Cuồng Thám

Chương 1080: Chương 1080CẢM THẤY CHƯỚNG MẮT





“Trước khi Lão Trương phát hiện ra chiếc xe thương vụ đột nhiên đi vào Cục Cảnh sát Phụng Bình qua camera giám sát.” Triệu Ngọc chỉ vào Lê Tịnh và nói: “Cô từng đi đến cửa sổ ba lần và vô thức nhìn xuống phía dưới! Tôi có cảm giác dường như cô sớm đã biết rõ rằng các đặc công sẽ tìm tới cửa vậy!”

“Ồ? Vậy sao?” Lê Tịnh nhíu mày: “Chỉ bằng việc tôi liếc nhìn xuống dưới tầng ba lần là anh đã kết luận tôi có vấn đề?”

“Đương nhiên không phải.” Triệu Ngọc lại nói: “Tiêu Hàng dám can đảm tìm tới cửa thì nhất định đã tìm hiểu kĩ về tôi rồi! Mà khi cô đứng ra thay tôi nói chuyện, anh ta lại nói rằng không biết cô là ai? Có vẻ như... không quá phù hợp tình lý!”

“Tổ trưởng Lê, thật ra thì điểm mấu chốt nhất chính là ông đây chơi trò tiên nhân khiêu mà lớn lên đấy!” Triệu Ngọc vỗ bộ ngực, đắc ý nói: “Cô và Tiêu Hàng trông thì đang châm chọc khiêu khích nhau, nhưng rõ ràng có chứa thành phần làm ra vẻ! Tổ trưởng Lê, ánh mắt người ta là không lừa được ai cả, khi Tiêu Hàng bị đánh vào nóc phòng và hôn mê, thứ lộ ra trong ánh mắt cô không phải kinh hoảng, cũng không phải khẩn trương, mà là lo lắng! Xem ra, quan hệ giữa cô và Tiêu Hàng... hẳn là khá thân mật đúng không?”

“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu cười xấu xa một tiếng, giơ di động của Tiêu Hàng lên: “Trong chiếc điện thoại này còn có bức ảnh chụp chung của hai người bọn họ đấy!”

“Ồ? Thế à thế à? Có cái loại mặc quần áo rất ít không?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Anh...” Lê Tịnh xấu hổ, buồn bực: “Triệu Ngọc, anh đừng khinh người ta quá đáng!”

“Trời ạ, những lời này hẳn là để tôi nói mới đúng chứ? Đừng đoạt lời kịch của tôi có được không?” Triệu Ngọc nghiêm mặt quát: “Tổ trưởng Lê, đã đến nước này rồi mà còn chưa thành thật khai báo xem rốt cuộc cô là yêu nghiệt phương nào à?”

“Tôi đoán, cấp bậc của cô hẳn là cao hơn Tiêu Hàng không ít nhỉ? Xem ra, vào lần đầu tiên tôi hỏi thăm tin tức từ Mã Nhuận Khuê thì thông tin không hề có một chút sai lầm nào cả, tổ trưởng mới tới tên là Lê Hiểu Cường, mà Lê Hiểu Cường thì hẳn là đàn ông.”

“Nhưng khi tôi gặp cô, tôi lại tìm Mã Nhuận Khuê để hỏi thăm, ông ta bỗng nhiên sửa lại lời, nói rằng Lê Hiểu Cường chính là Lê Tịnh. Cô biết không? Mã Nhuận Khuê tuy rằng thuộc phòng đối ngoại, nhưng ông ta không am hiểu nói dối, dù là qua điện thoại, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng đầu gối của ông ta đang đánh vào nhau vì run rẩy đấy!”

“Còn nữa...” Triệu Ngọc lại nói: “Khi Thôi Lệ Châu bị bắt cóc, Tiêu Hàng nhận được một cuộc điện thoại, lúc đó mới chịu thả người! Nếu bắt cóc Thôi Lệ Châu là vì chấp hành mệnh lệnh thì Tiêu Hàng chắc đã được cấp trên phê chuẩn, cho nên cú điện thoại ra lệnh thả người hẳn là từ cấp trên của anh ta.”

“Lúc ấy, chuyện xảy ra đột nhiên, người biết Thôi Lệ Châu bị bắt cóc chỉ có tổ điều tra đặc biệt chúng tôi, ngoài cô ra, những người khác đều là người của tôi, tất nhiên là tôi sẽ hoài nghi cô!”

“Không biết... Là nội bộ các cô không phối hợp tốt? Hay là Tiêu Hàng tự tiện hành động, phá hủy kế hoạch của cô?”

“Cô biết không, tổ trưởng Lê, sơ hở của cô thật sự nhiều lắm!” Triệu Ngọc lại nhấc tay ra hiệu: “Vừa rồi, lúc tôi và Tiêu Hàng châm chọc nhau, phản ứng của cô hơi quá đấy có biết không? Áo nghĩa chung cực của tiên nhân khiêu chính là tự nhiên, hợp lý, giấu giếm dấu vết, cô không thể cướp diễn lung tung chứ! Thật ra, nếu biểu hiện của cô vừa rồi trầm ổn hơn một chút, có lẽ... tôi thật sự không dám suy luận bừa bãi đâu!”

Triệu Ngọc nói xong, hiện trường im phăng phắc, mặt của tất cả các lính đặc công kia đều biến thành màu cà tím...

“Ha... Ha ha...” Sau khi im lặng một lúc, Lê Tịnh bỗng nhiên nhún vai, phát ra tiếng cười tà dị: “Lợi hại, lợi hại đấy! Thần thám đúng là thần thám, thật đúng là không giống người thường chút nào cả! Được lắm! Lúc này, tôi phục anh rồi! Tôi thừa nhận, quả thật là tôi đã xem nhẹ anh!”

“Quá khen quá khen!” Triệu Ngọc ôm quyền, khuôn mặt chợt trầm xuống, nghiêm túc hỏi: “Tổ trưởng Lê, nếu đã vậy thì cô cũng nên để chúng tôi được mở mang kiến thức một chút về bộ mặt thật của cô chứ nhỉ? Rốt cuộc thì cô là ai? Cô làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”

“Tên của tôi, đúng là Lê Tịnh!” Lê Tịnh khoanh hai tay vào nhau, thản nhiên nói: “Phòng đối ngoại của Tổng cục Hình sự đúng thật là có một người tên là Lê Hiểu Cường, chẳng qua, đó là em trai tôi mà thôi! Anh nói đúng lắm, người vốn sẽ tới tổ điều tra đặc biệt làm tổ trưởng là em trai tôi, nhưng tôi đã tạm thời thay nó rồi!”

“Ồ? Vậy cô...” Triệu Ngọc ý thức được lúc này mình không nên đoạt diễn, vì thế nhanh chóng câm miệng.

“Tôi mới là đội trưởng bên phòng Đặc Cần, Tiêu Hàng là bạn trai cộng thêm phó đội trưởng của tôi!” Lê Tịnh nói: “Sở dĩ tôi muốn thay thế Lê Hiểu Cường để đến tổ điều tra đặc biệt các anh, là vì muốn hiểu biết sâu về tình hình của các anh, khảo sát năng lực của các anh, thu hoạch tư liệu của các anh, vân vân...”

“Thật ra... Từ xưa tới nay, chuyện về kho báu hoàng kim đều từ tôi phụ trách!”

Trời ạ...

Nghe Lê Tịnh nói đến đây, Triệu Ngọc và các thành viên trong tổ không nhịn được mà kinh ngạc tán thán một tiếng.



“Nhưng sau khi vào tổ các anh, tất cả những gì tôi nhìn thấy và nghe được đều là một mảnh thất vọng!” Bỗng nhiên, Lê Tịnh cũng nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: “Chế độ công tác, thái độ làm việc, năng lực làm việc, cùng với khắp các mặt của các anh đều khiến tôi cực kỳ bất mãn!”

“Hơn nữa... Là cái tên tổ trưởng bảo thủ như anh!” Lê Tịnh trợn mắt nhìn Triệu Ngọc: “Cách quản lý của anh đầy hỗn loạn, phương thức làm việc thì đơn giản lạc hậu, chủ nghĩa cá nhân quá mức...”

“Anh mặc kệ không cần tài nguyên vĩ đại của Tổng cục Hình sự, lại cố tình muốn chọn lựa mấy cảnh viên không có kinh nghiệm tới phá án, tôi hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc anh đã nghĩ như thế nào?”

“Còn nữa, tuy rằng tôi tới đây chỉ trên danh nghĩa, nhưng tốt xấu cũng là tổ trưởng, lúc anh nói chuyện với tôi, ít nhất cũng phải mang một ít giọng điệu thương lượng mới đúng! Nhưng còn anh thì sao? Hoàn toàn không để tôi vào mắt, hoàn toàn coi tôi như một người ngoài!”

“Đương nhiên!” Nói đến đây, Lê Tịnh lạnh lùng nhìn Thôi Lệ Châu đang đứng đằng xa: “Chuyện mà tôi không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là không ngờ anh lại thuê con gái vua trộm Đào Hương vào tổ điều tra đặc biệt để cùng nhau làm việc!”

“Cô!?” Thôi Lệ Châu sửng sốt, nhất thời buông di động của Tiêu Hàng xuống.

“Trong trí nhớ của tôi, Tổng cục Hình sự chưa từng làm chuyện thái quá như vậy bao giờ!” Lê Tịnh nói: “Nhưng tất cả đều vì thần thám mới toanh như anh mà phá lệ. Tôi cực kỳ buồn bực, các anh thật sự không biết mối liên hệ lợi và hại này nghiêm trọng đến thế nào, hay chỉ thuần túy là đầu bị úng nước?”

“Thôi Lệ Châu là con gái vua trộm Đào Hương, bản thân cô ta là một nữ phi tặc vi phạm pháp luật, gây án vô số. Một kẻ như vậy, sao có thể tiến vào tổ điều tra đặc biệt cơ chứ, sao có thể trở thành một cảnh sát điều tra đặc biệt làm việc công chính được?” Cô ta kích động thốt lên: “Tôi có chứng cứ nguyên vẹn cho thấy Đào Hương còn có các đồng lõa khác, các anh đặt Thôi Lệ Châu ở một vị trí quan trọng như thế, không sợ tin tức cơ mật của chúng ta bị tiết lộ ra ngoài sao?”

“Còn nữa... Vụ án này có liên quan đến kho báu, rõ ràng có mối liên quan rất lớn đến Đào Hương!” Lê Tịnh cao giọng trách cứ: “Nhưng anh vẫn luôn thờ ơ, để Thôi Lệ Châu tham gia vào vụ án, thực quá vớ vẩn!”

“Có cần tôi nói cho anh nên làm như thế nào không? Sau khi Đào Hương bị bắt, ngay cả một đồng lõa của Đào Hương mà Thôi Lệ Châu cũng không khai ra, rõ ràng là cô ta có rất nhiều chuyện không khai báo chi tiết! Việc này có lẽ cực kỳ quan trọng với vụ án, nhưng các anh thì sao!? Không ngờ lại đối xử như người một nhà ấy!”

“Cô...” Thôi Lệ Châu tức giận đến mức mày liễu dựng thẳng, la lớn: “Cô đang ngậm máu phun người! Chuyện của Đào Hương, tôi căn bản chẳng biết gì hết!”

“Thật nực cười!” Lê Tịnh cũng tỏ ra đúng lý hợp tình: “Tất cả các anh đều đã quên rồi sao? Bác trai của Thôi Lệ Châu là Lý Phi – kẻ gây ra vụ thi thể nữ không đầu! Cha mẹ ruột của cô ta cũng đều là kẻ trộm cả, thêm cả một tên vua trộm Đào Hương nữa, một nữ phi tặc được sinh ra trong một gia đình đạo tặc như vậy, sao có thể khiến người ta yên tâm nổi?”

“Cô! Đồ chết tiệt! Tôi... Tôi sẽ liều mạng với cô!” Thôi Lệ Châu tức giận đến mức cả người run rẩy, mắt thấy sẽ xông lên để liều mạng với Lê Tịnh.

“Chậm đã!” Triệu Ngọc đưa tay ra hiệu, Lưu Chiêm Binh và Hứa Hải lúc này mới nhanh chóng ngăn cản cô ta lại. Sau đó, Triệu Ngọc xoay người lại, ung dung thản nhiên mà nói với Lê Tịnh: “Chính vì nguyên nhân này, cho nên cô mới sai Tiêu Hàng bày ra vụ bắt cóc này sao?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.