Cuồng Thám

Chương 1100: Chương 1100HY VỌNG CUỐI CÙNG





“Triệu Ngọc, anh còn nhớ...” Miêu Anh nhớ lại nói: “Tình huống của vụ xác chết trong ngân hàng mà chúng ta phá hồi trước không?”

“Ừ? Sao lại… nhắc đến vụ án này?” Triệu Ngọc tò mò.

“Là thế này, anh xem...” Miêu Anh vừa nhớ vừa nói: “Lúc đó vấn đề khó nhất của vụ xác chết trong ngân hàng chính là nguyên nhân người chết bị sát hại! Bởi vì chúng ta tìm không ra điểm chung bị hại của họ, cho nên vụ án luôn bị trì hoãn!”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Thế nhưng về sau khi chúng ta nhìn vào vụ tai nạn trong đường hầm thì thủ phạm liền nổi lên khỏi mặt nước! Miêu Miêu, ý của em là...”

“Năm chuyên gia ngoài việc từng giúp phòng Đặc Cần điều tra kho báu ra, còn có điểm chung nào khác không?” Miêu Anh hỏi.

“Nhưng... anh nghiêm túc điều tra qua rồi, năm chuyên gia rất trong sạch, không hề tham gia vào bất kỳ dự án bất hợp pháp nào!” Triệu Ngọc nói: “Bọn họ quang minh lỗi lạc, tư duy vượt trội, thái độ hiền hòa, cũng chưa từng kết thù oán với ai! Khả năng bị báo thù gần như bằng không!”

“Ý em không phải thế!” Miêu Anh nói: “Bởi vì là kho báu, nên khiến góc độ nhìn nhận vấn đề của chúng ta không tránh khỏi bị thiên lệch. Triệu Ngọc, anh suy nghĩ kĩ một chút, thật ra... ngoại trừ kho báu, năm vị chuyên gia này còn tồn tại một điểm chung khác nữa!”

“Điểm chung khác? Đó là... bọn họ...” Triệu Ngọc dấy lên nghi ngờ.

“Đúng vậy! Bản thân nghề nghiệp của họ, chính là điểm chung!” Miêu Anh nói: “Năm người đều là chuyên gia về di vật văn hóa và lịch sử, cái chết của họ có phải chính vì nghề nghiệp của họ không?”

“Ừ...” Triệu Ngọc gật đầu, buồn bã nói: “Miêu Miêu à, anh biết ý em muốn nói gì! Có phải em muốn anh điều tra xem những chuyên gia khác có thân phận tương đồng với năm người này, có tình nghi bị sát hại bí mật hay không?”

“Đúng vậy!” Miêu Miêu hưng phấn nói: “Nếu còn có những người khác cũng gặp tình trạng như năm người này, có nghĩa là hung thủ tuyệt đối không phải vì kho báu mà giết người, mà là vì nguyên nhân khác!”

“Em yêu...” Triệu Ngọc tiếc nuối nói: “Cả tháng nay anh không hề nhàn rồi, điểm mà em nói ngay từ tuần đầu anh đã nghĩ đến rồi, anh kêu Trương Cảnh Phong và Ngô Tú Mẫn điều tra thông tin, tìm kiếm người có tình trạng tương tự, nhưng đáng tiếc, đáp án là... không có! Một người cũng không!”

“Trong một tháng nay, bọn họ điều tra hơn một nghìn người có thân phận và nghề nghiệp tương đồng với năm chuyên gia này, nhưng không một ai vì bệnh tim đột phát mà chết!” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, điểm này không thực hiện được!”

“Vậy sao...” Miêu Anh rõ ràng hơi thất vọng, thì thào hỏi: “Sau khi năm chuyên gia qua đời, đồ đạc trong nhà có bị mất không?”

“Theo như danh sách mà người nhà cung cấp, đừng nói là tiền, ngay cả đến một sợi len cũng không bị mất!” Triệu Ngọc nói: “Trong phòng sách của Viên Tuấn Thành đều là gốm sứ di vật văn hóa có giá trị xa xỉ, nhưng hung thủ còn chả thèm đụng tới! Rõ ràng hung thủ không phải vì tiền!

“Còn nữa, đừng quên thuốc nói thật, hung thủ giết người rõ ràng là muốn có được thông tin từ miệng của các chuyên gia! Cho nên, chuyện chuyên gia bị hại, rõ ràng có quan hệ mật thiết với kho báu, không thể tách rời được!”

“Nếu vậy, vụ án này thật sự trở thành vụ án chưa giải quyết đầu tiên rồi!” Miêu Anh buồn bực nói: “Năm vị chuyên gia rốt cuộc biết được điều gì nhỉ? Anh xem qua nhật ký công việc của bọn họ chưa? Có phải đang trong quá trình truy tìm kho báu đã từng xảy ra chuyện gì?”

“Anh đều coi qua hết rồi!” Triệu Ngọc bất lực nói: “Nhưng mà thời đại hoàn toàn khác nhau! Năm người này dựa theo thứ tự trước sau đến làm việc ở phòng Đặc Cần, mặc dù có xảy ra tình trạng hai người gặp mặt nhau hoặc người cũ dẫn theo người mới, nhưng cả quá trình làm việc của họ, cơ bản đều là độc lập!”

“Ôi!” Miêu Anh than thở: “Vậy là khác với mấy giáo sư trong án tượng Phật vàng rồi, các giáo sư làm việc cùng nhau, cùng xảy ra sự cố, nhưng năm chuyên gia này hoàn toàn khác nhau!”

“Còn nữa, trên tài liệu cho thấy...” Triệu Ngọc lại nói: “Phòng Đặc Cần áp dụng hình thức phối hợp, một nhóm công tác nhỏ ngoại trừ chuyên gia về di vật văn hóa lịch sử ra, còn có chuyên gia về địa chất và nhà khoa học, v.v… Phòng Đặc Cần đã xác định người gặp chuyện chỉ có năm chuyên gia di sản văn hóa lịch sử, nhưng người tham gia khác đều không sao!”

“Ây!” Miêu Anh bất lực: “Xem ra, lần này đại thần thám của chúng ta thật sự gặp phải vấn đề khó khăn rồi! Nhưng mà em vẫn nói câu nói đó, dù kết quả ra sao, anh vẫn phải nghĩ thoáng chút! Không ai thập toàn thập mỹ cả, đừng bao giờ suy nghĩ lung tung được không?”

“Yên tâm, anh là cuồng thám mà! Sẽ không suy nghĩ lung tung đâu!” Triệu Ngọc bật cười, hôn qua điện thoại, rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi để điện thoại xuống, tầm nhìn của Triệu Ngọc chợt chuyển sang một góc độ khác!

Bởi vì tuy ý kiến giả thiết của Miêu Anh đã bị mình phủ định! Nhưng hắn vẫn có cảm giác, trong lời nói vừa rồi của Miêu Anh dường như có nhắc đến điều gì quan trọng?

Là... là gì nhỉ?

Triệu Ngọc ngồi dậy từ bàn làm việc, bất ngờ đụng rơi một đống văn kiện trên bàn. Nhưng ánh mắt Triệu Ngọc vẫn chăm chú nhìn vào đống tài liệu đó, dường như suy nghĩ trong đầu đột nhiên trở nên rõ ràng hơn!

Có phải vấn đề... là ở đây không?

Ngẫm nghĩ một hồi, Triệu Ngọc nhanh chóng chạy đến trước cái ba lô, bắt đầu tìm kiếm gì đó. Rất nhanh, hắn liền tìm được cuốn sổ ghi chép bìa vàng của mình. Trong quá trình mở cuốn sổ, hắn lộ rõ vẻ kích động, suýt nữa xé rách một trang giấy.

“Sau mỗi một vụ án, đều có một lít nước mắt...” Triệu Ngọc vừa tìm kiếm vừa lẩm bẩm: “Không phải cái này…...”

Cuối cùng, khi hắn lật tới trang cuối cùng của cuốn sổ, bỗng nhiên thấy được điều mà hắn muốn. Chỉ thấy trên trang cuối, viết đầy danh ngôn về giới trinh thám mà đội trưởng Kim ghi chép lại.

Trong đó, dòng thứ hai đếm ngược viết: “Sự thật thường ẩn giấu trong những manh mối bình thường, chỉ cần khai thác ra....”

Đúng!

Chính là câu này!

Triệu Ngọc dùng ngón tay quét trên hàng chữ, lại sâu xa đọc thầm một lần.

Sự thật sẽ ấn giấu trong những manh mối bình thường!

Từ trước đến nay... có phải… mình đã suy nghĩ quá xa xôi, mà bỏ quên một vài manh mối cơ bản nhất không?

Lẽ nào...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc chợt cảm thấy tinh thần phấn chấn, mạch máu lưu thông!

Chỗ nào?

Chỗ nào?

Hắn nhanh chóng để sổ ghi chép xuống, sau đó mở vài hộp hồ sơ để tìm kiếm tư liệu, cuối cùng cũng tìm ra sổ ghi chép công việc của năm vị chuyên gia.

Tiếp đó, hắn bắt đầu lật từng trang ghi chép, đồng thời dùng bút đánh rất nhiều ký hiệu trên đó.

Cứ như vậy một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Triệu Ngọc cũng buông bút xuống, vỗ nhẹ lên tài liệu, kích động thở dài: “Lần này, rất có thể là hy vọng cuối cùng rồi! Đáp án... thật sự sẽ cất giấu trong những manh mối trông rất bình thường sao?”

Thở dài xong, Triệu Ngọc mới phát hiện đã sớm qua 12 giờ đêm rồi, mình có thể mở ra một quẻ mới!

Lần này...

Vừa nghĩ đến việc mở quẻ, Triệu Ngọc càng không thể tránh được sự hưng phấn kích động, hầu như hắn không hề do dự ngay lập tức mở một quẻ!

Kết quả, sau khi mở quẻ, Triệu Ngọc bỗng nhiên ngớ người!

Chỉ thấy giữa giao diện hệ thống chợt xuất hiện hai chữ lớn “Khôn Cấn”!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.