hậu huyệt, lại dùng lực đâm mạnh hơn nữa, nhanh chóng vận động.

Tạ Triều Linh sắp điên mất, chỗ mẫn cảm nhất không ngừng bị cọ xát, khoái cảm cực hạn chiếm đoạt lý trí hắn, hắn chưa bao giờ biết, làm chuyện này lại có mùi vị này, thật sự là, thật sự là...

Lỗ nhỏ mềm mại dưới tác dụng của thuốc mỡ bị đâm đến chảy nước, chất lỏng dâm mĩ theo động tác của Tạ Triều Uyên không ngừng chảy ra, hạ thể dính nhớp lung tung.

Tạ Triều Linh không kiềm nén được tiếng rên, lắc đầu muốn kháng cự, nhưng thân thể thì thành thật mà đón hùa động tác của Tạ Triều Uyên.

Trong mắt Tạ Triều Uyên u ám, nhìn người dưới thân mình, đem tất cả phản ứng của hắn thu vào đáy mắt. Cho dù ở thời khắc như vậy, hắn vẫn chưa mất hết lý trí, chỉ nhẹ thở dốc, nỗ lực khắc chế mình.

Tạ Triều Linh nhắm mắt, nghẹn ngào.

Cảm nhận được cái vật bị bao bọc trong cơ thể mình lớn hơn nữa, một dòng nhiệt nóng phun ra, giống như muốn để lại ấn ký. Tạ Triều Linh hoàn toàn mất sức cự tuyệt, lần thứ hai tiết ra, xụi lơ trên nệm, giọng nói khàn khàn, nuốt nước bọt còn khó khăn.

Đèn trong cung đã tắt từ khi nào, trong bóng đêm chỉ còn tiếng thở dốc của hai người hoà quyện vào nhau. Hồi lâu, Tạ Triều Uyên lại gần sát Tạ Triều Linh, thấp giọng nỉ non: "Ca ca."

Lông mi Tạ Triều Linh run run.

Khoé mắt có một giọt nước mắt, một câu cũng không nói nên lời.

Sau khi Tạ Triều Linh bị ức hiếp đến tinh thần không minh mẫn, mơ mơ màng màng tựa hồ được Tạ Triều Uyên ôm đến phòng tắm tắm rửa, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.

Tạ Triều Uyên không gọi người thắp đèn, trong bóng tối nhìn khuôn mặt Tạ Triều Linh lúc ngủ say mà phiếm hồng, đem người ôm chặt trong ngực.

Một đêm không mộng.

Mặt trời lên cao, xuyên qua màn giường mà chạm đến gog má Tạ Triều Linh, hắn thấy hơi chói, dần dần tỉnh dậy,

Trên người không có cảm giác dính nhớp, nhưng vừa động đậy, eo liền đau không thôi, không hít một hơi mạnh, tỉnh hẳn.

Chuyện đêm qua rõ ràng trước mắt, tất cả chi tiết đều khắc trong đầu trong không sai đi đâu được. Tạ Triều Linh giơ tay, lấy tay che hai mắt, tự mình sa ngã, muốn bịt tai trộm chuông.

Nhanh chóng có người phát hiện hắn tỉnh dậy, Vương Tiến dẫn người đem nước ấm vào, hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo.

Tạ Triều Linh thất thần, tinh thần thoạt nhìn không tệ lắm, khoé mắt đuôi mày đều mang nét lười biếng phong lưu sau một đem điên loan đảo phượng, chỉ chính hắn chưa phát hiện mà thôi.

Vương Tiến rũ mắt, nhỏ giọng nói với hắn: "Điện hạ ra ngoài, một chốc nữa sẽ về dùng bữa sáng cùng lang quân."

Tạ Triều Linh không để ý lắm, "ừ" một tiếng. Bây giờ hắn chẳng muốn gặp đứa nhỏ mất nết kia chút nào.

Khi Tạ Triều Uyên về, Tạ Triều Linh đã ngồi vào bàn. Tạ Triều Uyên vừa vào cửa liếc hắn một cái, nhíu mày sai người hầu: "Lấy một tấm nệm mềm tới."

Ngồi trên mệm, Tạ Triều Linh quả thật thấy dễ chịu không ít, im lặng mà tiếp tục dùng bữa.

Tạ Triều Uyên ngồi xuống, cầm chén lên, tự tay múc canh cho hắn.

Chén canh đưa tới trước mặt Tạ Triều Linh, Tạ Triều Linh không nhận: "Điện hạ thân phận tôn quý, không cần hầu hạ ta như thế."

Tạ Triều Uyên nhẫn nại: "Canh này làm ấm người, trời lạnh, tay chân ngươi bị lạnh rồi."

Bị Tạ Triều Uyên nhìn, giằng co trong chốc lát, Tạ Triều Linh bèn nhận chén canh. Hắn cảm thấy không phải mình không chấp nhận được, mà chỉ hơi khó chịu Tạ Triều Uyên quá chuyên chế.

Thấy Tạ Triều Linh uống hết canh, Tạ Triều Uyên bèn cầm đũa lên.

Hai người ăn sáng trong yên bình, sau đó Tạ Triều Uyên cũng không có chuyện gì làm, Tạ Triều Linh đọc sách, y bèn ngồi một bên nghiên cứu sách chơi cờ.

Tạ Triều Linh liếc y: "Điện hạ rảnh rỗi vậy sao?"

Tạ Triều Uyên quả thật rảnh rỗi, hồi trước ở hành cung còn phải mỗi ngày đi thỉnh an hoàng thượng và thái hậu sớm tối, bây giờ ngay cả chuyện này cũng không cần.

Tạ Triều Uyên nói bâng quơ: "Lâm Lang thấy ta ở đây làm ngươi không được tự nhiên à, tối qua..."

"Chuyện tối qua đừng nhắc nữa." Tạ Triều Linh ngắt lời y, giọng nói ngại ngùng, thật sự là không muốn nhắc tới chuyện này nữa.

Tạ Triều Uyên hỏi: "Chuyện này là thật mà, sao không thể nói?"

Tạ Triều Linh không muốn để ý tới y.

Tạ Triều Uyên lại tìm đề tài: "Cũng có thể chỉ được rảnh rỗi mấy ngày thôi, chắc là hoàng thượng sẽ cho bọn ta vào triều."

Tạ Triều Linh nhướng mày.

Tạ Triều Uyên cười nói: "Lúc trước trên triều chỉ có Thái tử với lão nhị, ngay cả lão tam về hơn nửa năm chỉ có thể ở trong phủ dưỡng thương, bây giờ thế cục cân bằng đã bị đánh vỡ, sao bệ hạ có thể để Triệu thị với lão nhị nhảy nhót, lỡ như Thái tử thật sự không trở về, sớm muộn gì ông ấy cũng chọn trữ quân khác."

"Tâm tư điện hạ sâu như vậy, đã sớm tính đến chuyện không còn Thái tử, bệ hạ sẽ vì khống chế Tuân vương và Triệu thị sau lưng gã mà cho những người khác cơ hội..." Tạ Triều Linh nhìn y, đột nhiên hỏi: "Vậy chuyện Thái tử mất tích, có liên quan gì tới điện hạ không?"

"Sao Lâm Lang hỏi vậy?"

"Tò mò thôi."

Tạ Triều Uyên lại gần hắn, ý cười trên môi nhạt đi, thấp giọng: "Nếu ta nói có liên quan thì sao?"

Tạ Triều Linh nhíu mày: "Gan điện hạ quá lớn."

"Bổn vương đã nói rồi, ta sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc." Tạ Triều Uyên nhìn hắn mà nói.

Tạ Triều Linh không nói thêm lời nào nữa, tới hôm nay hắn mới thật sự nhận ra được, dã tâm của vị tiểu điện hạ này quá lớn, lớn hơn rất nhiều so với hắn nghĩ.

Hắn không thể trêu chọc người này.

Tạ Triều Uyên giơ tay, mu bàn tay cọ cọ trên mặt hắn: "Lâm Lang không cần lo lắng, bổn vương sẽ không hại ngươi đâu."

Tạ Triều Linh thấy mấy lời của y là lạ, nhưng không nghĩ nhiều, ánh mắt rơi xuống bàn tay băng bó của y, có chút chột dạ.

Tạ Triều Uyên chú ý ánh mắt của y, nói hời hợt: "Sáng dậy thấy chảy máu hơi nhiều."

Tạ Triều Linh chớp mắt: "Nếu điện hạ không làm khó người khác, thì không tới mức như thế."

Tuy là nói vậy, nhưng giọng nói của hắn chẳng có chút tự tin nào, nếu Tạ Triều Uyên muốn truy cứu, thì kẻ hành thích thân vương là hắn, bây giờ chỉ còn là một cái xác.

Nhất là Khác vương điện hạ này, hiển nhiên không phải người tốt tính. Người nằm trên cáng phủ vải trắng bị nâng đi hôm đó, đến giờ hắn vẫn nhớ.

Tạ Triều Uyên giống như phát hiện hắn không được tự nhiên, ngoắc ngoắc người, lập tức có hạ nhân đem con dao găm hôm qua lên.

"Lâm Lang thích cái này sao? Tặng ngươi nè." Rút dao khỏi vỏ, máu dính đêm qua đã được rửa sạch.

Dao là dao tốt, lưỡi dao sắc bén, mỏng như cánh ve, trên vỏ dao cùng chuôi dao có khảm đá quý, vừa nhìn đã biết rất xa xỉ. Tạ Triều Uyên đưa dao tới trước mặt Tạ Triều Linh: "Cái này do Bách Linh Quốc tiến cống."

Tạ Triều Linh nhớ tới y từng nói mẹ đẻ mình là người Bách Linh quốc, bèn nói: "Đồ điện hạ thích, sao ta có thể chiếm."

Tạ Triều Uyên không để bụng lắm: "Một cây dao mà thôi, Lâm Lang là người trong lòng ta, ngươi muốn, có thể lấy bất cứ thứ gì."

Y nói như chuyện đương nhiên, đem dao nhéo vào trong tay Tạ Triều Linh.

Lòng Tạ Triều Linh chộn rộn, hỏi y: "Điện hạ không lo lắng ta lấy dao này hành thích ngài sao?"

"Ngươi sẽ làm?"

Tạ Triều Linh bị một câu của y chặn họng.

Đương nhiên hắn sẽ không. Nếu không phải tối qua bị nóng đầu, hắn cũng không làm vậy, hắn tuy không phải người tham sống sợ chết, nhưng không muốn sẽ dễ dàng mất mạng.

Ý cười lướt qua trong mắt Tạ Triều Linh: "Vậy là được, ngươi không dám."

Tạ Triều Linh không cam lòng: "Điện hạ chỉ ỷ thế hiếp người thôi."

"Đừng có so đo nữa, không phải tối qua Lâm Lang cũng hưởng thụ sao, hà tất bây giờ phải hưng sư vấn tội." Tạ Triều Uyên giúp hắn giắt dao dăm bên hông, cây dao này không biết làm bằng chất gì, rất nhẹ.

Tạ Triều Linh rũ mắt một lát, không có lời nào để nói.

Tiểu điện hạ mặt dày vô sỉ như vậy, hắn cam bái hạ phong.

Tạ Triều Uyên đứng lên, đưa tay cho Tạ Triều Linh: "Đi thôi, bổn vương dẫn người đi dạo vương phủ."

Tạ Triều Linh không muốn động đậy, Tạ Triều Uyên cười: "Lâm Lang không phải chán sao? Đi một chút, vận động có thể đỡ đau eo."

Tạ Triều Linh đứng lên.

Ra khỏi cửa, Tạ Triều Uyên cho người lấy áo choàng thoáng mát cho Tạ Triều Linh, tự mình mặc lên cho hắn, lại cẩn thận buộc dây lụa trắng.

Tạ Triều Linh nhìn động tác của y, ý nghĩ xoay vòng vòng, bỗng nhiên nói: "Vì sao điện hạ gọi ta là ca ca?"

Ngón tay thon dài của Tạ Triều Uyên cong lại, cười nói: "Là ngươi nói, hẳn ngươi lớn tuổi hơn bổn vương, thì cái chữ ca ca đó, chỉ là một cái xưng hô mà thôi. Thú vui giường chiếu, Lâm Lang không hiểu tình thú vậy à?"

Tạ Triều Linh hoàn toàn phục, sao có thể mặt không biểu cảm mà nói ra mấy câu không biết thẹn như vậy, thật không biết ngại.

Tạ Triều Uyên nắm lấy tay hắn: "Đi thôi."

Bị nắm tay dắt ra ngoài, Tạ Triều Linh không giãy dụa nữa.

Bàn tay Tạ Triều Uyên ấm áp lại lớn, không giống tay của thiếu niên mười sáu tuổi, vai rộng lưng dài, cánh tay có lực, không giống hắn thân hình đơn bạc suy nhược.

Đêm qua bị người này ôm vào ngực, Tạ Triều Linh rõ ràng cảm nhận được sự ngang ngược mạnh mẽ của y, làm hắn không dám khinh thường y nữa.

Như vậy đi, cứ như vậy thôi.

Truyện được đăng tải tại Wattpad "KhuynhKhuynh24" và Wordpress "khuynhkhuynhhn.wordpess.com", nghiêm cấm sao chép và đăng tải ở nơi khác.

19/03/2021.

----------------------

Khuynh: Mình nói lại một chút ở đây, khi nào rảnh mình sẽ sửa ở văn án. Truyện này công – thụ không phải anh em ruột, đây là truyện nguỵ huynh đệ.

Bé Uyên hay gọi anh của bé là "Lâm Lang", thì Lâm Lang ở đây có nghĩa là ngọc đẹp, chắc kiểu bé thích thì ảnh là ngọc quý, ngọc đẹp của bé thôi.

Đoạn H mình kiếm được trên Wikidich, chứ trên Trường Bội bị cắt mất tiêu rồi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.