Triệu Ngọc quả nhiên không nuốt lời dẫn theo tổ điều tra đặc biệt của hắn điên cuồng chơi trong mấy ngày liền, từ cố cung đời Thanh đến thành phố điện ảnh và truyền hình, sau đó vui chơi ở bến hồ, xem hát Nhị Nhân Chuyển, còn thưởng thức nhiều món ngon địa phương, hát KTV, cứ như thế bọn họ vui chơi đến nỗi quên cả trời đất.
Nhưng chỉ có Triệu Ngọc là vui chơi thỏa thích, còn các thành viên trong tổ thì càng chơi càng cảm thấy hoang mang. Nhất là người biết rõ bản tính và tính cách của Triệu Ngọc như Ngô Tú Mẫn và Lý Bối Ni. Ban đầu bọn họ chỉ nghĩ rằng Triệu Ngọc chỉ đi khuây khỏa trong hai ngày rồi thôi, nhưng không ngờ rằng Triệu Ngọc lại chơi đến nghiện.
Chưa hết, đã đến ngày thứ năm rồi nhưng Triệu Ngọc vẫn chưa chịu quay về, tiếp tục lôi kéo các thành viên đi vườn bách thú địa phương chơi tàu lượn!
Phải biết rằng trong suốt năm ngày nay, đây là lần thứ ba họ chơi tàu lượn rồi!
Vù vù...
Tàu lượn lao nhanh xuống, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu happy (vui vẻ) đến mức la ó lên, nhưng đám người Lý Bối Ni và Ngô Tú Mẫn ở bên cạnh đều tỏ vẻ mặt vô cùng thù hận, sớm đã mất hết hứng thú từ lâu.
Đợi đến lúc tàu lượn dừng hẳn, Triệu Ngọc lại kéo Thôi Lệ Châu đến khu trò chơi, chơi trò bắn súng với cô ta. Dù Triệu Ngọc đã từng luyện tập, nhưng kỹ thuật bắn súng của hắn vẫn rất tệ, hai người đã bỏ hơn một trăm tệ nhưng ngay cả một phần thưởng an ủi cũng không nhận được.
Nhưng hai người vẫn chơi đến quên cả trời đất, tiếp tục bỏ thêm hơn trăm tệ…
“Ầy!” Nhìn thấy tình cảnh này, Lý Bối Ni đứng ở phía xa không khỏi thở dài thành tiếng, nói với Ngô Tú Mẫn: “Tổ trưởng Triệu phải chịu sự kích thích gì vậy? Đã năm ngày rồi, rốt cuộc anh ấy muốn gì?”
“Cậu ấy muốn làm gì thì tôi không biết!” Ngô Tú Mẫn nâng cốc trà sữa lên thản nhiên nói: “Nhưng tôi biết tổ phó Miêu sắp về đội rồi! Đợi tổ phó Miêu trở về chúng ta chắc sẽ được xem vở kịch hay?”
“Ồ? Vụ án bên huyện Cao Lan cuối cùng đã kết thúc rồi sao?” Lý Bối Ni nói: “Năm vụ án chưa được giải quyết, chỉ còn lại vụ án đó thôi nhỉ?”
“Đúng, tôi có cùng cảm nghĩ với cô.” Ngô Tú Mẫn nhìn vào Triệu Ngọc ở đằng xa nói: “Tôi cũng cho rằng tổ trưởng thích hợp đi điều tra vụ án chưa giải quyết, về chuyện kho báu... thật sự hơi miễn cưỡng!”
“Woa... Lợi hại thật!” Lý Bối Ni kinh ngạc thán phục: “Sao chị lại biết trong lòng tôi đang nghĩ gì? Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng cảm thấy tổ trưởng Triệu đã làm hết sức rồi, thật ra... từ lúc đầu, vụ án này không nên giao cho chúng ta điều tra! Giờ thì tốt rồi, lệnh kỳ hạn trong hai tháng sắp hết rồi, e là... cuối cùng tình trạng cũng sẽ như thế này thôi? Chị Ngô, chị nói xem phòng Đặc Cần biết rõ chúng ta không làm nổi, sao lại muốn chúng ta làm nữa chứ?”
“Tôi không biết,” Ngô Tú Mẫn lắc đầu: “Nhưng mà... tôi có cảm giác là phòng Đặc Cần có thể đã nhắm đến tổ trưởng Triệu của chúng ta rồi, trong việc này có cảm giác chiêu mộ rất lớn!”
“Hả? Còn có chuyện như vậy sao?” Lý Bối Ni bất ngờ.
“Đừng quên, tổ trưởng chúng ta một mình điên cuồng ngược đãi cả đội đặc công!” Ngô Tú Mẫn cười nói: “Nhân tài vừa có thể phá án vừa có thể đánh nhau như vậy, có lãnh đạo nào lại không thích kia chứ? Ấy!!? Cô mau nhìn kìa, người kia...”
Ai ngờ, Ngô Tú Mẫn đang nói, bỗng dưng gặp người quen, vội vàng chỉ tay về phía xa.
Lý Bối Ni thuận thế nhìn theo cũng lấy làm kinh ngạc, chỉ thấy một người phụ nữ dáng người cao cao mặc áo jacket, đang bước về phía Triệu Ngọc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau rồi vội vàng chạy đến nhắc nhở.
Nhưng mà Triệu Ngọc không đơn giản, hắn đã sớm chú ý đến vị khách không mời mà đến này rồi.
“Này! Tổ trưởng Triệu Ngọc...” Người phụ nữ kia bước đến trước sân tập bắn, không hề khách sáo xua tay nói với Triệu Ngọc: “Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện được không? Đi qua đây!”
“Đệch! Là cô?”
Thôi Lệ Châu vừa nhìn thấy người phụ nữ đó liền không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Hóa ra, người này không phải ai khác, chính là đội trưởng của phòng Đặc Cần - Lê Tịnh!
“Ừ...” Triệu Ngọc nhướng mày, giơ súng điện tử trong tay đến trước mặt Lê Tịnh, vừa cười vừa nói: “Đội trưởng Lê, mới bỏ tiền vào, dù sao cũng phải đánh cho xong mới được chứ?'
“Hừ!” Lê Tịnh hừ lạnh, không ngại ngùng cầm lấy súng điện tử, thậm chí còn không đứng ở vạch bắn, giơ tay nhắm thắng vào mục tiêu.
Tạch tạch tạch...
Theo động tác bóp cò của Lệ Tịnh, mục tiêu điện tử ở phía xa vang lên một loạt tiếng động, đạn không trượt phát nào, tất cả đều bắn trúng đích!
“Ấy!??” Lần này, ông chủ của sân tập bắn choáng váng, vội vàng giậm chân nói: “Đừng bắn nữa, đừng bắn nữa, máy hỏng rồi, nhất định là máy hỏng rồi!”
“Đệch, hỏng cái đầu ông chứ hỏng gì!” Thôi Lệ Châu hưng phấn vỗ tay, lập tức ôm lấy một đống đồ chơi gấu bông vào lòng.
“Không được đâu, không được đâu...” Ông chủ sắp nổi điên, vội vàng tiến lên giằng co với Thôi Lệ Châu…
Lúc này, Lê Tịnh đã để súng xuống, đi đến một nơi vắng vẻ. Triệu Ngọc thấy thế, đành phải nhanh chóng đuổi theo.
“Triệu Ngọc, dừng lại đi! Đã không còn ý nghĩa gì nữa!” Ai ngờ, Lê Tịnh vừa mở miệng, liền không hề khách sáo nói.
“Hả? Có ý gì?” Tuy Triệu Ngọc bị cô ta nói trúng tim đen, nhưng vẫn tỏ vẻ ngu ngơ.
“Anh không thấy sao? Kế dụ rắn ra khỏi hang của anh đã thất bại rồi!” Lê Tịnh lắc đầu nói: “Anh dẫn theo Thôi Lệ Châu chơi điên cuồng trong mấy ngày nay, mục đích là muốn lấy Thôi Lệ Châu làm mồi nhử, dụ bọn hung thủ đứng phía sau lộ diện?”
“Woa! Lợi hại quá vậy?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Người của tôi còn không biết! Vậy mà cô đã có thể nhìn ra? Xem ra, cô vì tôi bỏ không ít công sức nhỉ? Sao hả? Có phải nụ hôn lần trước đã khiến cô phải lòng tôi rồi không? Không được, cô biết tôi đã có bạn gái rồi, Triệu Ngọc tôi không thay lòng đổi dạ, tuyệt đối sẽ không bắt cá hai tay đâu…”
“Nếu như không phải anh đánh giỏi, với vẻ mặt vô sỉ của anh thì chỉ sợ sớm đã khiến anh chết tám trăm lần rồi!” Lê Tịnh tức giận liếc nhìn hắn nói: “Chúng tôi đã theo anh năm ngày nay, định vị di động, giám sát mục tiêu, máy theo dõi không người lái, những việc có thể làm chúng tôi đều đã làm rồi! Chúng tôi có thể trăm phần trăm khẳng định các anh không hề trở thành mục tiêu theo dõi của bất kỳ ai! Sở dĩ hôm nay tôi tới là muốn khuyên anh dừng kế hoạch lại, đừng làm chuyện vô bổ nữa.”
Chậc chậc...
Thật ra, lời của Lê Tịnh hoàn toàn nói đúng suy nghĩ của Triệu Ngọc. Đúng thế, hắn dẫn theo đội viên điên cuồng chơi trong nhiều ngày nay chính là muốn thử kế dụ rắn ra khỏi hang, xem có thể lợi dụng Thôi Lệ Châu để dụ kẻ địch xuất hiện hay không?
Hắn biết đây là một hạ sách không đáng tin, nhưng cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Bởi vậy, hắn không chỉ đặt máy định vị tiên tiến trên người Thôi Lệ Châu, mà còn đầu tư lớn, tốn hơn 2000 điểm tích lũy để nâng cấp máy thăm dò tàng hình của mình, mở rộng phạm vi thăm dò của máy thăm dò, đồng thời năng cấp thêm một số chức năng.
Như vậy chỉ cần một khi có người định theo dõi bọn họ, hắn có thể phát hiện ra ngay.
Tuy kế hoạch rất tốt nhưng vẫn chưa có hiệu quả, năm ngày rồi, nguồn theo dõi mà máy thăm dò phát hiện ra, tất cả đều đến từ chính phòng Đặc Cần, vốn không phát hiện ra hiện tượng gì bất thường.
“Thế nào?” Lê Tịnh không biểu cảm nói: “Giờ anh đã biết trò chơi này không vui nữa rồi đúng không? Lệnh kỳ hạn sắp đến, tôi thấy các anh đã chuẩn bị tinh thần nộp giấy trắng rồi phải không? Nếu vậy thì cứ chơi tiếp đi, chơi cho vui vào!”
Nói xong, Lê Tịnh xoay người muốn đi.
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh, lập tức oán hận nói: “Đội trưởng Lê, người không nên nói lời châm chọc nhất e là cô mới phải! Chúng ta bây giờ đang là các con châu chấu cùng buộc trên một sợi dây, bên chúng tôi không có tiến triển, thì bên các cô cũng chẳng tốt lành gì! Cho nên chúng ta đừng chê cười đối phương nữa mới đúng chứ?”
“Các anh là tổ điều tra đặc biệt, chúng tôi là phòng Đặc Cần, bên chúng tôi không hề có lệnh kỳ hạn!” Lê Tịnh lắc đầu.
“Thật không?” Triệu Ngọc bỗng nhiên nghiêm túc: “Vậy cô đến nhắc nhở tôi làm gì? Tôi cứ chơi bời lêu lổng thế này, không phải vừa lòng cô sao?”
“Triệu Ngọc, Lê Tịnh tôi nhìn việc chứ không chống đối người, tôi chỉ làm theo yêu cầu công việc nên mới đến nhắc nhở anh, anh thích nghe hay không tùy anh!” Lê Tịnh cũng ngôn từ sắc bén nói: “Ngoài ra, tôi còn có một việc phải nhắc nhở anh, vinh dự trong quá khứ vốn không phải để anh lấy ra khoe khoang cả đời, anh có biết không? Hiện nay có rất nhiều người đều đang trông chờ nhìn thấy bộ dạng của Triệu đại thần thám rơi xuống từ thần đàn là như thế nào!”
“Phòng Đặc Cần chúng tôi cũng tạo xong hai cái mác cho anh rồi, tài năng hết thời, mưu cùng kế cạn, anh chọn cái nào!?”
“Tôi chọn bà nội gấu nhà cô!” Triệu Ngọc buông lời cay độc: “Nói cho cô biết họ Lê kia, Triệu Ngọc tôi còn có cả ngàn biện pháp có thể phá án! Hai ta cưỡi lừa xem hát... cô cứ chờ đấy! Tiểu Thôi... chúng ta đi!”
Lúc Triệu Ngọc ra hiệu thì ông chủ của sân tập bắn còn đang tranh giành phần thưởng với Thôi Lệ Châu, Thôi Lệ Châu nghe Triệu Ngọc gọi, lập tức vung tay gom hết một đống phần thưởng, sau đó hùng hổ đi theo Triệu Ngọc.