Không biết phòng Đặc Cần trước giờ đều thế hay do tính cách của Tiêu Hàng vốn như vậy, trong lúc đánh nhau, nhóm lính đặc công trong phòng Đặc Cần đều hờ hững đứng một bên, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Thành viên của tổ Triệu Ngọc tuy nóng lòng nhưng bọn họ cũng biết rõ tính cách của Triệu Ngọc, ai cũng không dám bước lên khuyên can. Lê Tịnh vốn có lòng quan tâm nhưng cũng bất lực, chỉ có thể đứng cạnh, căng thẳng quan sát.
Sau khi Triệu Ngọc té ngã, Tiêu Hàng đã thẹn quá hóa giận, cắn răng xông về phía Triệu Ngọc.
Lần này Triệu, Ngọc không liều lĩnh như trước đây nữa, hắn đột nhiên ý thức được sau lưng tên Tiêu Hàng này dường như đang ẩn giấu mục đích nào đó không ai biết.
Bởi vì theo như logic bình thường thì nếu như là người của phòng Đặc Cần tìm tới để yêu cầu hỗ trợ thì không nên có thái độ này mới phải!
Ban đầu, Triệu Ngọc chỉ nghĩ rằng Tiêu Hàng muốn ra oai phủ đầu. Nhưng mà sau khi hai người giao đấu với nhau, hắn đột nhiên có cảm giác rất kỳ lạ.
Không đúng!
Triệu Ngọc nghĩ, Tiêu Hàng là người của phòng Đặc Cần, nếu như đến đây để giải quyết vấn đề thì cứ làm theo chỉ thị là được, cần gì phải ra oai phủ đầu cho tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt chứ?
Bọn họ đều là người thông minh tài giỏi, chắc chắn sẽ hiểu được tầm quan trọng của việc hợp tác tập thể, không lý nào lại tự nhiên khơi dậy mâu thuẫn được! Lẽ nào... anh ta soi mói kiếm chuyện với mình là vì nguyên nhân khác!?
Là... báo thù sao?
Đậu xanh rau má nhà nó chứ...
Triệu Ngọc không thể hiểu nổi, trong trí nhớ, tuy mình từng đắc tội với rất nhiều người, nhưng hình như chưa từng đắc tội với những nhân vật cao cấp như vậy mà?
Hừ!
Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi, lập tức đoán ra được phần nào.
Nếu như là vậy…
Vậy thì đừng trách Triệu Ngọc này ra tay tàn ác nhé! Vốn dĩ tôi đây chỉ muốn đánh chơi với anh thôi, thua cũng không sao. Nhưng nếu anh còn có mục đích khác vậy thì tôi đây cũng phải giả vờ ngầu chứ nhỉ!?
Lúc này, Tiêu Hàng xông qua, hai vai hạ xuống, đầu gối co lại, rõ ràng là muốn lấy đà để bay lên đá Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc cũng nhắm chuẩn cơ hội, lập tức gắn máy bật nhảy tàng hình vào người Tiêu Hàng. Sau đó, Tiêu Hàng quả thật đã ra sức nhảy bật lên và giang rộng chân phải muốn đá bay Triệu Ngọc.
Kết quả, máy bật nhảy đột nhiên bùng nổ, chỉ nghe thấy “vút!” một tiếng, ngay sau đó, Tiêu Hàng phi thẳng lên nóc văn phòng làm việc! Cảnh tượng khiến người khác líu lưỡi đã xảy ra, Tiêu Hàng không những bị đụng vào trần nhà mà cái đầu còn đập vào ống thông gió.
Cùng với tiếng kêu rắc rắc của kim loại, Tiêu Hàng khiến ống thông gió bị lõm sâu một hố, sau đó, anh ta rơi từ trên cao xuống, ngã mạnh xuống dưới đất!
Bịch!
Rầm rầm rầm!
Một phần trần nhà không chịu nổi gánh nặng đã đổ sụp xuống, tất cả đều đổ ập xuống người Tiêu Hàng. Nhưng Tiêu Hàng vốn đã ngất xỉu, nên chỉ nghe thấy tiếng đồ vật rơi bịch bịch xuống mặt đất.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều đờ đẫn! Chưa ai gặp phải cảnh tượng kỳ lạ như vậy bao giờ...
“Đệch!” Triệu Ngọc ngồi xếp bằng dưới đất, hắn trợn mắt, cố tình tỏ ra lo âu sợ hãi, to tiếng khen ngợi: “Ôi trời ạ, đội trưởng Tiêu quả thật lợi hại! Quả nhiên có thể đụng sập trần nhà, cú nhảy này... ghê gớm quá đi, hình như có thể phá kỷ lục Guinness thế giới rồi đấy nhỉ?”
“Không phải chứ...” Lưu Chiêm Binh đứng ở phía xa buồn bực nói: “Đây... đây không phải là tự hại mình sao? Này...” Anh ta nói với các đặc công bên cạnh: “Còn không mau lên kiểm tra xem có cần gọi xe cấp cứu hay không à?”
“Hì hì...” Thôi Lệ Châu và Lý Bối Ni cười ầm lên...
Các đặc công bắt đầu luống cuống thêm phần khó hiểu, không ai hiểu được rốt cuộc Tiêu Hàng đã luyện được chiêu thức gì? Sao lại có thể bay lên tận trời làm mình ngất xỉu thế!
“Đội trưởng...” Một thành viên trong phòng Đặc Cần tiến lên trước, kéo Tiêu Hàng ra từ trong đống đổ nát ra. Thấy Tiêu Hàng mặt đầy bụi, vô cùng khó coi. Tuy rằng tính mạng không gặp nguy hiểm nhưng sẽ phải ngất xỉu trong thời gian ngắn.
“Đáng chết!” Tên lính đặc công kia gật đầu với người đằng sau rồi xông lên trước, chuẩn bị đỡ Tiêu Hàng đi.
“Khoan đã!” Trong phút chốc, Triệu Ngọc đã đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chuyện của chúng ta còn chưa xong mà! Ai cho phép các anh đi?”
“A...” Các đặc công lập tức toát mồ hôi, bị khí thế của Triệu Ngọc áp đảo.
“Tôi và đội trưởng Tiêu đã nói rõ rồi, thua thì phải chịu.” Triệu Ngọc xua tay nói với các đặc công: “Bây giờ hãy giao tài liệu của các anh ra đi!”
“Đúng rồi!” Trương Cảnh Phong vội vàng vênh mặt hất hàm sai khiến: “Mau đưa ra đây, đừng nói mà không giữ lời!”
“Ừ...” Tên đặc vụ đứng đầu liếc nhìn Triệu Ngọc, tức giận nói: “Đội trưởng Tiêu của chúng tôi vốn dĩ không thua, chẳng qua là... chỉ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi! Ai cũng có thể nhìn ra anh không phải là đối thủ của đội trưởng Tiêu chúng tôi mà!”
“Đậu xanh rau má nhà nó chứ!” Triệu Ngọc trợn to mắt quát: “Nhưng kẻ té xỉu là đội trưởng các anh chứ không phải tôi! Thắng thua không phải đã quá rõ ràng rồi sao?”
“Đúng đấy!” Hứa Hải và Lưu Chiêm Binh cùng nhau la lên. “Người cũng đã như vậy rồi mà còn ngụy biện gì nữa? Mau giao tài liệu ra rồi cút đi!”
“Hừ!” Tên lính đặc công đứng đầu bỗng dưng đứng dậy, chỉ tay vào Triệu Ngọc quát: “Họ Triệu kia, lúc nãy là đội trưởng chúng tôi gặp chuyện ngoài ý muốn, không thể tính được! Anh muốn tài liệu của chúng tôi phải không? Được! Đến đây, tôi đánh với anh, chỉ cần anh đánh thắng tôi thì tôi nhất định sẽ để anh được toại nguyện, tôi sẽ nói hết tất cả thông tin cho anh biết!”
“Ha ha ha... “ Triệu Ngọc ngửa mặt lên cười, trong miệng lẩm bẩm. “Các anh chẳng giữ chứ tín gì cả! Làm vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?”
“Ừm...” Lúc này, chắc là cảm giác được chuyện bất thường, Lê Tịnh vội vàng lẻn đến bên cạnh Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói. “Tổ trưởng Triệu, hay là... thôi đi! Bây giờ, chúng ta đã rắc rối lắm rồi, vở kịch này cũng tới lúc hạ màn rồi... nghe lời tôi, đừng tính toán với bọn họ nữa!”
“Họ Triệu kia!” Tên lính đặc công kia dường như bắt được ý gì, vội vàng kiêu ngạo quát: “Vừa rồi là do anh may mắn mà thôi, nếu như sợ tôi thì mau rút lui đi!”
“Anh! Anh câm miệng cho tôi!” Lê Tịnh to tiếng la mắng tên lính đặc công kia: “Các anh thấy vụ việc còn chưa nghiêm trọng phải không? Mau đi gọi xe cấp cứu, đưa anh ta đến bệnh viện rồi nói sau!”
“Ha ha ha...” Nào ngờ, sau khi Lê Tịnh nói xong, Triệu Ngọc lại ngẩng mặt lên cười, sau đó chỉ tay vào các đặc công mà đếm: “Một, hai, ba, bốn... ha ha ha, chỉ có bốn người thôi sao? Được thôi, hôm nay, tôi sẽ cho các anh chứng kiến sự lợi hại của tôi! Nếu đã vậy thì các anh cùng xông lên đi, bốn người lên tất đi!!”
“Cái... cái gì!?” Nghe vậy, Lê Tịnh liền giật mình, cả người hơi run, sắc mặt biến đổi.
Tất cả tổ viên khác đều chấn động bởi sự trâu bò của Triệu Ngọc, một hồi lâu sau mà vẫn không dám thở mạnh!
“Chuyện này...” Cả bốn lính đặc công đều đờ đẫn, sau khoảng mười giây thì tên lính đặc công đứng đầu mới kinh ngạc nói: “Anh... anh muốn tự tìm cái chết sao?”
“Hừ! Ai tự tìm cái chết thì chưa biết đâu!” Triệu Ngọc hung tợn nói: “Hôm nay, tôi sẽ cho các anh biết không phải ai cũng có thể bắt nạt được tổ điều tra đặc biệt của Triệu Ngọc này!”