“Không phải!” Lê Tịnh lạnh lùng mà liếc Thôi Lệ Châu một cái: “Tôi đã trình báo tình hình lên cấp trên, xin cho phép phòng Đặc Cần toàn quyền tiếp quản hành động điều tra của tổ điều tra đặc biệt. Nhưng mà không biết tại sao cấp trên lại bác bỏ đơn xin phép của tôi, kiên trì để Triệu Ngọc phụ trách công việc tra án, thậm chí ngay cả một lý do cũng không cho tôi!”
“Kể từ đó, tình cảnh của tôi liền trở nên cực kỳ xấu hổ, tôi chỉ có thể tiếp tục ở lại cái tổ điều tra đặc biệt không chuyên nghiệp này, không thể khôi phục thân phận!”
“Vì quá chán nản nên tôi đã xả giận vài câu với Tiêu Hàng, nhưng không ngờ tới Tiêu Hàng lại lỗ mãng đến mức dẫn người bắt cóc Thôi Lệ Châu! Anh ấy chỉ có ý định lợi dụng quyền được ưu tiên của phòng Đặc Cần, khiến Thôi Lệ Châu thành thật khai báo thôi! Chỉ cần Thôi Lệ Châu nói thật thì chúng tôi không cần phải để bụng đến tổ điều tra đặc biệt các anh làm gì...”
“Nhưng anh ấy rất lỗ mãng, rất nóng vội!” Lê Tịnh nói: “Tôi còn chưa hoàn toàn tìm hiểu rõ ràng tình hình đâu! Hơn nữa, một khi không tra hỏi được Thôi Lệ Châu thì chúng tôi sẽ hoàn toàn bị động! Cho nên, tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiêu Hàng, mắng anh ấy một trận, bắt anh ấy thả người ta!”
À...
Dường như để phối hợp với tình hình vậy, Tiêu Hàng lại tỉnh lại khỏi cơn hôn mê.
“Thế...” Triệu Ngọc xua tay hỏi: “Bọn họ chủ động tìm tới cửa khiêu khích, đây... chắc đều là ý định của cô đúng không?”
“Đương nhiên!” Lê Tịnh không chút giấu giếm mà gật đầu: “Sau khi Tiêu Hàng khinh suất bắt lấy Thôi Lệ Châu, tất cả kế hoạch của tôi đều bị quấy rầy! Mà các anh cũng bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo trọng tâm, đi tốn thời gian tốn sức lực mà tìm kiếm cái gọi là tội phạm bắt cóc. Tôi biết, Tiêu Hàng không hề tỉ mỉ chuẩn bị khi ra tay bắt cóc Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc lại là thần thám, cứ tiếp tục như thế này thì sớm hay muộn cũng sẽ bị tra ra manh mối.”
“Cho nên, tôi dứt khoát lập ra kế hoạch lấy tiến làm lùi này, trực tiếp giải quyết tất cả những vấn đề mà tôi đang có!”
“Hừ! Thật ác độc!” Triệu Ngọc dĩ nhiên nghe ra ý tứ của Lê Tịnh: “Cái gọi là ‘vấn đề cô có’ chẳng qua chỉ là tôi mà thôi!”
“Đúng thế!” Lê Tịnh gật đầu: “Anh rất tự mình biết mình đấy! Đúng vậy, chỉ khi giải quyết được anh thì tôi mới có thể tiếp tục kế hoạch của mình!”
“Nói như vậy là tất cả suy đoán của tôi vừa rồi đều đúng cả!” Triệu Ngọc nói: “Cô cố ý sai Tiêu Hàng lấy Thôi Lệ Châu làm cớ để tới cửa khiêu khích, thật ra chỉ vì muốn chọc giận tôi, khiến tôi phải chống đối lại phòng Đặc Cần, như vậy là tôi sẽ phạm phải sai lầm, sẽ bị loại ra khỏi tổ điều tra đặc biệt, nhường đường lại cho cô!”
“Mà biểu hiện nghiêm nghị chính nghĩa vừa rồi của cô hoàn toàn là vì muốn giành được sự tin tưởng và thiện cảm của các thành viên khác trong tổ, như vậy là sau khi tôi bị điều đi, cô có thể thuận lợi tiếp quản cả tổ điều tra đặc biệt, sau đó mới từ từ ra tay với Thôi Lệ Châu đúng không?” Triệu Ngọc gật đầu cười nói: “Thật sự là ý kiến hay, một mũi tên trúng ba con chim!”
“Tổ trưởng Lê đúng là phải bỏ ra rất nhiều công sức đấy nhỉ, chậc chậc... Cứ tỏ ra không tranh đua với đời, nhỏ yếu đáng thương, hóa ra cô chỉ giả heo để ăn hổ! Triệu Ngọc này thật sự đã xem thường cô rồi!”
“Không! Nếu nhìn chỉnh thể mà nói thì tôi đã tự tin quá mức rồi!” Lê Tịnh cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Là tôi đã khảo sát sai tình báo, tư liệu để phân tích không đủ, thế mới gây ra sự thất sách vừa rồi! Nếu tôi càng thêm cẩn thận một chút thì đã không để Tiêu Hàng thật sự ra tay với anh rồi!”
“Ừm... Tại sao?” Triệu Ngọc vò đầu.
“Dựa theo tư liệu thông thường để phân tích thì anh chỉ tốt nghiệp ở trường cảnh sát bình thường, làm việc ở tuyến đầu không lâu!” Lê Tịnh phân tích: “Mà lính đặc công của phòng Đặc Cần đều phải trải qua các cuộc huấn luyện nghiêm khắc đầy chuyên nghiệp, theo lý mà nói thì anh không có khả năng đánh thắng được bọn họ!”
“Tuy rằng, trên tư liệu của anh có ghi rõ rằng anh giỏi đánh giáp lá cà, nhưng nếu so sánh với Tiêu Hàng thì sự chênh lệch phải là rất lớn mới đúng!” Lê Tịnh nói: “Cho nên, chỉ cần các anh thật sự ra tay thì anh chẳng những sẽ phải gánh một trận đòn hiểm mà còn bị điều ra khỏi tổ điều tra đặc biệt, như vậy là kế hoạch của tôi sẽ được thực hiện!”
“Chỉ tiếc...” Lê Tịnh quả nhiên tiếp lời: “Tôi hoàn toàn thật không ngờ anh có thể lợi hại đến trình độ này! Nhiều lính đặc công như vậy mà không ai có thể ngăn nổi anh!”
“Nói cái gì chứ!” Tiêu Hàng nằm trên mặt đất, căm giận mà hô: “Em không nhìn thấy à? Không ai nhìn thấy gì sao? Rõ ràng là bọn nó sử dụng cơ quan bẫy rập, bằng không thì sao anh có thể không đánh lại được nó chứ? Sao có thể... Còn... Còn bị đập vào nóc nhà nữa chứ!?”
Nói xong, anh ta chỉ một ngón tay lên trần nhà bị thủng, sau đó lại bị đau đến mức phải sờ đầu.
“Ừm... Đội trưởng à...” Tưởng tượng lại cảnh Triệu Ngọc cuồng bạo vừa rồi, vài tên lính đặc công bên cạnh vội vàng cắt ngang lời Tiêu Hàng mà khuyên nhủ: “Anh đừng nói gì vội, chuyện này chắc không liên quan gì đến cơ quan bẫy rập đâu!”
Chứ còn gì nữa, cứ nhìn siêu lực lượng vô địch vừa rồi của Triệu Ngọc đi là biết, khẳng định là ngay cả bản thân Tiêu Hàng cũng không thể ngăn cản được!
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Các anh được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng lại chỉ là một đám người máy mà thôi! Các anh nào biết rằng Triệu Ngọc này đã phải liếm máu trên lưỡi dao mà sinh tồn đấy, như thế mới là xứng đáng với cái tên ‘thân kinh bách chiến’! Thực sự là một con rồng điên cuồng, phải cần đẫm máu mới có thể phi thăng được!”
“Ha ha ha...” Nghe được lời ấy, Lê Tịnh bỗng nhiên cao giọng cười to, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Đúng là một con rồng đẫm máu điên cuồng!! Thảo nào mọi người ai cũng gọi anh là cuồng thám! Hôm nay, coi như tôi đã được mở rộng tầm mắt!”
“Chẳng qua...” Nói đến đây, cô ta bỗng nhiên thu hồi nụ cười, nói với sắc mặt âm u rét lạnh: “Nói gì thì nói, mặc kệ anh là con rồng điên cuồng hay là cuồng thám đi nữa, lúc này, anh vẫn thua rồi!”
“Đương nhiên là anh?” Lê Tịnh đắc ý cười nói: “Anh khôn khéo như vậy, hẳn là đã có thể nhìn ra mục đích của tôi căn bản không phải ở chỗ các anh đánh nhau ai thua ai thắng đúng không?”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhíu mày, dường như dần dần hiểu được ý của cô ta.
“Ha ha...” Lê Tịnh bật cười lần thứ hai: “Triệu Ngọc, anh có thể đánh thắng các lính đặc công của tôi, tôi quả thực cảm thấy rất bất ngờ! Nhưng chính bởi vì anh đánh thắng, lại còn đánh người của tôi thê thảm đến thế này, nên anh lại càng thua cuộc đấy!”
Chuyện này...
Các cảnh sát điều tra đặc biệt bắt đầu cảm thấy không ổn, gáy ai cũng bắt đầu toát mồ hôi.
“Đừng quên, chúng tôi là phòng Đặc Cần, các anh chẳng qua chỉ là một tổ điều tra đặc biệt nhỏ nhoi mà thôi!” Lê Tịnh nói với vẻ khinh miệt: “Anh đã mạo phạm chúng tôi, dù lý do thế nào thì cũng đều là lỗi ở anh! Cho nên, chỉ cần anh thật sự ra tay thì tức là anh đã thua rồi!!!”
“Cô... cô...”
Triệu Ngọc nghiêm túc cân nhắc một lượt, không nói mới biết, đúng thật là bị trúng chiêu rồi. Nhưng Triệu Ngọc vừa rồi quyết định ra tay vốn không phải chỉ vì muốn thống khoái một trận, hắn cũng đâu phải kẻ ngốc, hắn sớm đã biết nếu đánh nhau với phòng Đặc Cần sẽ có hậu quả gì rồi mà?
Chẳng qua...
Triệu Ngọc này cũng đâu phải là người bình thường!
Hì hì... Đừng quên, mình còn một người cha vợ siêu cấp trâu bò đấy! Ông đây chính là con rể của Miêu Khôn, tôi xem ai dám đụng đến tôi?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vỗ ngực một cái, ngửa mặt lên trời mà cười ha ha: “Ha ha ha! Ha ha ha!!!” Hắn cố ý cười cực kỳ lớn tiếng, cứ như sét đánh vậy, trước tiên là khiến Lê Tịnh phải kinh sợ, sau đó mới trừng to mắt mà quát: “Lê Tịnh ơi! Cô giỏi tính toán thật đấy nhỉ? Chẳng lẽ... Cô không nghĩ tới tại sao khi cô xin phép cấp trên của mình để buộc tội tôi lại không thành công à? Tại sao cấp trên của cô muốn kiên trì dùng tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt nho nhỏ này là tôi thế? Cô có nghĩ tới nguyên nhân không?”
“Ồ? Vậy sao?” Lê Tịnh thoáng suy nghĩ một chút, rồi nhướng lông mi lên mà nói: “Này Triệu Ngọc, không lẽ anh đang nghĩ đến cha vợ của anh à? Ha ha, tôi khuyên anh đừng nên nghĩ nữa thì hơn! Anh phạm phải một sai lầm lớn như vậy, chẳng lẽ anh cho rằng Miêu Khôn vẫn còn có thể bảo vệ được anh sao?”
Chuyện này...
Trong lòng Triệu Ngọc giật thót, hắn không thể nào ngờ tới lần đầu tiên định sử dụng danh tiếng của cha vợ, muốn dính chút ánh hào quang nhưng lại thất bại thế này...