Cuồng Thám

Chương 1096: Chương 1096TÌM NGUYÊN NHÂN TỪ TRÊN NGƯỜI NẠN NHÂN





Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng treo cao.

Bên trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt của Cục Cảnh sát Phụng Bình, Triệu Ngọc vẫn đang phân tích vụ án trên bảng trắng theo thói quen. Bởi vì tư liệu quá nhiều nên số lượng bảng trắng đã tăng lên bảy cái, gần như đã chiếm đầy khoảng không gian trong văn phòng lâm thời này.

Bắt đầu từ manh mối về kho báu, rồi đến Đào Hương, lại đến tổ chức tình báo sau lưng Đào Hương, cùng với tư liệu về năm vị chuyên gia, Triệu Ngọc thật sự có rất nhiều tư liệu cần xem xét và phân tích, lượng công việc không thể nói là không lớn.

Mặt khác, về độ khó khăn của vụ án này cũng là quy mô chưa từng có! Tuy rằng bọn họ đã tra ra được tổ chức tình báo bí mật kia, thế nhưng chỉ dựa vào căn cứ chính xác mà họ đang nắm giữ trước mắt thì lại căn bản không thể nào tìm nổi.

Nghĩ đến ban đầu, phòng Đặc Cần dốc nhiều sức lực như vậy mà vẫn không thể điều tra rõ chân tướng, thậm chí không biết cái tên Mạnh Hữu Bân kia rốt cuộc đã chết hay chưa? Bây giờ chỉ dựa vào thực lực của tổ điều tra đặc biệt thì chỉ sợ có hơi cưỡng ép.

Thật ra, Triệu Ngọc không chỉ một lần mà nghĩ tới khả năng vụ án năm vị chuyên gia bị hại có lẽ cũng không khó khăn như trong tưởng tượng. Về chuyện bọn họ bị hạ độc thủ, có khi chính là do tổ chức tình báo mà Mạnh Hữu Bân tham gia năm đó, hoặc là người ủng hộ sau lưng tổ chức tình báo, chỉ cần bắt được bọn họ thì có lẽ chân tướng sẽ có thể được lộ rõ!

Thế nhưng, từ góc độ khác để xem thì vụ án này lại tràn ngập sự kỳ quặc khó có thể đo lường được, cho tới bây giờ, Triệu Ngọc vẫn không rõ rốt cuộc tại sao năm vị chuyên gia bị hại?

Năm người này tuy rằng đều là chuyên gia do phòng Đặc Cần thông báo tuyển dụng, nhưng thời kỳ công tác của từng người vô cùng giống nhau, không hề đồng thời làm việc với nhau bao giờ.

Cứ việc giữa bọn họ có quen biết nhau, nhưng tất cả giao tình đều bình thường, chỉ giới hạn trong phương diện học thuật. Mặt khác, năm người sinh hoạt tại các thành phố thành nhau, tuổi cũng không giống nhau, không biết tại sao hung thủ lại tìm tới bọn họ?

Bởi vì hung thủ cho bọn họ sử dụng thuốc nói thật, nên có thể chứng minh vụ án này không phải do báo thù, khẳng định là hung thủ muốn từ miệng những người này để biết chuyện gì đó, điều này cũng là điểm khó nhằn nhất mà người ta không thể đoán nổi.

Hung thủ... rốt cuộc muốn biết chuyện gì?

Tình huống này liệu có giống vụ án tượng Phật bằng vàng lúc trước không? Liệu năm vị chuyên gia này có giống chuyên gia trong vụ án tượng Phật bằng vàng, từng trải qua chuyện gì đặc thù sao?

Thế nhưng... thời đại bất đồng, năm người cũng đâu làm việc với nhau?

Bây giờ... Triệu Ngọc duy chỉ có một điều có thể khẳng định, bởi vì tất cả năm vị chuyên gia đều nằm trong danh sách, hơn nữa còn là bị bị giết dựa theo trình tự trên danh sách!

Cho nên, cái chết của bọn họ, tất nhiên có quan hệ với kho báu!

Kho báu...

Kho báu...

Tưởng tượng đến kho báu, Triệu Ngọc liền vô thức thể nghiệm cảm giác vô lực là như thế nào. Chuyện này không giống với trước kia, tuy rằng hắn nhận được lệnh quy định kỳ hạn, nhưng từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ nghĩ xa vời rằng mình thật sự có thể tìm được kho báu!

Nhìn hai bản đồ quá khứ và hiện đại, tám mươi năm qua, nhóm chuyên gia gần như đã lục soát khắp Đông Bắc, lục lọi từng nơi có thể giấu bảo vật, sử dụng nhiều khoa học kỹ thuật hiện có như vậy, nếu kho báu thật sự tồn tại thì không lý do gì còn có thể kéo dài đến bây giờ!

Triệu Ngọc cảm thấy, phần kho báu này hoặc vốn chỉ là thứ giả dối hư ảo, hoặc là... đã bị người nào đó nhanh chân đến trước, không còn tồn tại nữa!

Thế nhưng, nếu nói là kho báu đã mất, vậy tại sao nhiều quốc gia, kể cả người Nhật Bản vẫn còn tận hết sức lực mà đau khổ tìm kiếm?

Trong chuyện bảo tàng này, liệu có còn bí mật nào khác hay không?

Từ sau vụ án ác ma, Triệu Ngọc đã nhận ra một đạo lý rất khắc sâu, rằng phá án không thể chỉ dựa vào may mắn hay hệ thống, mặc kệ hệ thống Kỳ Ngộ mạnh mẽ cỡ nào, vẫn cần mình phải trả giá gấp trăm lần, ngàn lần thậm chí vạn lần cố gắng!

Bởi vậy, tuy rằng cực kỳ nghi hoặc nhưng Triệu Ngọc vẫn bắt lòng mình kiên định hơn, bắt đầu quyết tâm, dồn mọi tâm sức để nghiêm túc điều tra các tư liệu.

Cũng giống như mọi khi, mỗi khi tra được một đầu mối mới, hắn liền lập tức đánh dấu rõ ràng trên bảng trắng, hoặc là gạch bỏ suy đoán sai lầm lúc trước...

Cứ thế, không bao lâu sau, hắn lại cầm bút viết chi chít hai cái bảng trắng.

Nhìn tổng quát số tư liệu này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng quy nạp đi ra vài phương hướng điều tra đang bày ra trước mặt hắn:

Thứ nhất, toàn lực điều tra hiện trường năm vị chuyên gia bị hại kia, xem xem có tìm được manh mối hữu dụng nào hay không;

Thứ hai, toàn lực truy tra tổ chức tình báo có liên quan đến Mạnh Hữu Bân, điều tra rõ quan hệ giữa bọn họ và Đào Hương;

Thứ ba, toàn lực điều tra tư liệu về năm vị chuyên gia, tìm ra nguyên nhân bọn họ bị hại;

Thứ tư, thông qua trí nhớ của Thôi Lệ Châu, Lý Phi cùng với Phi Thử Cao, hiểu biết quá khứ của Đào Hương, xem xem còn có thể tìm được thứ gì?

Thứ năm, điều tra tất cả tư liệu liên quan đến kho báu, xem xem còn có thể từ phương diện kho báu, đạt được điểm đột phá gì hay không?

Thứ sáu, cũng là một phương hướng cuối cùng, thì phải là mỗi ngày khai quẻ đúng hạn, xem xem đại ca hệ thống của mình còn có thể giúp một tay hay không?

Sau khi quy nạp phương hướng phá án, tất cả đều được thực thi, nhưng không phải chuyện dễ dàng, cần tập trung đại lượng nhân lực vật lực mới có thể thực hiện được, hơn nữa còn phải một mình đảm đương nhân tài một phía mới được! Mặc dù có phòng Đặc Cần hỗ trợ, nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm.

Phù...

Triệu Ngọc thở phào một hơi, giờ mới phát hiện quẻ “Đoái Chấn” hôm nay đã chấm dứt, đối với quẻ văn không đau không ngứa này, bản thân Triệu Ngọc cũng không mang hy vọng xa vời gì, cho nên đối với độ hoàn thành là 203%, cùng với hai đạo cụ thưởng cho, hắn vẫn khá vừa lòng.

Hắn nhìn đồng hồ, 12 giờ đã qua, lại đến thời khắc mấu chốt để mở quẻ, cho nên lúc này, mình phải nghiêm túc làm việc mới được.

Vì thế, Triệu Ngọc giở hai tay tạo thành chữ thập, lại đọc một câu đã lâu “Thiên linh linh địa linh linh...”.

“Đại ca hệ thống à! Lúc này, toàn bộ dựa vào ngài đấy! Mở!”

Triệu Ngọc kích động, suýt nữa đã hô lên tiếng, nhưng sau khi mở quẻ, mí mắt hắn không khỏi cúi xuống, nhưng lại thấy quẻ mới mở ra cũng càng thêm không đau không ngứa - “Chấn Ly”, không ngờ ngay cả chữ “Cấn” cũng không thấy mở ra.

“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc buồn bực, trong lòng mắng: “Đại ca hệ thống à, anh thật sự chẳng có nghĩa khí gì cả, mỗi lần tới lúc cần anh nhất thì anh toàn khiến ông đây mừng hụt thôi, thật sự là... Ừm...”

Đương nhiên, mắng hai câu cũng chỉ là hết giận thôi! Triệu Ngọc biết rõ bản tính của hệ thống Kỳ Ngộ, hắn biết hệ thống không khai quẻ văn mà bản thân hắn muốn, tất nhiên là bởi vì mình vẫn chưa điều tra đúng chỗ! Giống như vụ án ác ma vậy, hắn còn có rất nhiều chuyện quan trọng còn chưa điều tra ra đâu!

Cũng may Triệu Ngọc là loại người không biết hai chữ “nổi giận” viết như thế nào, dù có phải lao đầu vào tường cũng phải kiên trì lý tưởng của mình. Vì thế, sau khi mở quẻ, hắn tiếp tục dựa vào bàn công tác, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu tư liệu...

“Tổ trưởng... Đã trễ thế này rồi... cậu vẫn còn liều mạng như thế à?” Ngay tại lúc Triệu Ngọc vẫn đang nghiêm túc làm việc, Ngô Tú Mẫn bỗng nhiên từ phía sau văn phòng đi tới: “Phó tổ phó Miêu đã dặn dò tôi rằng phải canh cậu, đừng để cậu chơi bạt mạng như thế!”

“Không sao đâu!” Triệu Ngọc quay đầu lại liếc nhìn chị đồng sự cũ này một cái: “Ngày hôm qua, tôi đã ngủ rồi! Hôm nay tôi phải chải vuốt lại một vài thứ mới được!”

“Ồ? Cậu vẫn đang suy nghĩ về chuyện năm vị chuyên gia kia à?” Ngô Tú Mẫn đi đến trước mặt Triệu Ngọc, nhìn Triệu Ngọc đang viết tư liệu thì nói: “Vừa rồi, tôi cũng đã xem qua tư liệu chi tiết về năm người này rồi! Ngoài chuyện tất cả bọn họ đều từng tìm kiếm kho báu ra, về công việc khác hay trong cuộc sống, bọn họ đều không hề liên quan đến nhau đâu!”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nguyên nhân tử vong của bọn họ, đến giờ vẫn chưa rõ là gì! Thế nào? Chị có ý kiến gì không?”

“Không có...” Ngô Tú Mẫn lên tiếng: “Trên tư liệu của phòng Đặc Cần có nói rằng trong quá trình tìm kiếm kho báu, năm vị chuyên gia đều không thu hoạch được gì, thế nhưng vụ án mưu sát lại không thể không liên quan đến kho báu! Điểm này, thật là làm người thấy khó hiểu!”

“Đúng!” Triệu Ngọc ngưng thần suy tư rồi nói: “Tôi cảm thấy, nếu muốn biết đáp án này thì chúng ta chỉ còn lại một con đường có thể đi thôi!”

“Ồ? Là con đường nào?” Ngô Tú Mẫn hỏi.

“Nếu nguyên nhân tử vong của năm người này kỳ quặc như thế... Vậy chúng ta không bằng tìm nguyên nhân từ trên người nạn nhân!” Triệu Ngọc lấy tay chỉ vào tư liệu của mình: “Có lẽ... trên người năm vị chuyên gia này thật sự có bí mật gì không muốn ai biết?”

“À... Cho nên...”

“Cho nên...” Triệu Ngọc ngẩng đầu lên, nói rất nghiêm túc: “Tôi tính toán nên bắt tay vào những người thân thiết nhất, gần gũi nhất với các chuyên gia này, sau đó lại đi điều tra kỹ càng một lượt, xem có phải bọn họ có hoạt động ngầm nào không thể để lộ ra ngoài ánh sáng hay không? Thế nào, chuyên gia tâm lý của tôi?” Triệu Ngọc bỗng cười nói với Ngô Tú Mẫn: “Chị hãy chuẩn bị thật tốt nhé, lúc này... Chúng ta phải tự mình ra tay mới được!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.