Cuồng Thám

Chương 1095: Chương 1095ĐỐI THỦ KHỦNG BỐ





“Ừm...” Nhìn người trong bức tranh mà Lý Phi vừa vẽ ra, Thôi Lệ Châu cắn môi, sau khi nhớ lại một hồi lâu, cô ta vẫn bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: “Trong ấn tượng của tôi... Tôi thật sự chưa từng gặp người này bao giờ cả! Lý Phi... Lý Phi vẽ ra bức tranh này sao?”

“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu: “Lý Phi nói rằng lúc ông ta và cha cô chuẩn bị trộm viên đá Ngôi sao Tamil, ông ta từng nhìn thấy cha cô và người kia tiếp xúc, hơn nữa còn là vô ý nhìn thấy trong đêm hôm khuya khoắt nữa chứ!”

“À...” Đôi mắt của Thôi Lệ Châu vẫn đỏ hoe: “Lý Phi... đầu óc của Lý Phi đã như vậy rồi, các anh cho rằng lời của ông ta đáng tin sao? Nếu đã là hơn nửa đêm thì sao có thể nhìn thấy rõ ràng như thế được? Còn có thể tự mình vẽ ra giấy nữa chứ? Chuyện này...”

“Không! Vụ án thi thể nữ không đầu là do mấy người chúng tôi xử lý, tôi đã tự mình thẩm vấn Lý Phi rồi!” Ngô Tú Mẫn lập tức nói: “Lời khai của ông ta mặc dù rời rạc rất nghiêm trọng, về mặt thời gian cũng có chút nhầm lẫn, nhưng những chuyện mà ông ta khai ra về cơ bản vẫn có logic rõ ràng, lại còn rất khớp với sự thật chân tướng nữa! Hơn nữa, những mảnh trí nhớ rời rạc này chứng tỏ ông ta có ấn tượng rất sâu, không thể xóa nhòa nổi. Cho nên, tôi cho rằng lời khai của ông ta có độ tin cậy nhất định!”

“Thế nhưng...” Thôi Lệ Châu nhìn bức tranh của Lý Phi mà lắc đầu: “Tôi thật sự không có ấn tượng gì về người này cả!”

“Thật không ngờ...” Ngô Tú Mẫn nhìn bức tranh kia mà nói: “Năng lực hội họa của Lý Phi lại mạnh đến thế, nhìn đường cong này, trông cực kỳ chuyên nghiệp! Tổ trưởng...” Cô lại nói với Triệu Ngọc: “Có cần tôi gửi bức tranh này cho Tăng Khả, bảo cậu ấy so sánh xem sao không?”

“Không cần... Không cần đâu...” Lúc này, Trương Cảnh Phong vội vàng cướp lời: “Để tôi làm là được! Trước kia, tôi làm ở phòng mất tích, nên tôi cũng có phần mềm so sánh!”

“À...” Triệu Ngọc vội vàng giới thiệu Ngô Tú Mẫn và Trương Cảnh Phong cho nhau biết, hai người liền bắt tay.

“Tổ trưởng Triệu, các... các anh chờ một chút trước đã...” Ai ngờ, bên này đang bắt tay thì bên kia, Hứa Hải lại bỗng nhiên nói với Triệu Ngọc một câu: “Tôi thấy... người trên bức tranh này hình như trông khá quen mắt, mọi người từ từ đã...”

Nói xong, anh ta cao giọng gọi Lưu Chiêm Binh một tiếng: “Chiêm Binh, anh dừng tay một chút đã, anh mau qua đây xem đi, nhanh lên...”

Lúc này, Lưu Chiêm Binh vẫn còn tích cực liên hệ với cảnh sát ở Bách Linh để tìm kiếm tung tích của tên Phi Thử Cao đó, nghe được Hứa Hải thúc giục thì anh ta vội vàng buông điện thoại xuống, chạy đến xem xét.

“Ủa? Đây không phải là...” Kết quả, Lưu Chiêm Binh chỉ nhìn màn hình lớn một cái liền nhíu mày rất sâu, nhớ lại rồi nói: “Người này giống cái tên kia thật đấy!”

“Là ai cơ?” Hứa Hải lại thúc giục.

“Anh đã quên rồi à?” Lưu Chiêm Binh nhắc nhở: “Hồi đi theo tổ trưởng Ổ Phương Phương tìm kiếm viên đá Ngôi sao Tamil, chúng ta đã từng điều tra người này rồi, lúc ấy, chúng ta còn tưởng rằng ông ta mới là người thần bí mua viên đá quý ấy đấy!”

“À... Đúng đúng đúng...” Hứa Hải giật mình nhớ ra, vội nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, quả thực là có chuyện này! Lúc trước, chúng tôi đã từng điều tra người này rồi, cho rằng ông ta là người mua bí mật, nhưng sau này bởi vì nhân viên người Trung Quốc phụ trách công việc của AK đột nhiên bị giết nên manh mối bị chặt đứt giữa chừng! Người này tên là... tên là gì ấy nhỉ?”

“Tên ông ta là Mạnh Hữu Bân!” Ai ngờ, Lưu Chiêm Binh còn chưa nói xong mà Mã Kế Xuân của phòng Đặc Cần lại bỗng nhiên đẩy cửa vào, hơn nữa còn nói ra một cái tên.

“Hả?” Mọi người sửng sốt, không rõ tại sao Mã Kế Xuân có thể nói ra tên người này như thế?

“Tổ trưởng Triệu... Ở đây này!” Mã Kế Xuân bước nhanh đến trước mặt Triệu Ngọc, đưa điện thoại di động trong tay mình ra cho Triệu Ngọc xem rồi nói tiếp: “Phòng Đặc Cần chúng tôi vừa mới tra ra được! Trước kia, phòng Đặc Cần đã từng điều tra người này rồi!”

Ôi trời!

Triệu Ngọc trừng to mắt, lập tức đưa ra hai điều không thể tin nổi.

Điều không thể tin nổi thứ nhất, tất nhiên là hiệu suất làm việc của phòng Đặc Cần.

Sao mà nhanh thế?

Hình như... chuyện Lý Phi vẽ tranh còn chưa kịp báo cáo cho đám người Lê Tịnh mà?

Chẳng lẽ...

Triệu Ngọc nhìn màn hình lớn, lúc này mới ý thức được rất có thể đám người Lê Tịnh vẫn luôn theo dõi cuộc gọi qua video trên màn hình. Phòng Đặc Cần này... thật đúng là lợi hại!

Đương nhiên, điều không thể tin nổi thứ hai thì càng sâu hơn điều thứ nhất. Nếu phòng Đặc Cần đã điều tra ra tin tức nhân vật nhanh như vậy thì lẽ nào tên Mạnh Hữu Bân này chính là nội gián bên trong phòng Đặc Cần? Chính là kẻ đồng lõa thần bí của Đào Hương?

Nhưng mà, sau khi xem qua tư liệu thì cuối cùng hắn cũng hiểu được tình hình thực tế, tất cả những suy đoán của mình trước kia đều đã sai lầm rồi!

“Mạnh Hữu Bân là một tên chuyên buôn bán thông tin tình báo...” Mã Kế Xuân nắm rất rõ: “Năm đó, thuộc hạ của ông ta đã khống chế được một tổ chức tình báo tư nhân khổng lồ, lượng tin tức tương đương lớn, chạm đến rất nhiều lĩnh vực phi pháp bí mật.”

“Lúc trước, chúng tôi đã hoài nghi có thể sau lưng ông ta được chính phủ quốc gia nào đó chống lưng, đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự an toàn của quốc gia chúng ta. Cho nên, vào bốn năm trước, chúng tôi và các ngành như Cục An ninh Quốc gia đã hợp tác hành động, tiến hành đả kích bọn chúng cực mạnh, phá vỡ rất nhiều điểm đen, bắt được hàng trăm người bị tình nghi liên quan đến mua bán tình báo!”

“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Cao cấp như vậy à? Thế sau đó thì sao? Tên họ Mạnh đó thế nào?”

“Khi chúng tôi tìm hiểu nguồn gốc, mắt thấy sắp bắt được mấy nhân vật cốt lõi của tổ chức tình báo thì lại phát hiện bọn chúng đã bị một trận lửa thiêu cháy rồi!” Mã Kế Xuân kể rõ: “Chỉ tiếc là trên tay chúng tôi không có tư liệu ADN của Mạnh Hữu Bân để so sánh, cho nên đến nay vẫn không thể xác nhận người chết trong trận cháy lớn ấy có phải là Mạnh Hữu Bân hay không!”

“Rất rõ ràng rằng bọn chúng đã bị giết người diệt khẩu rồi!” Triệu Ngọc nói.

“Đúng vậy!” Mã Kế Xuân nói: “Sau đó, chúng tôi không hề thả lỏng chút nào, thẳng cho tới hôm nay mà vẫn đang dốc toàn lực điều tra việc này! Chẳng qua là sau trận cháy lớn đó, cả tổ chức tình báo này và kẻ thao tác bọn họ phía sau màn đều mai danh ẩn tích!”

“Oa...” Lý Bối Ni nhíu mày, không nhịn được cảm khái một câu: “Thật không thể tưởng tượng được, không ngờ sau lưng vụ án này lại có bối cảnh phức tạp đến vậy! Chuyện này... Chậc chậc...”

Ý của Lý Bối Ni cực kỳ rõ ràng, chuyện này căn bản không phải vụ mà cảnh sát như bọn họ có thể xử lý nổi, bọn họ thật sự không nên làm một phần của đống lộn xộn này.

“Tổ chức tình báo...” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Tuy rằng cách nói này khá cao cấp, nhưng chúng ta cũng không có cách nào liên hệ nó với kho báu mà! Rất có thể là... mối liên hệ giữa Mạnh Hữu Bân và Đào Hương chỉ là vì viên đá Ngôi sao Tamil kia?”

“Cũng đâu thể nói như vậy được!” Mã Kế Xuân nói: “Tổ trưởng Triệu, anh có phát hiện ra không? Dù là kho báu hay là đá quý, hay cả những vụ án mà Đào Hương từng gây ra trước kia đi chăng nữa, việc này rõ ràng có điểm tương tự mà! Tình báo bí mật như thế, người bình thường không thể có được đâu!”

“Đúng!” Một câu nhắc nhở Triệu Ngọc, hắn gật đầu nói: “Còn có vụ án năm chuyên gia bị hại bây giờ nữa! Sau lưng mọi chuyện này, quả thực có một thế lực đen tối không thể nắm bắt được!”

“Nếu...” Thôi Lệ Châu phỏng đoán: “Cha tôi cũng có được danh sách này từ trong tay tổ chức tình báo đó, vậy thì... Tổ chức tình báo đó và vụ án năm chuyên gia bị giết bây giờ rõ ràng có mối liên hệ với nhau! Dù sao thì số người biết danh sách ngoài phòng Đặc Cần và Đào Hương ra, cũng chỉ có tổ chức tình báo này thôi... Ủa!” Thôi Lệ Châu không nhịn được kéo cánh tay Triệu Ngọc một cái, sợ hãi nói: “Sếp ơi... Giác quan thứ sáu của tôi chuẩn thật đấy! Từ lúc đào được mấy rương ấy từ dưới đất lên, tôi đã cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”

Nghe Thôi Lệ Châu nói vậy, Triệu Ngọc làm sao chẳng phải như thế?



Giờ khắc này, hắn bỗng cảm thấy hối hận chưa từng có, hối hận vì mình không nên lỗ mãng mà nhận lấy một vụ án như vậy! Dựa vào đủ loại tư liệu mà trước mắt hắn đang nắm giữ, đối thủ lúc này chỉ sợ còn mạnh mẽ hơn Trình Lăng Phỉ rất nhiều!

Trình Lăng Phỉ suýt nữa đã khiến mình bị thân bại danh liệt, còn suýt mất cả tính mạng nữa, vậy thì... đối thủ càng thêm khủng bố này sẽ như thế nào đây?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.