Cuồng Thám

Chương 1091: Chương 1091UY HIẾP NGẬP TRÀN





Buổi sáng hôm sau, bên trong phòng làm việc của Cục Cảnh sát Phụng Bình.

“Đàn anh à...” Lý Bối Ni nghiêm túc nhìn khuôn mặt Triệu Ngọc rồi hỏi: “Hôm qua, em trực ca đêm mà đâu như anh. Sắc mặt anh thật sự rất khó nhìn, hay là anh đi nghỉ một chút đi?”

Lý Bối Ni không hề nói sai, khuôn mặt Triệu Ngọc tái nhợt, tiều tụy, quả thật là tối hôm qua hắn không thể nào ngủ được. Tuy việc hắn mất ngủ không liên quan tới vấn đề cảm xúc, cũng không phải bởi vì công việc, mà hoàn toàn tại hắn bị thương.

Vốn dĩ động tác khóa cổ của Tiêu Hàng ngày hôm qua thật sự rất lợi hại, dù hắn dùng máy thở tàng hình để hóa giải trong giây lát, nhưng khi hết tác dụng, nó vẫn để lại di chứng nghiêm trọng. Chỉ cần hắn nằm xuống là cảm thấy khó thở, không thể nào thở được. Cuối cùng, hắn chỉ có thể ngồi ngủ.

“Không sao đâu, không sao! Vì công việc thôi mà! Ha ha…” Triệu Ngọc chính là điển hình cho câu “vịt chết còn mạnh miệng”, thà nói dối cũng không muốn thừa nhận mình đã bị ăn một vố đau.

“Thật chuyên nghiệp!” Quả nhiên là Lý Bối Ni tin: “Đàn anh, anh phải chú ý sức khỏe một chút, chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi. Hai tháng còn dài, không vội được đâu!”

“Khụ khụ…” Cổ họng Triệu Ngọc ngưa ngứa, hắn vội ho khan hai cái, thuận thế xoa xoa cổ, lại hỏi: “Sao rồi, có phát hiện gì mới không?”

“Tiểu Thôi đã nhớ lại được không ít chuyện.” Lý Bối Ni đưa một số giấy tờ cho Triệu Ngọc: “Anh xem trước đi! Em thấy tinh thần cô ấy có vẻ suy nhược nên đã bảo cô ấy nghỉ ngơi rồi!”

Két….

Ai ngờ Lý Bối Ni còn chưa nói xong thì Thôi Lệ Châu đã đi từ cửa chính đến.

“Ơ? Tiểu Thôi, sao cô không đi nghỉ ngơi?” Lý Bối Ni vội hỏi.

“Ôi trời, ký túc xá của Cục Cảnh sát toàn là mùi thối chân! Có giống chỗ cho người ở đâu!” Thôi Lệ Châu xoa con mắt còn nhập nhèm do buồn ngủ, nhíu mày lải nhải.

“Ha, nữ phi tặc như cô ngay cả cống thoát nước cũng từng ở mà lại sợ ký túc xá Cục Cảnh sát hả?” Triệu Ngọc hỏi lại.

“Nhưng mà nghĩ tới các anh chị có thể thoải mái ở khách sạn lớn thì tôi lại thấy bất công quá!” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Vì cái gì mà không cho tôi ra ngoài?”

“Vô nghĩa, không phải đã nói với cô rồi sao?” Mặt Triệu Ngọc nghiêm lại, hắn nói: “Thân phận của cô đặc thù! Ai bảo cô là con gái của Đào Hương? Đã bị bắt cóc một lần rồi, cô muốn bị bắt cóc thêm lần nữa hả?”

“Ài!” Thôi Lệ Châu đau khổ ôm vai Triệu Ngọc, dùng sức lắc: “Kệ đấy, tôi mặc kệ… Tôi muốn ở khách sạn, nếu như anh không yên tâm, anh cùng tôi ở chung một phòng cũng được! Có phải chưa từng ở chung đâu!”

Bịch….

Ở đằng xa, Lưu Chiêm Binh làm rơi tập hồ sơ, Trương Cảnh Phong uống cà phê mà bị sặc.

“Này! Cô bị bệnh hả?” Triệu Ngọc đen mặt, xấu hổ mắng: “Đừng có nói hươu nói vượn được không? Hôm nay, tôi đã hẹn trước với nhân viên kỹ thuật tỉnh Phụng Bình rồi, chờ họ cài định vị lên người cô rồi nói! Tối hôm qua, cô đã vất vả rồi, giờ nhanh đi ngủ đi!”

“Ừm...” Thôi Lệ Châu ngẩng đầu, dùng ánh mắt đưa tình nhìn Triệu Ngọc, quyến rũ nói: “Tôi không ngủ được, anh dỗ tôi ngủ được không, giống như hồi trước ấy…”

“Cô…”

Triệu Ngọc vừa định nổi giận thì Thôi Lệ Châu đã ôm chầm lấy hắn, giọng cô ta thì thầm bên tai nói: “Sếp, cho tôi vay năm trăm nghìn đi, nếu thanh toán hết phí quản lý của khu nhà cao cấp kia thì tôi sẽ không quấy rầy anh nữa đâu!”

“Cô!?” Cuối cùng thì Triệu Ngọc cũng nhận ra mình bị uy hiếp.

“Làm ơn đi! Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào đi nữa, ít nhất bây giờ tôi cũng phải làm xong giấy tờ nhà chứ! Xin anh mà…” Thôi Lệ Châu cười xấu xa: “Sau này, tôi nhất định sẽ trả lại anh! Lấy lãi cũng được! Nếu không thì tôi bán nhà đi cũng được.”

“Cô thật là!” Triệu Ngọc dở khóc dở cười.

“Nếu anh không cho tôi vay… Hừ hừ…” Thôi Lệ Châu nheo mắt lại: “Tôi sẽ đem chuyện ở Tấn Bình nói ra… Tôi đoán đồng nghiệp ở đây chắc chắn chưa nghe qua câu chuyện của hai ta rồi.”

“Này!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Tiểu Thôi à, cô nên biết là tất cả những ai dám uy hiếp Triệu Ngọc tôi, không chết thì cũng đều bị tàn phế không? Thế nào? Cô muốn thử không? Hay là… cô và Miêu Anh luyện tập với nhau một lúc đi? Tôi nghĩ cô ấy sẽ rất vui lòng đấy!”

“Anh… thật vô tình mà!” Thôi Lệ Châu giả vờ nước mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu.

“Đừng giả vờ nữa!” Triệu Ngọc xua tay: “Nếu phá được vụ án thì mua lại nhà cho cô cũng được! Nhưng bây giờ thì thành thật trở về ký túc xá của Cục Cảnh sát để nghỉ ngơi, khi nào nhân viên kỹ thuật đến đây thì tôi sẽ cho người đi gọi cô!”

“Oa oa… Anh thật độc ác mà… oa oa…” Thôi Lệ Châu gào khan đi ra ngoài, nhưng ngay cả nửa giọt nước mắt cũng không có.

Thôi Lệ Châu đi rồi nhưng đám người Trương Cảnh Phong vẫn còn đang sững sờ, bầu không khí có phần mất tự nhiên.

“Ừm… Lão Trương à, việc đó…” Triệu Ngọc vội vàng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này: “Bên anh có tiến triển gì không?”

“À…” Trương Cảnh Phong vội càng đặt ly cà phê xuống, với lấy một xấp giấy tờ rồi nói: “Đây là thông tin chi tiết về gia đình của năm người bị hại! Tôi đã thông báo với cảnh sát để họ đi thăm hỏi rồi, tài liệu chi tiết sẽ được chuyển tới hôm nay!”

“OK!” Triệu Ngọc cầm lấy tư liệu.

“Tổ trưởng!” Lưu Chiêm Binh cũng chạy nhanh tới báo cáo công việc: “Hiện trường sát hại Viên Tuấn Thành đã được khám nghiệm lần hai rồi, chúng tôi đang tìm video tư liệu ngay đêm ông ấy bị giết, tìm trong phạm vi một kilomet xung quanh khu nhà ông ấy. Trước mắt chưa phát hiện ra nhân vật hay chiếc xe nào khả nghi, hôm nay, chúng tôi chuẩn bị mở rộng phạm vi!”

“Tôi nghe Thôi Lệ Châu nói là camera của khu chung cư của Viên Tuấn Thành bị hỏng rồi, có chuyện này sao?” Triệu Ngọc hỏi.

“Đúng vậy!” Lưu Chiêm Binh trả lời: “Trong thời gian Viên Tuấn Thành bị sát hại, tất cả camera của khu nhà đều bị lỗi! Theo lời ban quản lý khu chung cư khai báo, là hệ thống xử lý của bọn họ bị lỗi, không bao lâu sau đó thì đã được sửa xong!”

“Hôm nay, đội kỹ thuật sẽ đến điều tra! Bước đầu theo phỏng đoán, nếu như có người cố tình thì khả năng công kích tầm xa là rất lớn!”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Xem ra… đối thủ của chúng ta rất lợi hại!”

“Tổ trưởng, chúng tôi tìm thấy đoạn video trước khi camera xuất hiện lỗi thì thấy lúc ấy có không ít ô tô đỗ ở dưới nhà Viên Tuấn Thành.” Lưu Chiêm Binh lại nói: “Cho nên hôm nay, chúng tôi dự định đi tìm chủ xe để xem có thể tìm ra manh mối từ camera hành trình được không?”

“Được!” Triệu Ngọc nói: “Ngoài thiết bị điện tử ra, nhân chứng cũng rất quan trọng! Xem xem trong video có xuất hiện người dân nào trong khu chung cư không, nhất định phải thăm hỏi họ, xem có thu hoạch được gì không.”

“Tôi hiểu!” Lưu Chiêm Binh nhận lệnh.

Ai ngờ, Lưu Chiêm Binh vừa mới đi ra tới cửa thì bất ngờ gặp một người đang ôm tài liệu và đứng ở cửa. Anh ta định giơ tay lên gõ cửa nhưng vẻ mặt lại có phần e ngại.

“Hả? Sao lại là anh?” Lưu Chiêm Binh ngước mắt nhìn thì nhận ra ngay đó là ai, lập tức sừng sộ hỏi: “Anh tới đây làm gì?”

“Ha ha… ha ha...” Anh ta vội mỉm cười, nhanh chóng giơ một chồng tài liệu ra và giải thích: “Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tôi tới đây để đưa tư liệu thôi!”

Hóa ra, người này chính là thành viên thuộc đội đặc công của Tiêu Hàng ngày hôm qua, cũng là người bị Triệu Ngọc đánh nhẹ nhất.

Vừa thấy người này đến, không khí bên trong phòng làm việc đột nhiên căng thẳng hẳn lên.

“Ừm… Tổ trưởng Triệu, xin chào, xin chào!” Người này đi nhanh vào phòng, hơi cúi đầu chào Triệu Ngọc, không dám nhìn vào mắt hắn mà nói: “Là thế này, vì được lệnh của cấp trên nên tôi đã tới gửi ngay tình báo và tư liệu cho anh! Ừm.. chuyện ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, hy vọng anh đừng để ý, ha ha, đừng để ý!”

Tư liệu và tình báo?

À…

Triệu Ngọc đảo mắt, lập tức hiểu được mục đích đến đây của đối phương. Sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi, đầy nhiệt tình chào đón.

“Ồ ha ha… Có gì đâu, có gì đâu mà…” Triệu Ngọc nắm lấy tay người này, làm anh ta sợ tới mức cả người run rẩy. “Không hòa thuận là chuyện của quá khứ rồi, đừng nhắc lại nữa! Mau đến đây, mời ngồi, mời ngồi!”

Thấy thái độ của Triệu Ngọc đầy thân thiện, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa tư liệu cho Triệu Ngọc và giải thích: “Tổ trưởng Triệu, đây đều là tư liệu bổ sung mà cấp trên sai tôi đưa cho anh, đều là về kho báu cả! Ừm… Còn có… Còn có…”

Nói xong, anh ta lấy một chiếc điện thoại màu đen từ trong cặp da: “Đây là điện thoại di động chuyên dụng cho đặc vụ chúng ta, mật mã là mã số cảnh sát của anh! Ừm… Hiện tại, trên nhật ký cuộc gọi chỉ có một số thôi, đó chính là của tôi! Ừm… Cấp trên chỉ đạo tôi làm nhân viên liên lạc cho anh. Tổ trưởng Triệu, về sau có gì, mong được anh chỉ giáo nhiều hơn nhé!”

Đúng là quy luật quả đấm mới là đạo lý cứng rắn! Ngày hôm qua, tên đặc công này vốn rất kiêu ngạo, nhưng lại bị Triệu Ngọc đánh cho một trận nên giờ mới ngoan ngoãn, dễ dạy như vậy, muốn bắt nạt thế nào cũng được!

Thật ra, Triệu Ngọc vẫn còn có nhiều nghi vấn! Nếu vụ án kho báu đã được giao cho tổ điều tra của hắn, thì phòng Đặc Cần cũng phải làm ra chút thành ý chứ nhỉ? Chỉ cho một đống tư liệu thì căn bản không đủ dùng. Không có chỉ dẫn, Triệu Ngọc hoàn toàn không biết phòng Đặc Cần phải làm những việc gì thì lấy đâu ra tiến triển?

Người này tới đúng lúc lắm, hắn đang có một đống thắc mắc, phải hỏi thật kỹ càng mới được…

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.