Triệu Ngọc sắp không nhớ rõ, đây là đêm thứ bao nhiêu rồi.
Lúc này, quẻ văn của hôm qua vừa mới kết thúc, quẻ mới vẫn chưa mở ra. Triệu Ngọc đang nghiêng người nằm trên bàn làm việc, chán nản nhìn lên bảng trắng viết đầy thông tin trước mặt, trong đầu đang lao tâm suy nghĩ vụ án.
Tài năng hết thời?
Mưu cùng kế cạn?
Đệch bà nội gấu nhà nó! Triệu Ngọc mắng thầm trong lòng, các người tìm tám mươi năm cũng không tìm ra, dựa vào hai từ này mà đã muốn khiến ông khuất phục nhận thua sao?
Thật đúng là nực cười!
Liên quan đến chuyện kho báu quốc gia, không phá được án mới là chuyện đương nhiên chứ?
Nhưng... không biết tại sao, Triệu Ngọc hiểu rõ vụ án kho báu này vốn không phải cuồng thám như hắn có thể giải quyết được. Dù vậy... trong lòng hắn vẫn có cảm giác rất khó chịu.
Phải chăng... có phải vì từ khi “xuất đạo” cho tới nay, con đường mình đi quá thuận lợi? Cho dù gặp phải vụ án lớn đến đâu, câu đố hóc búa nhường nào, cuối cùng mình đều có thể giải quyết được!?
Vậy nên, lần này định mệnh phải chấp nhận thất bại? Đều là đại ca hệ thống an bài cả rồi? Vì muốn để mình thêm trưởng thành và sáng suốt?
Không được...
Nhìn vào thông tin dày đặc trước mặt, tuy đầu óc đang u ám nhưng Triệu Ngọc biết rõ, liên quan tới vụ án kho báu này bản thân mình không thể buông xuôi chấp nhận dễ dàng như vậy!
Có lẽ… khi tìm không ra kho báu, không ai có thể chỉ trích mình, dù sao đó cũng là vật hư vô mờ mịt!
Nhưng mà chuyện xung quanh kho báu này lại không thể không phá.
Xét về mặt đạo lý mà nói, năm vị chuyên gia kia chết không rõ ràng, dù thế nào mình cũng phải trả lại công đạo cho họ, bắt được thủ phạm thật sự!
Xét về mặt cá nhân mà nói, bản thân là thần thám phá liên tiếp nhiều vụ án lớn, đến cả vụ thi thể nữ không đầu và ác ma đều có thể phá được, chỉ là vụ án các chuyên gia bị giết hại thôi mà mình không thể phá được sao?
Thế này có phải... quá mất mặt không?
Phải!
Triệu Ngọc khẽ gật đầu, hắn biết từ các biểu hiện cho thấy, hung thủ sát hại các chuyên gia đều là tuyệt thế cao thủ còn lợi hại hơn cả Trình Lăng Phi! Thủ đoạn của bọn họ thuần thục, kỹ thuật cao siêu, nếu không có danh sách của Đào Hương, thậm chí còn không ai biết các chuyên gia là bị người khác sát hại!
Nhưng dù sao đây cũng là vụ án liên quan đến mạng người, mình không thể vì lý do đối thủ lợi hại mà từ bỏ điều tra được? Giết người đền mạng, đây là tôn chỉ chưa từng lung lay qua hai đời người của Triệu Ngọc!
Đối thủ mạnh thì đã sao?
Bọn họ giết người thì nhất định phải tìm ra được họ mới thôi!
Vậy... rốt cuộc... làm sao tìm được đây?
Ôi Triệu Ngọc!
Hắn ấn mạnh lên huyệt Thái Dương của mình, mắng thầm trong lòng, không phải mày nói mày có cả ngàn phương pháp sao? Vậy nghĩ thử một phương pháp ra xem?
Nhiều người đang chờ cười nhạo mày, mày không được chịu thua!
“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp...”
Tiếng chuông điện thoại nổi bật vang lên trong đêm khuya yên tĩnh, đương nhiên càng bất ngờ.
“A lô?” Sau khi kết nối, đầu dây bên kia bất ngờ vang lên giọng nói quen thuộc của nữ thần: “Thế nào rồi, anh yêu? Có tiến triển gì không? Bắt điện thoại nhanh như vậy, chắc không phải đang ngồi trong văn phòng nhìn bảng trắng chứ? Anh nhất định phải giữ gìn sức khỏe đó!”
Nghe được giọng nói thân thiết của Miêu Anh, Triệu Ngọc liền cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, lập tức nói kế hoạch và tình hình gần đây của mình cho cô biết.
“Không sao, không cần quan tâm đến cô ta!” Sau khi nghe xong, Miêu Anh lập tức an ủi nói: “Em đã hỏi cha rồi! Ông ấy không chịu nói ra sự thật, nhưng em vẫn nghe ra được chút thực hư qua lời nói của ông ấy. Anh yêu, anh tuyệt đối đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân mình, tất cả cứ làm hết sức là được!”
“Hả?” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Thực hư gì? Rốt cuộc cha em muốn làm gì?”
“Em đoán chuyện có thể là thế này!” Miêu Anh nói: “Khi cha em biết anh định tham gia vào vụ án kho báu ở Đông Bắc, hẳn là muốn nhanh chân đá anh ra khỏi cục! Bởi ông ấy biết vụ kho báu này rất phức tạp, biết thể nào em cũng phu xướng phụ tùy, cho nên ông ấy không hy vọng ảnh hưởng đến việc chúng ta đính hôn!”
“Nhưng mà đợt xảy ra vụ ở New Zealand, cha em đã biết rõ tính cách của anh, cho nên mới thông đồng với Lê Tịnh và những người khác, muốn đá anh đi mà thần không biết quỷ không hay! Sau đó...” Miêu Anh đổi giọng: “Ông ấy đã đánh giá thấp sự lợi hại của anh, không ngờ rằng sự việc không phát triển theo hướng ông ấy muốn, hoàn toàn đi lệch quỹ đạo!
“Anh không những nhìn thấu âm mưu của Lê Tịnh, mà còn đánh bại cả đội đặc công!!” Miêu Anh bất đắc dĩ nói: “Anh biết không? Từ giây phút anh ra tay, tình thế không còn chịu sự khống chế của cha em nữa! Cho nên mới thành ra như bây giờ!”
“Hả?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Như bây giờ? Em đang nói lệnh kỳ hạn sao?”
“Đúng vậy!” Miêu Anh thừa nhận: “Em cũng đoán là thế, nhưng qua thái độ ngập ngừng của cha em, chắc là có lãnh đạo cấp cao hơn đã tham gia vào! Cho anh lệnh kỳ hạn là chủ ý của bọn họ!”
“Cái này...”
“Rất đơn giản!” Miêu Anh nói: “Lệnh kỳ hạn thể hiện hai ý nghĩa, một là tán thưởng, hai là trừng phạt! Đặc công tinh anh của phòng Đặc Cần đều là người có tài năng lấy một địch mười, nhưng anh lại đánh bại cả đội đặc công tinh anh, hạt giống tốt như vậy, cả nước cũng không tìm được mấy người!
“Cho nên, em nghĩ các lãnh đạo chắc đã để ý đến anh, muốn chiêu mộ anh đến phòng Đặc Cần!”
“Đệch, có vụ này nữa sao?” Triệu Ngọc trợn mắt.
“Nhưng mà... nếu chiêu mộ một cách trắng trợn như vậy, về tình về lý cũng không chấp nhận được!” Miêu Anh lại nói: “Cho nên mới có trừng phạt phía sau. Thật ra, em nghĩ cho anh lệnh kỳ hạn chẳng qua chỉ là cảnh cáo mà thôi, cho anh tiếp xúc một chút với công việc của phòng Đặc Cần, để anh hiểu một chút về lòng tin và kiên trì trong việc tìm kiếm kho báu, vậy là đạt được mục đích!”
“Hả? Thật sao?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Vậy mà anh chẳng cảm nhận được chút nào!”
“Rất rõ ràng, lệnh kỳ hạn trong hai tháng, tìm kiếm kho báu quốc gia, trên đời này làm gì có mệnh lệnh ấu trĩ tức cười như vậy?” Miêu Anh cười nói: “Cứ chờ xem, lãnh đạo chỉ là muốn xem biểu hiện của anh mà thôi, kỳ hạn vừa đến, dù có phá được án hay không, phòng Đặc Cần cũng sẽ ra tay chiêu mộ anh!”
“Vậy... Hai tháng sau, đúng vào ngày đính hôn của chúng ta, lệnh kỳ hạn này chắc cũng có phần của cha vợ anh chứ hả?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Chắc có!” Miêu Anh cười nói: “Cha em là mẫu người mâu thuẫn! Một mặt cha muốn chúng ta có thể sống những ngày bình yên vui vẻ, tránh xa nguy hiểm! Nhưng mặt khác, ông ấy sao có thể không muốn con rể mình cũng có thể đảm đương mọi chuyện, tương lai kế thừa sự nghiệp phấn đấu cả đời của mình chứ?”
“Ấy!” Lúc này, Triệu Ngọc thật sự hết hồn, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Nói vậy... Phòng Đặc Cần... Anh... Sau đó...”
“So sánh với Tổng cục Hình sự, phòng Đặc Cần là một sân khấu lớn hơn!” Miêu Anh nói: “Em cảm thấy rất thích hợp với tên lưu manh thần thám như anh! Em rất mong chờ thấy được cảnh anh cà khịa với mấy người tài giỏi quốc tế kia, ha ha ha…”
“Vậy...” Triệu Ngọc cảm thấy bất lực.
“Được rồi! Đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh yêu!” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Bất kể tương lai ra sao, vẫn là đi bước nào chắc bước đó là tốt nhất! Em chỉ muốn nói cho anh biết, dù người khác có nói gì, chỉ cần làm tốt việc của anh là được! Đừng bao giờ tạo áp lực cho bản thân, em không nỡ để thần thám đại nhân tẩu hỏa nhập ma đâu!”
“Ừ! Vẫn là em hiểu anh nhất! Ha ha...” Triệu Ngọc cười nói: “Yên tâm đi, anh sẽ điều chỉnh tốt tâm trạng của mình! Đúng rồi, bên em sao rồi? Khi nào mới qua giúp anh được?”
“Chắc sắp rồi đó!” Miêu Anh dịu dàng nói: “Báo cáo kết án viết như tiểu thuyết dài tập vậy, bây giờ chỉ đợi phần kết thúc công việc ở nước ngoài! Qua mấy ngày nữa, em sẽ chuyển giao tất cả cho Tăng Khả xử lý, mau chóng gặp lại anh!”
“Ừ... chờ em!”
“Đúng rồi!” Miêu Anh bỗng nói: “Chút nữa thì em quên mất, em gọi điện cho anh, còn có việc này muốn nói với anh! Về nguyên nhân năm chuyên gia kia bị sát hại, em nghĩ đến một khả năng mới!”
“Ồ? Thật sao?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên: “Vậy mau nói anh nghe xem nào!”
“Anh yêu, mọi việc đều do bút ký của Đào Hương mà ra! Vậy anh có từng nghĩ...” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Nếu như... năm vị chuyên gia bị hại này, không có liên quan gì đến kho báu thì sao nhỉ!?”