“Bây giờ mà muốn đưa ra kết luận e rằng vẫn còn quá sớm.” Nhân viên liên lạc tạm thời do phòng Đặc Cần điều đến này tên là Mã Kế Xuân, dưới sự dò hỏi của Triệu Ngọc, anh ta kể lại ngọn nguồn liên quan đến việc tìm kiếm kho báu. “Trước khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, chúng tôi đã nhận được tình báo từ phía quân đội, biết được chuyện này liên quan tới tên Hán gian Lưu Điện Thần!”
“Có người nói, Cục Điều tra và Thống kê Quốc gia lúc đó rất quan tâm đến lời khai của Lưu Điện Thần, sau khi chiến dịch Liêu Thẩm bắt đầu, họ còn muốn đưa hắn ta về phương Nam để giam giữ! May mắn thay, do quân ta đã sớm nhận được tin tức, muốn cướp người về. Kết quả, Cục Điều tra và Thống kê Quốc gia vì muốn tránh cho Lưu Điện Thần rơi vào tay phe ta, không thể làm gì khác là bí mật xử tử hắn ta!”
“Người ta còn nói, lúc đó đã xảy ra một trận đấu súng rất hỗn loạn và bản ghi chép thẩm vấn đã bị thiếu mất một phần!” Mã Kế Xuân kể rõ: “Tổ trưởng Triệu là người đã tìm ra bản thủ trát tra hỏi bị thiếu một phần ấy, chính là bản mà chúng ta không có!”
“Chà…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, hỏi: “Liên quan tới chuyện kho báu, chẳng lẽ chỉ có bản thủ trát Hán gian kia thôi sao? Không còn bằng chứng nào nữa à? Theo như tình hình lúc đó, nếu Lưu Điện Thần muốn giữ mạng sống thì rất có thể đã bịa đặt ra!”
“Đương nhiên không phải!” Mã Kế Xuân lại nói: “Để xác nhận độ tin cậy của tin tức, phe ta đã tiến hành điều tra và nghiên cứu ở Đông Bắc mấy năm. Đầu tiên, có nhiều câu nói dân gian trùng khớp với mô tả của Lưu Điện Thần.”
“Thứ hai, sau khi Nhật Bản thất bại, quân Quan Đông không rút toàn bộ về nước mà để lại không ít người ở Đông Bắc. Những người này, một là bị địa phương đồng hóa, trở thành người địa phương, hai là bị quân đội Nhật Bản sắp xếp làm gián điệp.”
“Sau khi thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nước ta đã tiến hành nhiều cuộc thanh trừng, bắt giữ được một lượng lớn gián điệp. Mà theo mô tả của chúng thì đều giống với cách nói về kho báu.”
“Ừm…” Mã Kế Xuân dừng lại một chút, lại nói: “Đáng nói nhất là vào những năm 1950, quân ta bắt được một số nhân viên KGB ở Đông Bắc. Trong đó, không chỉ có nhân viên của KGB mà còn có một số chuyên gia địa chất nữa.”
“Từ miệng bọn họ, chúng ta lại có thêm một số thông tin nữa, thậm chí còn có một số bí mật hàng đầu của KGB và của Nhật Bản.”
“Căn cứ theo thông tin tài liệu, có những quan chức nội bộ cao cấp của Nhật Bản cho rằng kho báu tồn tại ở Đông Bắc Trung Quốc không phải là lời đồn không có căn cứ, bọn họ chính tai nghe được kế hoạch liên quan tới kho báu trong lời đồn. Tuy nhiên, nhiều nhân viên có liên quan là tội phạm chiến tranh cao cấp đã bị Tòa án Công lý Quốc tế xử tử, không còn ai biết tin tức chính xác nữa.”
“Do đó, Liên Xô đã dốc toàn lực truy tìm tin tức về kho báu, tất nhiên không nhịn được đơn phương chạy đến Đông Bắc tìm kiếm.”
“Tất nhiên... mục tiêu của bọn họ chủ yếu là số hoàng kim đã mất tích kia.” Mã Kế Xuân giải thích: “Bọn họ cho rằng 600 tấn hoàng kim kia không thể bị Nhật Bản ‘tiêu hóa’ toàn bộ được, dù thế nào cũng phải thừa lại một ít! Nếu họ có thể tìm được, họ sẽ có đủ bằng chứng nộp đơn kiện chính phủ Nhật Bản để đòi bồi thường rồi.”
“Vì có quá nhiều thông tin như vậy nên vụ án kho báu chính thức được thành lập, vào thời điểm đó là do bộ phận đặc vụ chịu trách nhiệm, thực hiện một cuộc săn lùng kho báu...”
“Chỉ có điều...” Mã Kế Xuân lắc đầu thở dài: “Mặc dù đội đặc vụ đã thực hiện hàng loạt chuyến công tác và khảo sát hiện trường, thu được rất nhiều tin tình báo liên quan đến kho báu nhưng vẫn không tìm thấy. Trong mấy chục năm qua, bọn họ hầu như đã tìm khắp rừng sâu núi thẳm ở Đông Bắc, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, đến cái bóng của kho báu cũng không tìm được.”
“Sau đó, theo thời gian trôi đi… Chuyện kho báu cũng dần phai nhạt, ngày càng khó tìm! Ài…” Mã Kế Xuân mở tài liệu, lấy ra một tấm bản đồ giới thiệu. Đây là bản sao của năm đó, bên trên ghi rất chi tiết về địa điểm và tuyến đường tìm kiếm kho báu của đội đặc vụ.”
Triệu Ngọc và cộng sự mở tấm bản đồ khổng lồ ra, thấy những con đường với đủ loại đánh dấu và ký hiệu trên đó, cho nên có thể thấy những người tiên phong năm đó thực sự đã đi khắp khu vực Đông Bắc.
“Sau này…” Mã Kế Xuân tiếp tục: “Đội đặc vụ chuyển thành phòng Đặc Cần, nhưng việc tìm kiếm chưa bao giờ dừng lại. Đây…”
Nói xong, anh ta lật sang một tấm bản đồ khác, giới thiệu: “Bản đồ này là tuyến đường mà phòng Đặc Cần chúng tôi đã khảo sát bao năm qua. Những nơi được đánh dấu bằng bút đỏ đều là nơi chúng tôi sử dụng các phương tiện công nghệ cao, các vệ tinh và hệ thống viễn thám để đi tìm trong mấy năm gần đây.”
“Chúng tôi đã tìm thấy vài nhà máy Nhật bị bỏ hoang, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của kho báu đâu. Ài!” Mã Kế Xuân thở dài: “Trong một thời gian dài, trọng tâm công việc của chúng tôi đã chuyển sang những khía cạnh khác. Ví dụ như tìm kiếm thông tin quốc tế, điều tra nhân viên nước ngoài đáng ngờ, cùng với những vấn đề về kho báu.”
“Ngay cả trong phòng Đặc Cần cũng tồn tại mâu thuẫn, phân chia thành hai cực. Những chuyên gia làm việc với chúng tôi cơ bản đều lãng phí sức lực cho việc chứng minh rằng liệu kho báu có thực sự tồn tại hay không?”
“Có điều… thú vị ở chỗ…” Mã Kế Xuân nói: “Cũng không phải chúng tôi không thu hoạch được gì, chúng tôi đã nhận được một tin tuyệt mật và đã được chứng thực là chính xác. Không ngờ, phía Nhật Bản đã bí mật thành lập nhóm nghiên cứu kho báu từ lâu, họ đã bắt đầu tìm kiếm kho báu, đồng thời lẻn đến khu vực Đông Bắc nước ta nhiều lần để bí mật điều tra.”
“Ồ?” Triệu Ngọc hơi cau mày, hình như đã nghe chuyện này ở đâu đó.
“Kho báu đã bị người Nhật Bản chôn vùi, bây giờ lại đi tìm kiếm, điều này làm chúng tôi rất hoang mang.” Mã Kế Xuân tiếp tục nói: “Vì vậy, chúng tôi tiếp tục điều tra, rồi mới hiểu rõ từ khía cạnh khác. Bên phía Nhật Bản lúc đó có thể đã xảy ra chuyện nào đó, khiến bọn họ làm mất thông tin về kho báu.”
“À…” Triệu Ngọc bây giờ mới nhớ lại, đây là những lời mà Lê Tịnh đã nói với hắn. Thì ra tin tức Lê Tịnh thu được vốn chính là của phòng Đặc Cần, cơ bản không liên quan gì đến bạn bè của cô ta cả.
“Nếu là vậy…” Lý Bối cau mày hỏi: “Liệu cái chết của các chuyên gia cao tuổi có liên quan đến gián điệp Nhật Bản không?”
“...” Mã Kế Xuân lắc đầu: “Nhưng chúng tôi cho rằng, đặc công Nhật Bản không to gan như vậy đâu, vì nếu như bị tra ra thì sẽ sinh ra vô số những ảnh hưởng quốc tế, Nhật Bản sẽ không chịu đựng nổi đâu về mặt này đâu.”
“Vì vậy, chúng tôi cho rằng, cái chết của các chuyên gia có liên quan tới Đào Hương nhiều hơn.”
“Ồ?” Triệu Ngọc gật đầu, hỏi: “Vậy về Đào Hương, các anh đã biết gì rồi?”
“Cũng không nhiều hơn các anh đâu.” Mã Kế Xuân thành thật nói: “Chuyện chúng tôi đặc biệt muốn tìm hiểu là rốt cuộc Đào Hương lấy được bản thủ trát Hán gian kia từ ai. Nguồn gốc của bản thủ trát này rất quan trọng, người như vậy chắc chắn có thân phận không tầm thường.”
“Chà chà…” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Điểm này thì tôi không nghĩ đến, nhưng trên nhật ký của Đào Hương không hề có ghi chú, đoán chừng là từ rất lâu trước đây rồi. Có thể lúc đó, Đào Hương vẫn còn là thiếu niên trẻ tuổi cũng nên.”
“À, vẫn phải từ từ điều tra nguồn gốc của bản thủ trát này mới được, nhưng về danh sách thì…” Mã Kế Xuân nói: “Liên quan chặt chẽ với phòng Đặc Cần chúng tôi rồi.”
Ồ?
Trong lòng Triệu Ngọc căng thẳng, cuối cùng cũng nhắc đến danh sách!
“Rất rõ ràng rằng bản danh sách mà Đào Hương lấy được, chỉ có đội đặc vụ chúng tôi mới có, hơn nữa đều là tài liệu mật cả, người ngoài không thể có được.” Mã Kế Xuân nói rằng: “Nhưng mà trên ghi chép của chúng tôi chứng tỏ danh sách này chưa bao giờ bị thất lạc hay tiết lộ ra ngoài. Như vậy, chuyện này càng khó giải thích!”
“Đúng vậy…” Lý Bối cũng cau mày: “Các anh không tiết lộ ra ngoài, cũng không bị thất lạc, vậy Đào Hương làm thế nào mà có được? Ngay cả tài liệu của phòng Đặc Cần mà ông ta cũng dám ăn trộm sao?”
“Vì vậy, đội trưởng Lê nghi ngờ…” Mã Kế Xuân ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt phức tạp: “Danh sách có thể đã bị nội bộ chúng tôi tiết lộ ra ngoài. Trong phòng Đặc Cần của chúng tôi, có lẽ có nội gián.”