Diễn viên nam C: - Marilyn Monroe không còn sợ đạo diễn nữa, không còn muốn đóng bất kỳ cảnh hôn hoặc cảnh nóng giường chiếu nào nữa, nếu như buộc phải có, thì đều cho người khác đóng thế vai.
Diễn viên nam B: - Trời ơi, ghê vậy luôn đó hả? Khi nào Hollywood lại có diễn viên lớn lối như vậy, không thèm quan tâm cả đạo diễn?
Diễn viên nam A chép miệng, góp lời buôn thêm dưa lê:
- Hừ, nhiêu đó mà xi nhê gì. Ta còn nghe được tin tức khác ghê hơn nhiều. Cả tuần nay không có bất kỳ đạo diễn, diễn viên nam, hoặc nhà sản xuất phim nào thành công hẹn hò Marilyn Monroe đi ăn tối cả.
Diễn viên nam B: - Thiệt không đó cha? Biết thì nói, không biết thì đừng nổ nha!
Diễn viên nam A: - Thiệt 100% hôm bữa chính mắt tui thấy nhà sản xuất bộ phim Marilyn đang quay, mời cô ả cùng đi ăn tối, cô nàng này lạnh mặt từ chối thẳng thừng giữa công chúng, nhưng kỳ lạ nhất là nhà sản xuất lại cười hề hề rời khỏi, và không dám tỏ vẻ một chút gì cả.
- ???
...
Không chỉ các diễn viên nam bàn tán, có hai đạo diễn lừng lẫy tên tuổi cũng đang bàn tán về Marilyn Monroe trong một góc riêng tư.
- Ái chà... Marilyn ngày càng đẹp, nhưng xa vời quá rồi.
- Ha ha ha... đừng nói xạo, ông và quả bom tóc vàng đó đâu xa lạ gì nhau.
- Không, giờ đã khác rồi. Nàng đã biến thành bất khả x·âm p·hạm.
- Ý của ông nói là... hôm nọ... Supper Giang?
- Chính xác, từ tuần trước khi Supper Giang dắt tay nàng ta lên trên phòng nghỉ, thì nàng ta đã trở thành bất khả x·âm p·hạm.
- Ông nói như vậy cũng không sai. Hiện giờ địa vị của Supper Giang quá cao, nữ nhân của ngài ấy không ai dám dòm ngó... Nhưng ta thấy chưa chắc.
- Chưa chắc?
- Phải, chưa chắc không thể chạm vào. Phải biết rằng từ ngày hôm ấy trở đi, Supper Giang không hề liên hệ gì nữa với Marilyn. Không có bất kỳ tay săn ảnh nào chụp được một tấm hình của hai người, dù rằng đã mai phục 24/24 giờ một ngày. Giống như là hai người họ chỉ gặp gỡ thoáng qua, gặp dịp thì chơi...
- Tôi biết điều đó... nhưng vẫn không ai dám mạo hiểm cả.
- OK... cho dù không ai dám mạo hiểm, nhưng quả bom tóc vàng kia vẫn phải có nhu cầu về đàn ông chứ? Cô nàng này hiện nay đã li dị với chồng, đang ở một mình phòng không gối chiếc. Mà cô ta lại không phải kiểu người e lệ hay khép kín gì cả, nhu cầu của cô ta rất cao cơ mà?
- Tôi cũng biết điều đó... nhưng chả ăn thua gì cả.
- ???
- Hừ... từ hồi tuần trước đến giờ, cô nàng này càng lúc càng xinh tươi mỹ lệ, gương mặt và làn da dù không điểm phấn tô son thì vẫn càng ngày càng trẻ ra, căng đầy nhựa sống... Ôi! đôi gò núi tuyết ấy nó lại càng căng phồng như sắp nổ tung...
Ta rất thắc mắc không biết bữa hôm ấy Marilyn và Supper Giang làm gì, mà bây giờ nàng trở nên lạnh nhạt với tất cả nam giới...
- Thiệt hay giỡn vậy ông?
- Thiệt, những mỹ nam tử của Hollywood đều bị từ chối khi mời nàng ăn tối. Hai hôm trước nàng ta còn từ chối thẳng mặt nhà sản xuất Jack Parot, nhưng nhà sản xuất Jack Parot vẫn cười làm lành không dám tức giận...
- Xạo hoài... ngài Jack Parot là lão đại, chỉ cần dậm chân là cả Hollywood rung rinh cơ mà, không thể có chuyện này được!
- Sẽ có thể nếu tin tức hành lang kia là đúng.
- Tin tức gì sao tôi không biết?
- Nghe đồn, Supper Giang đang thành lập một chuỗi rạp chiếu phim khắp California, khắp nước Mỹ và cả khắp thế giới, sau đó... lại cho Marilyn Monroe làm giám đốc xét duyệt phim, tới lúc đó phim nào được chiếu hay không, chiếu nhiều hay ít, dài hay ngắn... đều phải nhìn sắc mặt của nàng ta!
- Oh... ghê gớm vậy sao! Nhưng rạp chiếu phim có thiếu đâu bao giờ, không chiếu ở đây thì chiếu ở chỗ khác cũng được. Bình thường mọi người vẫn trình chiếu, vẫn hốt bạc ấy thôi.
- Ông không hiểu, chuỗi rạp chiếu phim của Supper Giang nó rất là supper...
- ???
- Nó có hệ thống âm thanh và màn hình chiếu hiện đại, sắc nét, sống động... tốt hơn những rạp chiếu cũ ít nhất 10 lần!
- Oh my God, thế thì... thế thì...
- Thì hãy cùng cầu nguyện cho tin tức này là thật đi, và sau đó chúng ta cùng nhau cúng bái Marilyn Monroe.
- Cái gì? Ông có nói ngược không? Chúng ta phải cầu nguyện tin này là giả, thì chúng ta mới vẫn nắm được quyền lực trước mặt cô ta chứ?
- Ông muốn nắm quyền lực trước mặt Marilyn để làm gì? Chơi tùy hứng như xưa sao?
Ông bị nòng nọc nhỏ của mình chui lên não rồi ư? Gái đẹp thì thiếu gì, cả cái Hollywood này không bao giờ thiếu gái đẹp, ông muốn bao nhiêu đều có.
Nhưng cái chuỗi rạp chiếu phim supper kia chỉ có một. Nếu nó là thật, nó sẽ là đôi cánh, đưa những bộ phim xuất sắc của chúng ta bay lên trời cao, trở thành các tác phẩm kinh điển nhờ có âm thanh và hình ảnh trình chiếu quá xuất sắc...
Ông muốn phim của ông trở nên xuất sắc hơn, kiếm nhiều tiền hơn từ khán giả, hay muốn chơi bằng được cô nàng đứng ngoài kia?
- Oh... anh bạn của ta, anh nói đúng, ta đã bị điên rồi. Giờ anh cứ ngồi đây, ta sẽ lại chào hỏi Marilyn Monroe mỹ lệ và cao quý, nhân tiện hỏi thăm luôn về chuyện này.
- Đứng lại... đồ khốn kiếp... chờ ta đi chung với...
...
Với sự nhạy bén của mình, dù không tận mắt chứng kiến, nhưng Marilyn Monroe vẫn cảm nhận được thái độ cung kính của mọi người đối với mình trong vài ngày gần đây, đặc biệt là khi tin tức thành lập chuỗi rạp chiếu phim của Supper Giang bị rò rỉ ra ngoài, một cách vô tình hay hữu ý.
Giờ đây nàng đã sẵn sàng nói không khi có các đại nhân vật đưa ra những lời lả lơi hoặc những lời đề nghị sỗ sàng.
Ngay cả các mỹ nam tử vốn dĩ đã từng làm cho Marilyn Monroe rất có hảo cảm, nhưng giờ khi so sánh với Giang thủ tướng, nàng liền mất ngay hứng thú với họ.
Không phải nàng trở nên lãnh cảm, hoặc không có nhu cầu giường chiếu, với độ tuổi 35, nhu cầu của nàng hiện đang luôn cháy hừng hực như một ngọn núi lửa... nhưng ngọn núi lửa này giờ chỉ tiếp đón một Bạch Mã Hoàng Tử mà thôi.
Marilyn Monroe bắt đầu suy gẫm thật nghiêm túc lối sống tình cảm trước kia của nàng, rồi so sánh với quan niệm về tình cảm mà Supper Giang đã nói ra trước đó. Nó quả nhiên cách biệt rất lớn.
Thậm chí nhờ không còn bị các mối quan hệ trai gái nhập nhằng làm mất thời gian, nàng đã bắt đầu có một ít rảnh rỗi trong tuần để tìm sách về đọc.
Nàng chỉ chọn đọc trước hai loại sách: một là nghiên cứu về tình cảm thủy chung, hai là sách học... tiếng S quốc.
Đọc sách viết về tình cảm, nó giúp nàng thấu hiểu trước kia vì sao nàng lại lận đận trong tình trường. Tất cả quyển sách nàng chọn đọc đều mỏng mảnh, vì nói thật lòng nàng ghét đọc sách đặc biệt là sách dầy.
Và ngay trong quyển sách đầu tiên, nàng đã rút ra được kết luận vì sao mình lận đận tình duyên:
Ánh mắt lựa chọn bạn trai quá kém.
Chính ánh mắt lựa chọn không chuẩn, trao thân, trao tình cảm không đúng đối tượng, bị vẻ ngoài hào hoa, lãng mạn của đối phương, che đi sự không hợp nhau về tính cách... đã khiến nàng liên tục thất bại trong hôn nhân.
Quyển sách thứ hai giúp nàng nhận ra bản thân mình và các ông chồng trước quá tùy tiện buông thả, quá lăng nhăng trong tình cảm...
Trong một tuần, chỉ hai quyển sách mỏng đã làm Marilyn Monroe hiểu phần nào ý tứ của Giang Bình An khi nói hai người bọn họ có khác biệt về quan niệm, lối sống quá lớn.
Lúc trước, những ông chồng cũ, những bạn trai cũ có cùng quan niệm và lối sống với nàng, mà nàng còn bị thất bại ê chề trong tình trường...
Thì làm sao nàng lại có được kết cục tốt với Supper Giang khi khác biệt quá lớn đây?
Từ những kết luận tự mình chiêm nghiệm ra đó, Marilyn Monroe đã bắt đầu có ý thức kiểm soát lại hành vi của mình đối với phái mạnh xung quanh.
Nàng không còn thả ra tín hiệu: "Come on baby" nữa.
Cả tuần nay hầu như nàng đã biến thành một nữ tu sĩ, thanh tâm quả dục khi đối diện phái nam.
Nhưng thiên tính ham muốn trong nàng không hề biến mất, nó vẫn cuộn trào trong người khi gặp các ánh mắt si mê cuồng nhiệt của những người xung quanh, càng cuộn trào hơn khi nàng trở về nhà riêng, ở một mình và nhớ đến buổi trưa nắng dưới giàn hoa hồng trắng, nàng đã ngồi sát người ấy và ôm hôn mãnh liệt...
Những lúc tình cảm trào dâng như vậy, nàng chọn cách tự an ủi, tự thỏa mãn nhu cầu khủng kh·iếp trong lòng khi nhớ đến Supper Giang...
Tuy tự an ủi nghe có vẻ thấp kém và không hoàn hảo, nhưng quyển sách thứ ba nói rằng nó là biện pháp tốt nhất không gây hại đến tình cảm của người khác, cũng như của bản thân mình khi quan hệ một cách tùy tiện.
Bên cạnh đọc sách về chuyện tình cảm, Marilyn còn đọc sách tự học tiếng S quốc. Đây là một lựa chọn bất đắc dĩ và cũng là một lựa chọn thất bại.
Bất đắc dĩ là vì người ta hay nói con đường đi đến trái tim của đàn ông thường sẽ thông qua dạ dày. Nhưng Marilyn bản thân còn không nấu được các món ăn truyền thống của California, thì làm sao nấu được các món ăn phương Đông yêu thích của Giang thủ tướng để lấy lòng chàng ta?
Đã không thông qua được dạ dày, thôi thì nàng sẽ ráng học tiếng S quốc để chìu lòng đối phương nếu may mắn gặp lại. Marilyn Monroe cứ tưởng tượng cảnh sau này hai người gặp lại, nàng dùng tiếng S quốc thật chuẩn, để hỏi đối phương một câu:
"Anh có nhớ em không?"
Thì chắc đối phương sẽ vô cùng kinh ngạc và rất có thể sẽ phải ngã vào vòng tay của nàng...
Nhưng lý tưởng luôn là tốt đẹp, còn hiện thực thì ê chề.
Chỉ mới đọc quyển sách mỏng "Tự học tiếng S quốc" có hai ngày trong lúc rảnh rỗi, Marilyn Monroe đã bị sốc rất nặng... rất nặng...