Một lính đặc công bị Triệu Ngọc đánh ngã một cách dã man, người chẳng những khoa trương đến mức bay ngược đi ra ngoài mấy mét mà còn va nát một góc thiết bị hiển thị rất to nữa, lúc ngã thật mạnh xuống mặt đất, gã sớm đã đau đến mức kêu gào loạn cả lên, đau đớn kêu rên...
Đội lính đặc công đều là cao thủ thân kinh bách chiến, Triệu Ngọc cho dù trâu bò đến mức nào đi nữa, cũng không có khả năng lấy một địch bốn. Nhưng mà Triệu Ngọc biết, bản thân trận ác chiến đặc thù này vốn là một âm mưu, cho nên hắn cũng không tất yếu phải nói cái gì mà đạo nghĩa giang hồ. Bởi vậy, hắn đã sử dụng thuốc bổ sung năng lượng từ lâu, bắt đầu màn biểu diễn cực ngầu của mình!
Sau khi hắn đánh bay một tên lính đặc công, một tên lính đặc công khác từ phía sau ôm lấy cổ của hắn, còn hai tên lính đặc công còn lại thì vọt tới gần, bắt đầu tay đấm chân đá Triệu Ngọc.
Nhưng mà Triệu Ngọc cũng được coi là kẻ cơ bắp ma quỷ trong truyền thuyết, hắn mặc kệ sự đau đớn trên người mình, hai tay vòng ra sau từ dưới lên, chỉ nháy mắt đã ôm lấy đùi tên lính đặc công phía sau lên, dùng sức ngả người về phía sau.
Bịch!
Mặt đất chấn động, tên lính đặc công kia lập tức bị ngã đến mức hộc ra máu...
Oa!
Trong phút chốc, Triệu Ngọc giống như một tên ma vương đẫm máu vậy, hắn không hề xoay người nghênh địch, mà là quay lưng lại, hai tay nhấc chiếc bàn làm việc rất to lên!
Chiếc bàn làm việc nặng trịch nhưng ở trong tay hắn lại giống như một cái gậy gỗ bình thường vậy, khiến hắn dễ dàng xoay tại chỗ, hung hăng mà nện vào người một tên lính đặc công.
Tên lính đặc công kia cũng không phải dạng vừa, dựa vào bản lĩnh võ thuật mà hắn ta đã khổ luyện, hắn ta vẫn đứng vững như cột sắt mà hứng trọn lấy cú va chạm của bàn làm việc!
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ răng rắc, bàn làm việc theo âm thanh đó mà vỡ tan tành, lại nhìn vị lính đặc công đã khổ luyện kia, không ngờ lại giống như chong chóng mà vừa xoay tròn vừa bay ra, đập nghiêng vào khung cửa, sau đó, cái đầu to rơi xuống đất rất mạnh, gần như ngay cả hự cũng chưa hự một tiếng, cứ thế mà chìm vào cơn hôn mê bất tỉnh...
Hả!?
Lần này, hiện trường giờ chỉ còn lại một tên lính đặc công đang đứng, người này đã sớm bị dọa đến mức hồn phi phách tán, hắn ta đã gặp qua không ít kẻ khỏe như trâu, nhưng cuồng bạo hung mãnh thậm chí vô địch giống như Triệu Ngọc thì lại chưa bao giờ gặp!
Oa...
Triệu Ngọc thì không quan tâm, cứ thế xông thẳng lên, đánh với hắn ta như một con trâu hung dữ đang húc vậy!
A... A a a...
Dưới cơn bối rối, tên lính đặc công kia đấm đá lung tung, động tác cũng sai lệch, Triệu Ngọc thì xách hắn ta lên mà chạy như điên, liên tục đánh đổ mấy cái bàn làm việc!
Máy tính cũng bị rơi, tài liệu cũng bay tán loạn, ngay dưới khung cảnh đầy hỗn loạn này, Triệu Ngọc đẩy mạnh hắn ta ngã vào một đống đồ vật linh tinh. Sau đó, mọi người đều rõ ràng nghe được tiếng bốp bốp tát vào mặt, cùng với tiếng kêu rên thảm thiết của tên lính đặc công nọ...
Tên lính đặc công kia kêu từng tiếng, những người khác đều sẽ theo bản năng rụt cổ một chút, dù là người khác phe cũng không ngoại lệ.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Động tĩnh bên trong văn phòng thật sự quá to, dĩ nhiên đã kinh động đến nhân viên công tác của Cục Cảnh sát, lúc này đã có mấy người chạy tới, muốn vào phòng hỏi xem sao.
Trương Cảnh Phong vốn thông minh chu đáo, lập tức hét lớn với bên ngoài một tiếng: “Chúng tôi đang xử lý công việc nội bộ đấy! Cút mẹ nó ngay cho tôi!” Nói xong, anh ta trực tiếp đóng cửa lại, còn vặn nắm cửa để khóa lại.
Lúc này, khi mọi thứ đã kết thúc, Triệu Ngọc kéo tên lính đặc công vừa rồi ra như kéo chó chết vậy, thế là ai cũng nhìn thấy tên lính đặc công kia đã bị đánh thành đầu heo, hoàn toàn biến dạng!
Á!
Lê Tịnh nhìn thấy cảnh này, mái tóc dài bồng bềnh khẽ bay của cô ta như lập tức dựng thẳng lên, cứ như là đang nhìn thấy ma quỷ vậy!
“Ưm...”
Lúc này, người hôn mê sớm nhất là Tiêu Hàng dần dần tỉnh lại, tuy rằng đã lấy lại được ý thức nhưng vẫn không thể động đậy, đến khi bỗng nhiên nhìn thấy khung cảnh thê thảm trước mặt, anh ta kinh ngạc đến mức ngây người, không dám tin tưởng, cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy!
Triệu Ngọc đi đến gần anh ta, vươn tay ném tên lính đặc công về phía trước, phía Hứa Hải và Lưu Chiêm Binh thì đã sớm xử lý các lính đặc công khác trong phòng, tất cả đều bị chất đống bên cạnh cửa sổ, để đề phòng bọn họ cách gần cánh cửa quá, nhân cơ hội chạy trốn!
Lúc này, Triệu Ngọc ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Hàng, muốn nói với anh ta mấy câu.
“Hả!?”
Ai ngờ, Tiêu Hàng vì hoảng sợ quá độ mà lại ngất lần nữa...
“Chết tiệt! Không phải chứ?”
Triệu Ngọc vỗ vỗ mặt của anh ta, thấy anh ta thật sự đã chết ngất lần thứ hai, hắn đành phải căm giận mà mắng một câu.
Sau đó, hắn chỉ có thể quan sát các đặc công một lượt, muốn tìm một mục tiêu thích hợp để thẩm vấn.
Kết quả, Lê Tịnh bỗng nhiên chạy đến trước mặt hắn, nói với vẻ hoảng hốt lo sợ: “Tổ... Tổ trưởng Triệu, chết rồi! Chúng ta đã gây ra họa lớn rồi! Nếu cấp trên mà truy xét thì chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đấy! Hay là... hay là chúng ta nhanh chóng gọi xe cứu thương đến, đưa bọn họ đến bệnh viện đi!”
“À...” Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn sắc mặt Lê Tịnh như tờ giấy trắng, mới đứng dậy dịu dàng khuyên nhủ: “Tổ trưởng Lê, không sao đâu! Trời mà có sập xuống thì vẫn có Triệu Ngọc này chống, cô cứ yên tâm đi! Còn nữa...” Hắn vươn một ngón tay chỉ vào Tiêu Hàng vẫn đang hôn mê: “Không phải thằng nhóc này đã nói rằng sẽ tự gánh lấy hậu quả, tuyệt đối không truy xét hay sao? Chắc đâu thể nuốt lời được đúng không?”
“Thế... thế cũng không được đâu! Anh vẫn không hiểu sao? Bây giờ không đơn giản chỉ là chuyện ân oán cá nhân nữa đâu... Ôi trời...” Lê Tịnh luống cuống chân tay mà nói: “Hay là thế này đi, bây giờ tôi sẽ đi tìm lãnh đạo của Tổng cục Hình sự để giải thích mọi chuyện, có lẽ... có lẽ vẫn còn đường cứu vãn đấy!”
“Không cần đâu, ha ha!”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nháy mắt ra hiệu với Thôi Lệ Châu đang đứng trong góc văn phòng, Thôi Lệ Châu nặng nề gật đầu với Triệu Ngọc, trong mắt lại lóe ra một ánh sáng khác thường.
Triệu Ngọc vừa thấy liền hiểu được, liền cười ha ha mà giữ chặt tay Lê Tịnh mà khuyên nhủ: “Tổ trưởng Lê à, tôi thật sự cảm động quá! Cô xem, chúng ta mới lần đầu tiên hợp tác mà cô đã suy nghĩ cho tôi như vậy rồi, Triệu Ngọc này thật sự không biết nên nói gì mới tốt! Đến đây nào, ôm một được không?”
“Hả? Cái gì?” Lê Tịnh kinh ngạc, căn bản không thể lý giải được hành động lạ đời của Triệu Ngọc.
Nhưng mà Triệu Ngọc lại căn bản không quan tâm, đưa tay lập tức ôm chặt lấy Lê Tịnh.
“Này... Anh...” Lê Tịnh muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực của hai người khác xa nhau, căn bản không thể đẩy đến mức di chuyển được!
“Được quen biết cô đúng là vinh hạnh của tôi đấy! Ha ha... Hay là cho tôi hôn cô một cái đi nhé!” Nói xong, Triệu Ngọc chẳng biết xấu hổ mà vẩu môi đến gần khuôn mặt Lê Tịnh, chụt choẹt lấy hai cái...
“Á!!!” Lê Tịnh sắp bị dọa đến mức phát điên rồi, vội vàng điên cuồng đẩy, cuối cùng cũng đẩy được Triệu Ngọc ra, nổi giận mắng to: “Anh... Anh làm gì thế? Đầu óc bị đánh đến mức hỏng rồi sao!?”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười dài năm giây, rồi mới trừng mắt dữ tợn mà nói với cô ta: “Tổ trưởng Lê à, các cô một vai phản diện một vai chính diện, định chơi trò tiên nhân khiêu với Triệu Ngọc này sao?”
* Tiên nhân khiêu chỉ một loại bẫy dùng nữ sắc để lừa gạt. Thông thường là do hai người nam nữ phối hợp với nhau. Người nữ dùng tình dục để quyến rũ đàn ông, đến khi hai người sắp thân mật cá nước với nhau thì người nam xuất hiện bắt kẻ thông dâm và cưỡng chế cướp lấy tài sản.
“Tôi thật không rõ, các cô biết rõ Triệu Ngọc này là siêu thần thám đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn tám phương, thần công cái thế, thông minh tuyệt đỉnh, tại sao còn muốn chơi trò xiếc thấp kém này vậy? Thế nào? Muốn khảo nghiệm thực lực của tôi một chút à?”
“Anh... Anh!!!” Lê Tịnh dùng sức mà lau dấu vết vị hôn trên mặt, xấu hổ buồn bực mà hét lên: “Anh nói cái gì thế hả? Có phải anh nên nhanh chóng đến bệnh viện khám không? Đầu bị hỏng chỗ nào à?”
Ai ngờ, Lê Tịnh còn chưa hét xong, điện thoại di động của cô ta bỗng nhiên vang lên tích tích tích.
Vì đang bối rối, nên Lê Tịnh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bấm phím nhận cuộc gọi.
“A lô a lô...” Ai ngờ, sau khi cô ta a lô hai tiếng, mới bỗng dưng ý thức được chuyện gì, vội vàng đưa điện thoại di động lên trước mặt. Khi nhìn thấy dãy số của cuộc gọi đến, cả người cô ta chấn động, sắc mặt trở nên trắng bệch!
Cô ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Hàng, nhưng mà Tiêu Hàng vẫn đang bị hôn mê.
“Ở đây này! Ở đây này!”
Nghe một tiếng nhắc nhở, Lê Tịnh lúc này mới nhìn qua Thôi Lệ Châu trong góc phòng, thấy Thôi Lệ Châu đang cầm một chiếc điện thoại di động và ngoắc tay với cô ta.
Thì ra chiếc di động đó không phải của ai khác, đúng là của đội trưởng Tiêu Hàng kia. Vừa rồi thừa dịp lúc hỗn loạn, Thôi Lệ Châu đã sớm trộm đi điện thoại di động của Tiêu Hàng, hơn nữa còn lén lút phá giải mật mã của nó.
Sau đó, cô ta gọi lại cho dãy số mà Tiêu Hàng liên lạc gần đây nhất, cho nên di động của Lê Tịnh liền vang lên!
“A... Anh... Các anh...” Lê Tịnh run rẩy cả người, ánh mắt hoảng sợ, hỏi: “Làm sao mà các anh biết được!?”