Nhưng giờ đây, Lý Tố Linh không còn tâm trạng để trách thầm hay âm thầm hưng phấn nữa, nàng đang sụp đổ tâm lý khi nghe phán quyết tử hình quá đột ngột này...
Dẫu rằng bản thân là sát thủ, lấy việc g·iết người làm sự nghiệp, luôn sẵn sàng ra tay hạ thủ cũng như sẵn sàng tâm lý bị kẻ thù phản sát... Nhưng giờ đây, khi thật sự bước đến đường cùng, một chân đặt vào cánh cổng địa ngục, Lý Tố Linh mới biết cái gì gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Thà rằng bị dứt điểm bằng một sát chiêu, hay bị đột ngột bắn lén... Cái c·hết sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí không kịp cảm thấy đau đớn hay hoảng sợ... Cùng lắm là vài giây trước khi giã từ cõi đời, người ta cảm thấy tiếc nuối, hoặc lo lắng thoáng qua trước khi bóng tối ập đến bao phủ... Đằng này lại thông báo, lại là bữa ăn cuối cùng... kéo dài ra vô hạn sự khủng hoảng...
Nghe rõ câu báo tử, Lý Tố Linh tuy sụp đổ nhưng nàng không như người thường, bị hoảng sợ, la hét hay khóc lóc... mà nàng chỉ bị c·hết tâm, bị tuyệt vọng...
Nhưng trên hết là nàng tức tối... Rõ ràng tình cảnh của nàng đang rất tốt, có chỗ ăn ở, tập luyện miễn phí, an toàn, lại có kỳ quả giúp nàng liên tục đột phá... Ấy thế mà đùng một cái... phải chấm dứt tất cả...
Lý Tố Linh không cam lòng, vẻ mặt xanh mét, đẹp ảo não, nhìn đối phương và lần đầu tiên mở miệng cầu xin:
- Giang thủ tướng, ta biết ta có tội đã thiết kế á·m s·át ngài. Nhưng giờ ta ở trong đây hoàn toàn vô hại, sao ngài lại muốn xử quyết ta?
- Hừ... ngày giờ đã đến, ngươi hãy ăn món quà cuối cùng, để ta đưa tiễn lên đường!
Lý Tố Linh nhanh nhạy bắt được một tia sáng le lói hy vọng, nàng hỏi kỹ:
- Phải ăn rồi mới xử quyết sao?
- Đúng vậy!
- Ha ha ha... Vậy ta không ăn... ngài không thể nào xử quyết ta được!
- ???
Thật ra qua một thời gian tiếp xúc gần gũi, Giang Bình An thấy mỹ nữ này tuy là sát thủ chuyên nghiệp, nhưng dường như thiên tính vẫn còn, chỉ vì bị tẩy não phải thực hiện nhiệm vụ giống cô nàng Hải Đường Nhất Tiếu lúc trước... tội tuy có nhưng có lẽ... không đáng c·hết.
Nói xử quyết nàng thực ra chỉ đùa dai, sơ thi trừng phạt, kẻo cô ta thấy trong tù thoải mái quá mà thôi!
Cuối cùng Giang Bình An nhìn gương mặt cực hài của mỹ nữ, đang nhơn nhơn đắc ý vì đối phương không làm gì được mình, hắn chịu không nổi phải phì cười, không thể giả vờ hung hăng, đầy sát khí được nữa.
- Ha ha ha... nàng đã bị ta lừa rồi. Hai trái chu quả này là quà tặng dịp Tết, hôm nay đã là mùng một Tết Tân Sửu, dù nàng là tù binh của ta nhưng ta vẫn tặng quà Tết, ta chúc nàng năm mới vui vẻ nhé! Tạm biệt.
Vừa dứt lời, Giang Bình An tiêu sái quay đi, tay còn giơ cao, vẫy vẫy tạm biệt như một lão bằng hữu.
Bỏ lại một mình Lý Tố Linh c·hết đứng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một phút sau, Lý Tố Linh bắt đầu phân vân trong sự lựa chọn ăn hay không ăn hai trái chu quả quà Tết này.
- Tên sắc ma khốn kiếp, rốt cuộc hai trái chu quả này là quà Tết hay là bữa ăn cuối cùng?
- Ta mà ăn rồi hắn đem đi xử tử thì không phải ngu ngốc bị trúng kế hay sao?
- Những không ăn lỡ kỳ quả bị hư, mất hết công hiệu thì sao?
- Hừ mất công hiệu thì mất công hiệu, còn đỡ hơn bị trúng kế, rồi bị xử tử!
- Nhưng... nhưng... nếu ta ăn hai chu quả... rồi đột phá, sau đó chiến thắng mục tiêu, và thoát ra được khỏi đây thì sao?
- Có đáng mạo hiểm bị xử tử để ăn và đột phá không?
Lý Tố Linh vò đầu bứt tai, hồi lâu sau nhớ lại lời dạy của sư phụ thì nàng mới chợt thanh tỉnh.
- Ôi ta tiêu rồi! Sư phụ đã từng dạy, một khi sát thủ đã có chấp niệm, quan tâm sinh tử của bản thân thì không còn là đỉnh cấp sát thủ được nữa!
Ha ha ha... ai mà ngờ Hắc Phượng Hoàng lừng lẫy Bắc Kinh một thời, mà cũng có ngày lo được lo mất, sợ sống s·ợ c·hết đến như vậy!
Đến đây đi, ta quyết ăn hai trái chu quả cùng một lúc, để xem thử mùi vị đột phá ra sao, và mùi vị t·ử v·ong là như thế nào!
...
Cả nhà vợ con không ai biết Giang Bình An vừa vào phòng luyện tập, ghẹo chọc nữ sát thủ suýt tý nữa thì phát điên, mọi người vẫn vui vẻ ăn tết.
Mùng một Tết cha, mùng hai Tết mẹ, mùng ba Tết thầy.
Bắt đầu từ mùng ba các gia đình hàng xóm bắt đầu lục tục thăm viếng chúc tết lẫn nhau, gia đình của Giang Bình An cũng vậy, tranh thủ đi một vòng trong xóm chúc tết từng nhà, bắt đầu từ nhà của ông bảy Cò, là người đức cao vọng trọng nhất của xóm.
Gia đình của Giang Bình An đi đến đâu chúc Tết cũng được mọi người đón tiếp niềm nở, người lớn thì tạ ơn lễ vật "nặng nề" hôm trước Tết, còn con nít thì yêu muốn c·hết mấy phong bao lì xì đỏ của nhà Giang Bình An lì xì cho chúng.
Nhiều tiền bao nhiêu bên trong bao lì xì thì chưa đề cập, chỉ thấy bao nào cũng dầy cui, và còn yêu hơn nữa vì nhà của Giang Bình An không phải chỉ đại diện phát một bao, mà mỗi người cầm một xấp bao đỏ, mạnh ai nấy phát cho sướng tay. Nói thật, cảm giác nhận bao lì xì đã sướng, nhưng cảm giác khi phát cho người khác thì còn sướng hơn nữa!
(PS: khi không lo lắng vấn đề tiền bạc, cầm một đống bao đỏ chất lượng cao, gặp ai liền lì xì người đó, đảm bảo sung sướng rất nhiều!)
Em bé... phát
Con nít choai choai... phát
Thiếu niên thiếu nữ... phát
Người lớn tuổi... phát
Thanh niên nam nữ... cũng phát vì chưa có lập gia đình.
Bà bầu... phát...
Cuối cùng mỗi nhà nhận được 30-40 bao đỏ lì xì là ít, có nhà nhận được 60-70 bao đỏ luôn, quả thật là đầu năm đỏ rực.
Ông bảy Cò có đi theo cho vui, ông nhìn thấy tất cả và vuốt chòm râu bạc mỉm cười thật khoái chí.
"Khà khà khà... có một hàng xóm đại gia có khác! Đầu năm cả xóm liền đỏ rực! Chuyến này cả năm Tân Sửu sẽ làm ăn khấm khá lắm đa!"
Bên này ông bảy Cò khoái chí, nhưng những người khác trong xóm lại âu sầu, họ không có tiền bỏ bao đỏ lì xì để đáp lễ, không lẽ lấy tiền trong bao của người ta lì xì lại ngay, coi sao đặng!
Ông bảy Cò nhìn sơ đã thấu hiểu, bèn quở trách cả đám không thông đạo đối nhân xử thế:
- Hừ, đầu năm đầu tháng tụi bây phải vui lên, cậu hai Giang đến đây chúc Tết là rồng đến nhà tôm. Đừng để ý mấy chuyện vụn vặt mất vui, mau lấy bánh kẹo ra lì xì mấy đứa trẻ của nhà cậu để mừng tuổi, vậy là vui rồi, biết chưa?
Mọi người nghe bô lão quở trách, không những không buồn mà còn lấy làm mừng rồi làm theo riu ríu, nhờ vậy không khí tình làng nghĩa xóm càng thêm chan hòa, không còn gượng gạo xa cách nữa.
Đặc biệt khi Giang Bình An đến thăm mấy gia đình neo đơn, chỉ có mấy đứa cháu ở với mấy người ông bà lớn tuổi, Giang Bình An biết mấy nhà này hôm bữa trước tết chưa nhận quà, vì không có đi dự tiệc, vậy là hắn vừa tấp nập lì xì, vừa gọi điện bảo người máy trong nhà dùng xe đẩy, đẩy gạo đường mắm muối, thịt cá gà bò đi tặng từng gia đình neo đơn.
Mọi người ra sức từ chối, nhưng vẫn bị lý do kinh khủng của hắn chặn lời:
- Quà này là lễ ra mắt, nếu gia chủ không nhận thì hắn sẽ làm ăn không được, dễ bị phá sản...
Nói ra lý do này chỉ là để ép buộc người nhận, còn trong lòng của Giang Bình An lại ngâm nga một câu khác:
"Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn"
...
Thế là các con nhỏ của Giang Bình An nhận hàng tá bánh kẹo của hàng xóm lì xì, còn các cô vợ của hắn, khi được hàng xóm mời ăn, thì lại học được một món ăn siêu kinh điển khác của miền Nam S quốc: Bánh tráng cuốn đủ thứ.
Về đến nhà, các nàng mê quá, bèn bày ra thêm một bàn ăn rất lớn: rau sống, dưa giá, thịt luộc, trứng luộc, bún, nước mắm chua ngọt, khế, chuối chát, thậm chí có cả tép luộc...
Có món ở nhà sẵn có, có món được hàng xóm vừa biếu tặng, ví dụ như dưa giá, còn lại thì các cô vợ ép Giang thủ tướng phải biến hóa phép thuật mua về ăn cho đã.
Giang Bình An bị ép buộc, bất đắc dĩ phải dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, dùng tiền HP mua từ cửa hàng ảo ra đủ thứ vụn vặt để phục vụ vợ con theo đúng tinh thần:
Nhất vợ... nhì trời... thứ ba là sắp nhỏ!
Giang Bình An trong lòng rưng rưng rơi lệ, than thở:
"Ôi... ta nhớ ngày xưa chỉ một chiếc áo khoác lông chồn mà ta đã ghẹo chọc cho Tần Kinh Như phải khóc nức nở... Còn giờ b·ị b·ắt bài, lộ tẩy, phải dùng cửa hàng ảo mua đồ ăn cho các nàng... Đúng là thế sự xoay vần, con tạo lả lơi..."
Trong lòng thì than thầm, nhưng cặp mắt của hắn lại cười híp vì thấy vợ con được vui vẻ, sau đó hắn cũng xắn tay áo lao vào đấu tranh anh dũng với món bánh tráng cuốn tá lả, chấm nước mắm chua ngọt này.
Quá nhiều món ăn để cuốn với bánh tráng, hai bà bầu Tần Hoài Như và Lâu Hiểu Nga thì mê mẩn khế chua, chuối chát, cuốn với thịt luộc.
Tần Kinh Như không biết sao lại khư khư giữ mấy cái trứng vịt luộc để cuốn bánh tráng, nàng thích cuốn nó với chút bún, chút rau thơm, thêm lát dưa leo giòn giòn... rồi chấm nước mắm chua ngọt, nhưng nàng bị nghiện ớt cay giống Giang Bình An, chén nước mắm của nàng cũng bỏ rất nhiều ớt giống chén của chồng.
Mấy chị em hay khuyên nàng bớt ăn ớt, sẽ xấu da mặt, nhưng Tần Kinh Như bất chấp tất cả, chỉ yêu ớt cay thôi, nàng còn chỉ vào Giang ca ca của nàng:
- Hì hì hì... bên đó có Mỹ Nhan đan, bảo đảm đẹp như tiên!
Còn lại Hà Vũ Thủy và Lương Lạp Đệ lại kết duyên với rổ tép luộc, các nàng cuốn nó rồi ăn lia lịa, khen nức nở.
Nhìn hai nàng này thích tép, Giang Bình An thấy thương, nghĩ bụng chắc có lẽ nên giới thiệu thêm món tép um cuốn bánh tráng, chấm với mắm nêm...
"Khà khà khà... món này bỏ thêm ớt cay vào mắm nêm... ăn hoặc nhậu đều bá chấy!"