“Anh nói gì thế? Anh có ý gì?” Miêu Anh khó hiểu: “Cái gì mới gọi là chuyện nghiêm trọng? Gia đình em ngày nào mà chẳng xảy ra chuyện nghiêm trọng, hẳn là anh phải biết rồi chứ?”
“Ừm... Chuyện này...” Triệu Ngọc giải thích: “Em nhớ lại thật kĩ xem sao, chủ yếu là sáu năm trước, cha em có điểm gì bất thường hay không? Ừm... Có lẽ, không chỉ là sáu năm trước thôi đâu, sớm hơn một chút cũng có thể lắm!”
“Này, Triệu Ngọc à, đầu óc anh lại bị gì thế hả?” Miêu Anh hỏi lại: “Không phải anh đang tìm kiếm kho báu sao? Tại sao lại đột nhiên hỏi đến tận cha em vậy? Hả? Không đúng... Tại sao lại chính xác là sáu năm trước? Anh... Rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì thế?”
“Ừm, được rồi!” Triệu Ngọc hiểu biết tính tình “đập vỡ đáy nồi*” của Miêu Anh, cho nên lập tức không hề giấu giếm, nói thẳng luôn: “Là thế này, bọn anh hoài nghi từ trước tới giờ, vua trộm Đào Hương luôn có một tên đồng lõa giấu mặt! Tên đồng lõa này rất có thể là người trong ngành nghề của chúng ta, nhưng lại còn là người nắm giữ quyền hạn cao cấp nữa...”
* Nguyên văn là “Đả phá sa oa vấn đáo để”, tức là đập vỡ cái nồi bằng đất nung để tìm tận đáy, chỉ những người muốn truy hỏi kỹ càng sự việc.
Thế là Triệu Ngọc nói rõ ràng rành mạch những gì mà hắn phân tích cho Miêu Anh nghe, không chút mịt mờ mà nói cho Miêu Anh rằng mình lo lắng cha vợ sẽ có liên quan đến Đào Hương.
“Ha ha ha... Anh thật sự là rất tài tình!” Ai ngờ, sau khi nghe xong, Miêu Anh bỗng nở nụ cười: “Anh yêu à, anh thật không hổ là đại thần thám nhỉ! Hai chúng ta còn chưa đính hôn mà anh đã định ra tay với cha vợ mình luôn rồi à?”
“Anh đùa thôi mà!” Triệu Ngọc vội vàng giải thích: “Em còn không biết anh sao? Anh chỉ là lo lắng mà thôi, nếu anh thật sự hoài nghi cha vợ thì còn có thể ngu ngốc đến mức nói với đứa con gái là em hay sao?”
“Được!” Miêu Anh cười nói: “Nếu đã vậy thì em thật sự có một phương pháp nhanh nhất để giải quyết vấn đề, anh có muốn nghe hay không?”
“Ồ? Là phương pháp gì thế?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho cha em, nói hết những suy đoán hoài nghi của anh cho cha biết!” Miêu Anh nhanh chóng nói: “Nếu cha em phái người tới giết anh để diệt khẩu, thì tức là cha em đã cấu kết với Đào Hương! Nếu không phải thì tức là cha em không hề liên quan! Ý kiến này, anh thấy thế nào?”
“Hả?” Triệu Ngọc nghe ra Miêu Anh đang giận dữ, vội vàng khuyên giải: “Miêu Miêu à, em đừng nóng giận, hãy chuyên nghiệp một chút được không?”
“Được! Nếu hiện tại em hoài nghi cha mẹ của anh là người bị tình nghi thì anh có tức giận không?” Miêu Anh quyệt miệng: “Triệu Ngọc à, anh làm ơn đừng suy nghĩ linh tinh nữa được không? Anh cảm thấy chuyện này có khả năng sao? Chỉ dựa vào một bản hồ sơ tâm lý sứt sẹo của anh mà cha em đã biến thành đồng lõa của Đào Hương?”
“Em thừa nhận rằng trong chuyện Lê Tịnh, có lẽ cha em có tham gia vào, nhưng mà em tin tưởng chắc chắn cha em chỉ lo lắng cho sự an toàn của chúng ta mà thôi! Đừng quên là tháng sáu này, chúng ta sẽ đính hôn, cha em không hy vọng chúng ta dính líu đến vụ án lớn cấp quốc gia thế này, tâm lý ấy cũng là điều thường thấy đúng không?”
“Đại tiểu thư à, anh chỉ là hỏi một chút thôi mà, em hiểu biết cách đối nhân xử thế của anh mà!” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Nếu cha mẹ anh mà có hiềm nghi thì anh cũng sẽ điều tra rõ ràng đến cùng! Làm ơn đi... Đúng là bởi vì anh không coi em là người ngoài nên mới hỏi em như vậy thôi! Bây giờ, anh chính là người mang lệnh quy định kỳ hạn đấy! Chỉ có hai tháng nữa thôi, anh không muốn từ bỏ bất cứ một loại khả năng nào đâu!”
“Được được được...” Miêu Anh nói: “Vậy em sẽ làm việc chuyên nghiệp hơn, để em nghĩ xem, sáu năm trước... sáu năm trước hẳn là không có chuyện gì nghiêm trọng thì phải?” Miêu Anh nhớ lại, nói “Nhưng mà... rất nhiều chuyện của cha em đều là tuyệt mật, em làm sao biết được! Như vậy đi, em vẫn nên tự mình hỏi cha em mới được!”
“Ừm... Chuyện này...” Triệu Ngọc cảm thấy hình như mình lại làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn rồi, bắt đầu cảm thấy hối hận.
“Yên tâm đi anh yêu, em hiểu được ý của anh mà! Anh không thấy...” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Em thực sự hy vọng rằng cha em đúng là đồng lõa của Đào Hương à!!”
“Ừm... Cái gì cơ?” Triệu Ngọc sửng sốt.
“Đúng vậy!” Miêu Anh thở dài: “Nếu cha em cấu kết với Đào Hương thì chuyện này chẳng phải đã trở nên đơn giản rồi sao? Chúng ta chỉ cần bắt lấy cha em, sau đó nghiêm hình bức cung, rồi đánh cho một trận nữa, buộc cha em nói ra chân tướng là được ngay!”
“Chuyện này...” Triệu Ngọc bắt đầu cảm thấy rối bời, hình như người thực sự muốn “quân pháp bất vị thân*” không phải là mình?
* Quân pháp bất vị thân: ý nói pháp luật của vua không thiên vị ai.
“Nhưng đáng tiếc là chuyện máu cún như vậy, xác suất xảy ra thật sự rất thấp!” Miêu Anh nói khẳng định: “Nhưng mà... Lời nói của anh thật ra lại nhắc nhở em rằng nếu tên đồng lõa đó của Đào Hương thật sự tồn tại, hơn nữa thật sự còn là người trong ngành nghề của chúng ta, chỉ dựa vào quyền hạn của tổ điều tra đặc biệt chúng ta thì căn bản không có biện pháp điều tra đâu!”
“Cho nên, người có thể giúp đỡ chúng ta cũng chỉ có cha em thôi!” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Như vậy đi, anh hãy cẩn thận phân tích và lập ra một hồ sơ nhận dạng tâm lý nghi phạm cho toàn diện một chút, sau đó nhờ cha em hỗ trợ tìm kiếm, xem bên trong các ngành trọng yếu của phòng Đặc Cần có người nào phù hợp với các điều kiện đó hay không?”
“Ý kiến hay...” Triệu Ngọc gật đầu: “Nhưng mà, em nhưng ngàn vạn lần đừng nói với cha vợ rằng anh hoài nghi ông ấy nhé?”
“Không sao đâu, em hiểu biết cha em nhất mà! Nếu cha em mà biết con rể đang hoài nghi mình thì chắc chắn sẽ sung sướng lắm đấy!” Miêu Anh nói, có vẻ như đang mặc sức tưởng tượng vậy.
“Ừm...” Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của Miêu Anh, rốt cuộc cha vợ Miêu Khôn có tính tình kiểu gì vậy?
“Anh yêu, ngày mai em sẽ phái Ngô Tú Mẫn qua đó ngay! Để chị ấy giúp anh làm hồ sơ nhận dạng tâm lý nghi phạm một cách cẩn thận và toàn diện hơn!” Miêu Anh nói: “Nhưng mà chúng ta không thể chỉ chú tâm vào riêng một chỗ được! Nếu muốn tìm được hung thủ, tìm được kho báu, thì vẫn còn rất nhiều công việc khác phải làm đấy!”
“Ôi trời, không ngờ chúng ta lại có thể làm vụ án của phòng Đặc Cần, còn lại là kho báu nữa chứ, thật sự là quá lợi hại! Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy hưng phấn rồi!” Miêu Anh càng ngày càng trở nên kích động: “Em thật sự muốn bay qua đó ngay lập tức, cùng với anh phá án ngay lập tức! Anh yêu à, trong ấn tượng của em, hình như không có chuyện gì là làm khó được anh cả! Không biết lúc này, anh còn có thể làm nên điều kỳ diệu nữa hay không!”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: “Sao mà anh cứ thấy không bình thường cho lắm nhỉ? Anh hoài nghi có phải em cũng tham gia vào chuyện Lê Tịnh gài bẫy anh hay không? Thảo nào, em vừa gọi điện đã xúi giục anh mắng lại cô ta rồi! Có phải em vốn chẳng có lòng tốt bụng gì không đấy?”
“Đủ rồi đấy anh! Hoài nghi cha vợ xong, lại quay sang hoài nghi vợ chưa cưới, ngài thám tử tài ba à, có phải anh nên đi khám bác sĩ hay không thế?” Miêu Anh trách cứ: “Anh lấy đâu ra nhiều âm mưu luận như vậy chứ!”
“Anh đùa thôi, đùa thôi mà!” Triệu Ngọc nghiêm mặt nói: “Nhưng mà anh lại không hề lạc quan và hưng phấn như em đâu, có thể em không cảm nhận thấy, nhưng vụ án này vừa xuất hiện đã tràn ngập kỳ quái rồi! Anh cảm thấy, nếu chúng ta có thể tìm được hung thủ trong án các vụ chuyên gia bị hại thì cũng đã là một kết quả tương đương không tồi rồi! Còn về kho báu ấy à... Ha ha...”
“Đúng rồi, nói đến hung thủ, em vừa cẩn thận thẩm vấn Trình Lăng Phỉ, về loại thuốc Antimony porphyrite ấy!” Miêu Anh nói: “Cô ta cung cấp cho em vài manh mối, có lẽ chúng ta có thể thử xem sao! Nếu có thể tìm được nơi cung cấp số thuốc đó thì có lẽ cũng là một phương pháp quan trọng có thể phá giải vụ án các chuyên gia bị hại đấy!”
“Được, vậy em trực tiếp liên lạc với liên lạc viên Trần Trác đi!” Triệu Ngọc nói: “Nhờ Tổng cục Hình sự nghĩ biện pháp điều tra xem sao!”
“Em cảm thấy...” Miêu Anh nói: “So với giao cho Tổng cục Hình sự, chẳng thà để người của phòng Đặc Cần làm đi! Dù sao thì bọn họ vẫn chuyên nghiệp hơn!”
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy em xin chỉ thị trong bản báo cáo nhé! Sự tình nghiêm trọng, liên quan đến quốc gia thế này, hẳn là cấp trên sẽ phê chuẩn thôi!”
“Ừm!” Miêu Anh đồng ý: “Vậy hôm nay cứ như thế nhé, anh yêu hãy chờ em, em sẽ mau chóng giải quyết xong mọi chuyện bên này để hội hợp với anh! Ngàn vạn lần đừng phá hết sạch các vụ án vội, nhớ chừa lại cho em một chút đấy...”
“Được!” Triệu Ngọc mỉm cười, lúc này mới cúp điện thoại.
Ài!
Sau khi tắt điện thoại, nụ cười tươi của Triệu Ngọc cũng dần dần trở nên cứng ngắc. Tâm tình của Miêu Anh mặc dù tốt, nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm nhận được một luồng áp lực chưa từng có!
Vụ án... Thật sự có thể bị phá sao?
Kho báu... Thật sự có thể tìm được sao?
Ông anh hệ thống à... Hắn bỗng chuyển sự chú ý sang giao diện hệ thống, trong lòng yên lặng lẩm bẩm, lúc này, chúng tôi có thể phá án hay không, có lẽ phải dựa hoàn toàn vào ông anh đấy!
Mở!
Suy nghĩ của Triệu Ngọc khẽ di chuyển, một quẻ mới lập tức được mở ngay, kết quả là thấy hai chữ to được viết chính giữa giao diện hệ thống: Chấn Khảm.
Ôi trời đậu xanh rau má nhà nó!
Nhìn thấy kết quả này, Triệu Ngọc không nhịn được khóc hu hu, ông anh hệ thống à, tại sao cứ đến thời khắc mấu chốt là anh luôn làm hỏng mọi chuyện thế hả?