Cuồng Thám

Chương 1094: Chương 1094VÌ SAO LÚC NÃY KHÔNG NÓI?





“Không biết!” Trong cuộc gọi video tại văn phòng của tổ điều tra đặc biệt, một ông lão có mái tóc hoa râm, vẻ mặt tiều tụy đang nói với Triệu Ngọc ở đầu dây bên kia điện thoại: “Đào Hương chưa từng nói với tôi chuyện đó bao giờ!”

Người nói chuyện không phải ai quá xa lạ, mà là hung thủ của vụ án thi thể nữ không đầu – Lý Phi!

Chìa khóa khác mà Triệu Ngọc nói đến chính là người này.

Lý Phi là sư huynh của Đào Hương, đương nhiên là người khá thân với Đào Hương. Mà quan trọng nhất là, Lý Phi đã tham gia vào vụ trộm đá Ngôi sao Tamil của Đào Hương, đây là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời của Đào Hương.

Do vậy, Triệu Ngọc cho rằng Lý Phi có thể biết một chút gì đó.

“Lý Phi, ông hãy suy nghĩ thật kĩ…” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Trong lúc các ông cùng nhau trộm Ngôi sao Tamil, có phải Đào Hương đã nói với ông chuyện gì không? Ông có cảm thấy ông ta có đồng bọn khác không?”

“Thật sự thì tôi không nhớ rõ lắm…” Lý Phi nhớ lại, ông ta nói: “Trong ấn tượng của tôi, Đào Hương là một người đặc biệt kín đáo, chỉ làm việc một mình, tôi có nói với các anh rồi, trộm đá quý chẳng qua vì ông ấy muốn kéo theo tôi, chia chung chén súp cho tôi mà thôi. Bởi vì ông ấy hoàn toàn có năng lực hoàn thành một mình!”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc nhắc nhở lần nữa: “Vậy vụ án trước kia thì sao? Ông chưa từng cẩn thận nghĩ lại sao? Trước kia, Đào Hương đã gây ra quá nhiều vụ án nghiêm trọng, ông ta có khả năng làm một mình sao? Tin tức mà ông ta biết đến từ đâu? Sau khi vật tới tay, ông ta làm thế nào để phi tang và ở đâu? Nếu như không có đồng lõa thì một mình ông ta đâu thể làm hết những việc đó được?”

“Chuyện này ấy à! Các anh đi hỏi Phi Thử Cao xem, có lẽ ông ta biết cách phi tang như thế nào, tôi nhớ rõ Đào Hương mỗi khi trộm thành công đều không vội phi tang đâu!” Lý Phi nói: “Còn về đồng lõa, tôi thật sự không rõ lắm!”

“Tôi có cảm giác, cho dù ông ấy có đồng lõa thì cũng không phải mối quan hệ đặc biệt hợp ý nhau. Trên đời này không ai có thể trở thành bạn với Đào Hương cả! Cũng bởi vì ông ấy là con người quá cẩn thận nên cơ bản là không có bạn bè gì!”

“Lời ông nói… Có vẻ mâu thuẫn nhỉ?” Triệu Ngọc nhấn mạnh: “Nếu ông ta không có bạn bè, vì sao lại muốn ông hỗ trợ chỉ để giúp ông?”

“Tôi và người khác không giống nhau, tất cả hoàn toàn xuất phát từ thân tình mà thôi!” Lý Phi xua tay: “Các anh biết không? Lấy vụ trộm đá quý mà nói nhé, thật ra thì mãi cho đến cuối cùng, tôi hoàn toàn không biết kế hoạch của ông ấy là như thế nào đâu! Nếu không phải những người nước ngoài kia muốn giết người diệt khẩu thì tôi căn bản không hề biết hóa ra bọn họ đã móc nối nhau!”

Chà chà…

Triệu Ngọc chậc lưỡi, cảm thấy mình lại mất công, tất cả đều đã rõ từ lâu rồi. Ngay cả con gái mình mà Đào Hương còn giữ miệng như bình thì cớ gì phải nói cho Lý Phi đây!

“Cảnh sát!” Vẻ mặt tiều tụy, Lý Phi nói: “Tôi muốn hỏi một chuyện, khi nào thì tôi mới thi hành án? Tôi van cầu các anh có thể nhanh hơn được không? Thật sự thì tôi.. thật sự thì tôi không chịu nổi nữa! Đào Hương đã thành ra như vậy rồi, từ nay về sau, tôi không còn ai là người thân nữa, không bằng nhanh chết để đền tội cho xong!”

“Điều này…” Triệu Ngọc suy nghĩ trong giây lát, xem ra đến bây giờ, Lý Phi vẫn chưa biết tin Đào Hương đã qua đời. Nếu Lý Phi biết thì chỉ sợ càng muốn nhanh chết hơn.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng thay đổi suy nghĩ, hắn hỏi: “Lý Phi, tôi nói thật cho ông biết! Chúng tôi đã phát hiện Đào Hương để lại một vài thứ, nghi ngờ có liên quan tới một kho báu rất lớn! Ông cũng biết bây giờ Đào Hương không nhớ được gì cả! Ông thấy thế này được không? Chỉ cần ông có thể giúp chúng tôi phá án, có thể tôi sẽ nghĩ cách giúp ông thực hiện nguyện vọng, được không?”

“Điều này…” Lý Phi nhăn mày, nghi ngờ hỏi: “Anh cảnh sát, không phải tất cả kho báu của Đào Hương đều bị các anh thu giữ rồi sao? Tất cả mọi thứ tôi có đều nằm trong túi ấy! Đương nhiên là trước kia có bán mất một số ít rồi!”

“Không, tôi đang nói về một kho báu khác, Đào Hương luôn cố gắng tìm kiếm kho báu khổng lồ! Có liên quan tới hoàng kim!” Triệu Ngọc vội hỏi: “Ông suy nghĩ xem Đào Hương có nhắc với ông rằng ông ta đang tìm thứ gì không?”

“Chuyện này…” Lý Phi vò mái tóc hoa râm bù xù của mình, cố gắng nhớ lại, nói: “Kho báu hoàng kim? Tìm kiếm? Tôi… Chà chà… Đào Hương… Lúc ấy, Đào Hương có nói với tôi….”

“Không đúng! Là tôi nói với ông ấy trước, lúc ấy, tôi nhắc nhở ông ấy rằng viên đá quý kia nằm trong buổi triển lãm, hơn nữa còn là triển lãm quốc tế của nước ngoài gì đó, một khi bị đánh cắp thì chỉ sợ cảnh sát sẽ toàn lực điều tra phá án, ảnh hưởng quá lớn! Tôi khuyên ông ấy hãy suy nghĩ lại đi.”

“Nhưng mà… Đào Hương đã trả lời tôi thế này… Ông ấy nói…” Lý Phi khó khăn nhớ lại: “Viên đá quý này có thể là vụ cuối cùng của ông ấy, bởi vì đối phương ra giá rất cao nên ông ấy mới chịu làm!”

“Rửa tay gác kiếm?” Triệu Ngọc nhíu mày.

“Đúng! Chính là vậy…” Lý Phi như bị kích thích thần kinh, ông ta nhìn chằm chằm về phía trước: “Ông ấy nói con gái mình đã lớn rồi, ông ấy không muốn con gái mình làm trộm cả đời như ông ấy! Còn nữa… Ông ấy còn nói gì đó nữa cơ, tôi có cảm giác được ông ấy có thể không chỉ vì con gái thôi đâu!”

“Bởi vì kho báu hả?” Lý Bối Ni sửng sốt, suy đoán: “Có thể là sau khi đã kiếm đủ, Đào Hương muốn tập trung để tìm kho báu?”

“Thật ra… Chúng ta không biết Đào Hương có đồng bọn hay không?” Lưu Chiêm Binh nhỏ giọng nhắc nhở.

“Bối Ni!” Triệu Ngọc nói với Lý Bối Ni: “Em lấy quyển nhật ký mà Đào Hương lưu lại đưa cho Lý Phi đọc xem! Để ông ta phân tích suy nghĩ của Đào Hương giúp chúng ta, để xem có thể kiếm được chút manh mối gì không?”

“Vâng!” Lý Bối Ni lập tức làm theo mệnh lệnh của Triệu Ngọc.

“Lưu Chiêm Binh.” Triệu Ngọc lại ra lệnh: “Vừa rồi, Lý Phi nhắc tới Phi Thử Cao! Anh lập tức liên hệ với Cục Cảnh sát bên Bách Linh xem có thể tìm được người này không? Ông ta cũng là sư đệ của Đào Hương, có thể ông ta sẽ biết được gì?”

“Vâng!” Lưu Chiêm Binh nhận lệnh.

Trước đây, lúc Triệu Ngọc tham gia phá vụ án thi thể nữ không đầu với Cục Cảnh sát Bách Linh thì Lưu Chiêm Binh đã đi theo Ô Phương Phương và tiếp xúc với các chi tiết về vụ án nên cũng biết tình hình liên quan tới Phi Thử Cao, vì vậy giao việc này cho anh ta đi làm rất thích hợp.

Sau khi ra chỉ thị, Triệu Ngọc xoay người lại, muốn suy nghĩ thêm về kẻ đồng lõa của Đào Hương. Ai ngờ vừa quay lại thì thấy cửa văn phòng khép hờ, Thôi Lệ Châu đang đứng thất thần ở đó.

“Hả? Tiểu Thôi?” Triệu Ngọc hơi bất ngờ.

Ai ngờ Thôi Lệ Châu lại quay đầu chạy mất, nhìn dáng vẻ cô nàng hơi đau lòng.

“Cô bé này!”

Triệu Ngọc nhăn mày, vội vàng đuổi theo. Ai ngờ vừa đi tới cửa thì thấy Ngô Tú Mẫn đang xách va li.

“Tổ trưởng?” Ngô Tú Mẫn nghiêng người, tò mò hỏi: “Tôi vừa nhìn thấy Tiểu Thôi, tại sao cô ấy khóc vậy?”

“Ừm…” Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhưng Thôi Lệ Châu đã đi vào phòng nghỉ ngơi tạm thời của khu trực ban rồi. “Tôi cũng không biết, chúng tôi đang nói chuyện với Lý Phi, có thể…. đã gợi lên chuyện đau lòng của con bé kia!”

“Ồ? Lý Phi?” Ngô Tú Mẫn nhíu mày: “Sao lại đột nhiên nhắc tới ông ta?”

“Một lời khó nói hết!” Triệu Ngọc nói đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng bỗng chốc lại trở nên vui vẻ: “Chị đến là tốt rồi! Đến đây nào, để tôi giới thiệu cho chị cái này….”

Nói xong, Triệu Ngọc vội vàng kéo Ngô Tú Mẫn vào văn phòng, như thể muốn giới thiệu người nổi tiếng vậy.

Ai dè khi hắn vào phòng thì thấy tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình lớn kia, như đang xem cái gì…

“Cái gì vậy?” Lúc này, Triệu Ngọc mới phát hiện thấy Lý Phi trong video đang dùng giấy bút như đang vẽ cái gì, vội vàng hỏi: “Ông ta… đang làm gì vậy?”

“Em chưa cho ông ta xem bút ký của Đào Hương.” Lý Bối Ni cau mày nói: “Ông ta đã nói có nhớ ra một người, sau đó thì bắt đầu vẽ!”

“Người? Người nào?” Triệu Ngọc nhíu mày.

“Đào Hương… từng bí mật nói chuyện với người này nhiều lần!” Lý Phi đang nghiêm túc vẽ, không ngẩng đầu lên mà đáp: “Nửa đêm tôi đi vệ sinh nên thấy được, tôi cảm thấy người này… có thể là đồng lõa của ông ấy?”

“Mẹ nó!” Triệu Ngọc nhếch mép: “Vừa rồi tôi hỏi mà sao ông không nói hả?”

Nhưng mà Lý Phi đã hoàn toàn tập trung vào bức vẽ, không hề để ý tới câu hỏi của Triệu Ngọc...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.