Sáng sớm hôm sau, sau khi các thành viên trong tổ đều đến văn phòng của tổ điều tra đặc biệt, bất ngờ nhìn thấy một cảnh tượng lạ thường.
Chỉ thấy trên mười mấy cái bảng trắng trở thành một đống lộn xộn, dưới mặt đất cũng bừa bộn cả lên, còn tổ trưởng Triệu Ngọc thì đang ngửa mặt ngủ say trên đống lộn xộn đó, ngáy như sấm.
“Tổ trưởng, tổ trưởng…” Lý Bối Ni để bữa sáng mới mua xuống, vội tiến lên phía trước xem.
“Sao hả? Thế nào rồi?” Nghe thấy tiếng động lạ thường, Thôi Lệ Châu cũng từ phòng trực ban chạy qua, thấy cảnh tượng trước mắt liền thức tỉnh hô to một tiếng: “Sếp! Sếp, không phải là anh lại đánh nhau với ai ở đây chứ?”
“Ờ, à…”
Do có nhiều tiếng ồn ào, Triệu Ngọc tỉnh lại từ trong giấc mộng, lười biếng ngáp dài.
“Ừm…”
Triệu Ngọc mở to mắt nhìn mọi người, chỉ thấy cả đám Ngô Tú Mẫn, Lý Bối Ni, Thôi Lệ Châu, Lưu Chiêm Binh đều đã có mặt, thậm chí ngay cả Mã Kế Xuân bên phòng Đặc Cần cũng đang ở đây.
“Ối? Đều… Đều đến cả rồi sao?” Triệu Ngọc bỗng dưng đứng dậy, mở to mắt, vô cùng hưng phấn hô lên: “Đều đến cả rồi thì tốt! Nhanh lên, nhanh lên, qua đây hết cho tôi…”
Trong lúc hô hoan, Triệu Ngọc đã thay đổi bộ dạng ngáy ngủ, chạy nhanh lên phía trước, mở màn hình lên.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Triệu Ngọc, không biết hắn lại nghĩ ra chuyện gì, vội vàng đặt đồ trong tay xuống đến gần màn hình quan sát.
Sau khi màn hình sáng lên, trên màn hình đột nhiên xuất hiện bản đồ có rất nhiều những ký hiệu khác màu!
“Nào nào nào…” Triệu Ngọc cầm bút laser chỉ vào tấm bản đồ và nói: “Nhìn thấy hết cả rồi chứ! Hôm qua, bỗng nhiên tôi nghĩ đến một chuyện quan trọng! Có một cao nhân đã từng nói, sự thật sẽ ấn giấu trong những manh mối bình thường! Mọi người xem… Đây chính là bản đồ ở phía Đông Bắc đúng không?”
“Ừ… Mọi người chú ý vào những màu này!” Triệu Ngọc ra hiệu nói: “Tôi đã dựa theo nhật ký công tác của phòng Đặc Cần, sử dụng năm màu khác nhau để vẽ ra lộ trình tìm kiếm kho báu vào năm đó của năm vị chuyên gia! Mọi người hãy nhìn kĩ vào, xem có chỗ nào đặc biệt không?”
“Hả? Cái này…”
Các thành viên trong tổ rõ ràng là không theo kịp tiết tấu của Triệu Ngọc, nhìn vào bản đồ mà không nói được gì. Chỉ có Mã Kế Xuân đến từ phòng Đặc Cần suy ngẫm một hồi rồi nói: “Có phải... Vị trí trùng lặp trong phạm vi thăm dò của những chuyên gia đó rất ít không?
“Có tương lai!” Triệu Ngọc đưa ngón tay chỉ về phía Mã Kế Xuân: “Không hổ danh là cấp dưới của Lê Tịnh! Anh nói không sai, sau khi tôi đánh dấu các điểm mà bọn họ đi thăm dò đã phát hiện ra rằng tuyến đường tìm kiếm của năm vị chuyên gia này, có rất ít nơi trùng lặp với nhau!
“Đúng vậy!” Mã Kế Xuân nhíu mày, nhắc nhở: “Các chuyên gia đều làm việc theo sự phân công của các nhóm khác nhau, đương nhiên là sẽ tránh việc tìm kiếm cùng một chỗ, để đỡ phải lãng phí sức người, sức của! Tổ trưởng Triệu… Anh đang…”
“Ngày hôm qua…” Triệu Ngọc kìm nén sự hưng phấn trước đó, lắng đọng lại suy nghĩ, vững vàng nói: “Tối ngày hôm qua, tôi đã đặt ra một giả thuyết! Tôi đang suy đoán cái chết của năm vị chuyên gia có phải có liên quan đến việc năm xưa họ đi tìm kho báu hay không? Có phải là trong quá trình tìm kho báu đã xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ không lường trước được không?”
“Cho nên tôi muốn thông qua dấu tích điều tra năm xưa của bọn họ, xem thử bọn họ có nơi nào bị trùng nhau hay không?” Triệu Ngọc chỉ vào màn hình nghiêm túc nói: “Tuy rằng thời đại của bọn họ không giống nhau, nhưng nếu như bọn họ đều thăm dò ở cùng một nơi, vậy thì có khi nào chuyện ngoài ý muốn cũng xảy ra ở cùng một nơi hay không?”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc lại chỉ vào bản đồ: “Rất nhanh tôi phát hiện ra tuyến đường tìm kiếm của bọn họ vốn không giống nhau, cho dù là có chỗ giao nhau thì cũng rất là ít. Ngoại trừ thành phố lớn ra thì tôi không tìm được có nơi nào mà năm người bọn họ từng đến nữa! Việc này… Việc này có nghĩa là gì?”
“Ừm…” Mọi người nhíu mày không hiểu.
Thôi Lệ Châu xoay tròn mắt nói: “Sếp, không phải vừa rồi người ta đã nói rồi sao? Bởi vì phân công công việc, cho nên tuyến đường điều tra sẽ không bị trùng lặp? Anh đừng ấp úng nữa, nói nhanh lên, rốt cuộc anh đã phát hiện được gì rồi hả?”
“A ha ha… Được rồi!” Mắt của Triệu Ngọc sáng lên, đắc ý nói: “Thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến rồi! Sau khi tôi phát hiện ra lộ trình của những chuyên gia đó rất ít trùng nhau, đương nhiên là tôi đã rất thất vọng rồi, nghĩ là mình lại tìm sai phương hướng!”
“Nhưng mà, trong lúc quan trọng này, mọi người đoán xem như thế nào? Tiểu vũ trụ của tôi đột nhiên bộc phát! A ha ha…”
Thôi Lệ Châu và Lý Bối Ni cùng lau mồ hôi lạnh đổ trên trán…
“Bỗng nhiên tôi nghĩ đến bởi vì tuyến đường thăm dò của bọn họ không trùng nhau cho nên nó mới đúng! Nào nào nào…” Triệu Ngọc xoay đầu lại, bắt đầu tìm kiếm trong mười mấy giây, mới tìm ra được tư liệu của năm vị chuyên gia từ trong các tấm bảng trắng, đồng thời đẩy nó vào giữa: “Mọi người xem cho rõ, đây là tư liệu của năm vị chuyên gia bị sát hại, mọi người hãy suy nghĩ về dấu tích mà bọn họ đi thăm dò. Thế nào? Có suy nghĩ gì không?”
Mọi người nghiêm túc suy nghĩ lời của Triệu Ngọc, bọn họ đã từng xem xét tư liệu của các chuyên gia bị hại rất nhiều lần rồi, vốn không phát hiện có gì khác thường cả!
“Đáp án chính là ở đây!” Triệu Ngọc chỉ tay vào bức ảnh của Viên Tuấn Thành: “Thật ra vấn đề luôn bị chúng ta bỏ sót đó chính là… thuốc nói thật!!! Mọi người suy nghĩ kĩ lại xem… Tại sao hung thủ lại phải cho các chuyên gia sử dụng thuốc nói thật?”
“Thuốc nói thật? Đương nhiên là để moi tin rồi. Chuyện này còn cần phải nói nữa sao? Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu vẫn không hiểu Triệu Ngọc đang muốn nói gì?
“Đúng vậy! Chúng ta cứ luôn nhắc về thuốc nói thật, vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc hung thủ muốn biết chuyện gì? Nhưng mà…” Triệu Ngọc ra sức chỉ vào bức ảnh của Viên Tuấn Thành: “Nhưng mà… Chúng ta lại quên mất thuốc nói thật này! Chúng ta chưa từng nghĩ đến điểm này, nếu như sau khi hung thủ cho người đầu tiên sử dụng thuốc nói thật, biết được thứ hắn ta muốn rồi. Như vậy thì… Có phải là… Sẽ không xảy ra những vụ án phía sau không?”
“Hả!?” Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều nổi cả da gà. Quả thật mọi tầm mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm trên người hung thủ, lại bỏ sót việc hung thủ sử dụng thuốc nói thật.
“Nói… Nói như vậy…” Lý Bối Ni suy nghĩ nói: “Chính vì không có được đáp án mong muốn, cho nên mới đi giết những người tiếp theo sao!?”
“Ồ… Ồ ồ…” Thôi Lệ Châu trợn to mắt, run rẩy cả người, nói: “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được ý của lão đại rồi! Chẳng trách tay của anh lại luôn chỉ vào bức ảnh của Viên Tuấn Thành! Viên Tuấn Thành là nạn nhân cuối cùng, nói cách khác thì vấn đề mấu chốt là ở trên người của Viên Tuấn Thành!!?”
“Đúng!” Triệu Ngọc chắp tay sau lưng, lắc đầu nói: “Tôi đoán hung thủ chỉ biết đáp án mà bọn họ muốn có liên quan với năm vị chuyên gia này, lại không chắc rốt cuộc là ai? Cho nên… Bọn họ đã cho từng người sử dụng thuốc nói thật theo thứ tự trên danh sách. Nhưng mà vận may của bọn họ quá tệ rồi! Bốn người trước đó toàn bộ đều không biết gì cả!”
“Thuốc nói thật sẽ ảnh hưởng đến hệ thần kinh!” Ngô Tú Mẫn nói: “Nó không giống với những chất gây ảo giác bình thường khác, nó sẽ sản sinh ra chất kích thích phần cuối dây thần kinh của người sử dụng, từ đó làm cho não người có ấn tượng sâu sắc! Cho nên, hung thủ vì lo lắng việc sử dụng thuốc nói thật bị lộ ra ngoài, cho nên mới hạ độc thủ, giết người diệt khẩu!”
“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu, quả quyết nói: “Bây giờ, ít nhất là chúng ta đã có thể khẳng định được hai việc: Một là, chuyện chuyên gia bị sát hại chắc chắn có liên quan với kho báu! Hai là, nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ bị sát hại đó chính là ở trên người của Viên Tuấn Thành!”
Vừa nói, Triệu Ngọc chỉ bút laser vào những khu vực có đánh dấu màu đỏ trên màn hình nói: “Cho nên, tiếp theo chúng ta phải đi lại tuyến đường tìm kho báu mà năm đó Viên Tuấn Thành đã đi một lần nữa, xem thử rốt cuộc lúc đó ông ấy đã xảy ra chuyện gì... mới dẫn đến việc bị sát hại như hôm nay!” Nói đến đây, Triệu Ngọc thở dài một cách nặng nề, nói với mọi người: “Bây giờ mọi người chuẩn bị đi! Đây có thể là cơ hội cuối cùng để chúng ta phá được vụ án bí ẩn này!”