Chỉ mới đọc quyển sách mỏng "Tự học tiếng S quốc" có hai ngày trong lúc rảnh rỗi, Marilyn Monroe đã bị sốc rất nặng... rất nặng...
Nàng đã phải thốt lên tuyệt vọng:
"Oh my God... mấy cái dấu trên đầu và phía dưới chữ cái này là sao đây? Sao anh ấy không là người Anh hoặc Pháp nhỉ?"
Sau đó Marilyn Monroe lợi dụng nhân mạch rộng lớn của mình nghe ngóng về việc học tiếng S quốc, cuối cùng nàng nghe lỏm được một câu đánh giá về thứ tiếng xa lạ này:
"Phong ba bão táp không bằng ngữ pháp S quốc"
Nghe như vậy, tuy không biết có chính xác hay không nhưng Marilyn Monroe lại vô cùng đồng ý câu nói đầy ẩn dụ này.
Đang lúc nàng sắp tắt đi hy vọng lấy lòng được Supper Giang thì nữ thần May Mắn lại mỉm cười với nàng, như một sự khen thưởng của bà dành cho người biết sai đang sửa chữa làm lại từ đầu.
Thật sự là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, đôi khi giải pháp hoàn hảo cho vấn đề hóc búa lại nằm ngay cạnh nhà của bạn.
Vào buổi chiều hai hôm trước, Marilyn Monroe về nhà thì thấy phía hàng xóm có dọn đến một gia đình ở trọ mới, trong đó người chồng hay mặc đồng phục đi làm bảo an, còn người vợ ở nhà chăm con nhỏ 1-2 tuổi.
Điều hấp dẫn nhất là cô vợ người gốc châu Á, có nét mặt hao hao giống Supper Giang, mang theo tò mò, Marilyn Monroe mới lân la làm quen, và rồi phát hiện ra: cô vợ này là người S quốc.
Đây là một phát hiện vĩ đại đối với Marilyn Monroe, đối với nàng nó quan trọng sánh ngang tầm Christopher Columbus phát hiện ra châu Mỹ...
Vậy là một đề nghị có lợi cho cả hai bên được Marilyn Monroe đưa ra ngay lập tức cho cô vợ mang tên Gunny Nguyễn: nàng thuê Gunny qua nhà dạy nàng tiếng S quốc, dạy nàng nấu ăn các món ăn S quốc với một mức lương rất tuyệt: 1000$/tuần.
Mức lương trong mơ gấp 3-4 lần lương của chồng khiến Gunny vui sướng hân hoan, nó tuyệt đến nỗi khi người chồng Mỹ về liền... không tin tưởng.
Anh ta nghĩ vợ mình vừa mới đến đây, chân ướt chân ráo, nhẹ dạ cả tin nên bị l·ừa đ·ảo... Anh dẫn vợ con qua ngay nhà của Marilyn Monroe để làm cho ra lẽ tại sao dám l·ừa đ·ảo...
Thế nhưng khi Marilyn Monroe lộng lẫy xuất hiện, mở cửa mời khách vào thì anh chồng Mỹ này đã biết mình lầm to, và đồng thời cũng biết nữ thần may mắn đã mỉm cười với hai vợ chồng nghèo của mình.
Tom: - Xin chào tiểu thư, tôi là Tom, chồng của Gunny, hôm nay rất hân hạnh được làm quen với tiểu thư!
Marilyn: - Oh, rất vui được gặp anh, Tom. Tôi là Marilyn Monroe, anh có thể gọi là Marilyn.
Tom: - Xin chào lần nữa Marilyn, cả hai vợ chồng tôi đều là fan hâm mộ của cô đấy!
Marilyn: - Ồ, vậy cảm ơn sự ủng hộ của hai người, nào chúng ta vào nhà nhé.
Cả hai vợ chồng dắt tay bé gái nhỏ vào, Marilyn lập tức bị bé gái thu hút, nàng nhìn bé mà mê mẩn thích thú.
Tom: - Tôi có nghe nói cô muốn thuê Gunny dạy tiếng S quốc và dạy nấu ăn?
Marilyn: - Vâng, tôi rất yêu thích chúng, thật may mắn vì Gunny có thể dạy cho tôi, và chúng ta lại là hàng xóm, rất tiện qua lại.
Tom: - Nhưng mức lương dường như cao quá...
Marilyn: - Oh... anh không muốn cao sao Tom? Chẳng lẽ anh sợ lương vợ cao sẽ làm gia đình không hạnh phúc?
Tom: - Không... không phải vậy! Tôi chỉ sợ không xứng đáng mà thôi!
Marilyn: - Ha ha ha... Gunny, chúc mừng cô đã tìm được một người chồng rất trung thực, đây là một đức tính rất tốt. Xin anh Tom cứ yên tâm, mức lương này hoàn toàn xứng đáng với Gunny!
Tom: - Xứng đáng thật sao? Chỉ dạy học tại gia thôi mà?
Marilyn: - Ha ha ha... anh lại trung thực nữa rồi. Trên đời này thứ gì hiếm, tốt thì sẽ quý giá. Gunny là người duy nhất dạy được cho tôi về ngôn ngữ và nấu ăn S quốc, vì vậy cô ấy xứng với mức lương đó. Vả lại còn một điều quan trọng nữa mà anh không chú ý đấy anh Tom!
- ???
Marilyn: - Anh thử nghĩ xem, nếu tin tức truyền ra ngoài rằng nữ siêu minh tinh Marilyn Monroe chỉ trả lương cho người cô giáo riêng 100$/ tuần, thì danh tiếng của ta sẽ như thế nào. Tất cả đều sẽ nói:
"Oh, Marilyn keo kiệt kia kìa!"
Còn bây giờ nếu truyền mức lương 1000$ / tuần thì người ta lại nói:
"Phải công nhận Marilyn rất hào phóng khi trả lương cho cô giáo riêng của cô ta!"
Tình hình đại khái là như vậy, tuy mức lương này là trả cho công dạy học, nhưng thực tế nó còn mang hàm nghĩa quảng cáo cho hình tượng của tôi nữa, anh hiểu không, anh Tom?
Hai vợ chồng trẻ ngồi nghe đến đây liền ngớ người. Anh chồng vò đầu bứt tai vừa than thở vừa nịnh khéo:
- Oh my God ... hèn chi mà cô Marilyn lại nổi tiếng và giàu có đến như vậy. Cô quá thông minh, biết quảng cáo bản thân mọi lúc mọi nơi, như vậy mới thành công quá mức đến thế. Nhưng tôi e là vẫn còn một trở ngại rất nhỏ...
- ???
Tom: - Cô biết đấy, con gái của chúng tôi quá nhỏ, bé còn đang bú mẹ. Nên...
Marilyn: - Ha ha ha... ta hiểu rồi, bé phải ở bên mẹ chứ gì? Không sao đâu, ta rất mến con nít, Gunny hoàn toàn có thể mang bé qua đây vừa dạy vừa chăm sóc con rất tốt mà. Thực ra ta chỉ muốn Gunny dạy học theo kiểu một người bạn hàng xóm, chứ không phải lên lớp quá nghiêm túc, quá cứng nhắc. Biết đâu ta còn phải trả thêm một phần tiền lương theo mẹ đến lớp cho bé nữa, ha...ha...
- Ha ha ha...
Cuộc đột kích gây sự biến thành cuộc thăm viếng cảm tạ, từ đó về sau kinh tế của cặp vợ chồng Tom và Gunny đã được đảm bảo, có của ăn của để.
Còn Marilyn Monroe thì trình độ tiếng S quốc tiến bộ rất khả quan, nàng vui sướng học tiếng S quốc mọi lúc mọi nơi, thích thú học nấu ăn cùng thưởng thức các món ăn ngon của S quốc.
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, đứa con nhỏ 1-2 tuổi của Gunny lại làm Marilyn Monroe mẫu tính bùng phát, nàng và đứa bé này tiếp xúc càng nhiều thì càng mến tay mến chân, cứ gặp là vui đùa cười giỡn huyên thuyên.
Vốn dĩ các đan dược đã chữa lành các tổn thương trong cơ thể của Marilyn Monroe, nhưng giờ đứa bé này mới thật là thuốc chữa lành cho tâm lý muốn có con của nàng, càng tiếp xúc với bé, Marilyn Monroe càng thấy tinh thần thoải mái và bình yên.
Chỉ sau 1-2 tuần, Marilyn Monroe quyết định nhận làm mẹ đỡ đầu cho bé gái này, mỗi tuần chu cấp thêm 500$ để Tom và Gunny chăm lo cho bé đầy đủ hơn nữa.
Ngay lúc ấy, Tom trung thực lại một lần nữa nhảy ra hết mực từ chối... Nhưng Tom trung thực lại một lần nữa bại trận trước một câu nói của Marilyn ngụy biện:
- Anh muốn ta phải mang tiếng keo kiệt khi để con đỡ đầu của mình thiếu thốn sao?
Trong sự biết ơn và cảm tạ rất nhiều của hai vợ chồng trẻ, nỗi ước ao có con trong Marilyn Monroe càng lúc càng lớn, nhưng nàng chỉ muốn có con với người ấy thôi, như vậy phải làm sao bây giờ?
...
Giang Bình An quay về S quốc đã giữa trưa, nhờ cơ thể mạnh mẽ nên hắn không bị ảnh hưởng quá nhiều của sự lệch múi giờ, triệu chứng hắc xì xổ mũi vì bị mỹ nhân nhắc nhở, kể cả môi bị gặm sưng lên cũng đã phục hồi 80-90%.
Hắn tự tin trở về nhà, còn ăn kịp bữa cơm trưa, riêng việc cất cánh và hạ cánh Hắc Phi Long, Giang Bình An sợ bị người nhìn thấy khó giải thích nên đã cho xây một khu vực đậu xe phía sau nhà, nằm sát bên phòng tập thể lực, có tường rào bao vây cao hơn tầm mắt, chỉ cần các xe bay để chế độ ẩn thân, hạ cánh hoặc cất cánh thẳng lên, thì đã có thể đi mây về gió một cách kín đáo nhất.
Khu vực đậu xe này khá rộng, có thể đậu cùng lúc 20 chiếc xe Hắc Phi Long cỡ lớn, đủ thoải mái để các lão bằng hữu ghé thăm mà vẫn giữ kín được bí mật.
Thời gian vẫn còn trong ngày mùng 1 Tết, thường là kiêng kỵ đi chúc Tết chòm xóm, nên Giang Bình An vẫn tiếp tục tranh thủ vào phòng tập trọng lực để rèn luyện.
Hôm nay trong phòng tập trọng lực, Giang Bình An may mắn đột phá được mức trọng lực 2,1 lần trọng lực của trái đất.
Ngay cả triệu chứng bay bổng mất khống chế cũng đã giảm được 60-70% Giang Bình An vui vẻ trong lòng, lại nghĩ rằng hôm nay dù gì cũng là mùng một Tết, không thể không có lễ vật dù là đối với một tù nhân.
(PS: trong các trại giam, ngày lễ Tết các phạm nhân được đãi ngộ rất cao)
Hắn lặng lẽ nhìn ngắm nữ sát thủ Lý Tố Linh, hắn nghĩ hay là tặng nàng vài bộ đồ mới ăn Tết?
Nhưng rồi Giang Bình An lại tiếc nuối cảnh đẹp ý vui trước mắt, tặng rồi không thấy được vưu vật trời cho nữa thì sao?
Cuối cùng Giang Bình An đành lấy ra hai trái chu quả cùng một lúc để đưa tặng nàng ngày hôm nay.
Lý Tố Linh rất ngạc nhiên, không biết Giang thủ tướng hôm nay chơi trò bí hiểm gì mà hào phóng cho gấp đôi kỳ quả như vậy, nàng đề phòng cực kỳ, lên tiếng hỏi cho rõ ràng:
- Uy... Sao hôm nay cho ta tới hai trái?
- Đây là quà tặng.
- Tặng ta? Nhân dịp gì?
Nhìn mỹ nữ sát thủ trước mặt, Giang Bình An bỗng nhiên lại nổi lên tính lí lắc, hắn chợt nghiêm mặt lại, dùng giọng lạnh lẽo như phán quan, phán quyết phạm nhân:
- Đây là quà tặng, thay cho bữa ăn cuối cùng trước khi hành hình xử quyết... Ngươi ăn mau đi... đã đến lúc rồi!
Lý Tố Linh nghe vậy lập tức hoa dung thất sắc, ngực của nàng chợt phập phồng, phập phồng vì mất bình tĩnh, vô tình lại hút chặt ánh mắt của kẻ đối diện vào đó.
Nhưng giờ đây, Lý Tố Linh không còn tâm trạng để trách thầm hay âm thầm hưng phấn nữa, nàng đang sụp đổ tâm lý khi nghe phán quyết tử hình quá đột ngột này...