Triệu Ngọc biết có thể trở thành người đứng đầu trong phòng Đặc Cần thì đương nhiên bản lĩnh phải mạnh hơn các lính đặc công khác. Tên Tiêu Hàng này nhìn có vẻ không cao to lắm, nhưng chắc là lợi hại hơn nhiều so với đám thuộc hạ của anh ta.
Một cú đá trước đó đã cho Triệu Ngọc thấy được sức mạnh của các đặc công chuyên nghiệp. Cho nên hắn biết được một điều chính là bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Hàng!
Nhưng mà với tính hiếu thắng vốn có của mình, hắn vẫn dứt khoát kiên quyết lựa chọn ứng chiến! Đương nhiên là ngoài tinh thần không chịu thua ra thì hắn còn có một công cụ trâu bò mà không một ai biết được. Chỉ cần hắn sử dụng thuốc bổ sung năng lượng thì hắn có thể dễ dàng thắng cuộc.
“Không được, tuyệt đối không được!” Nào ngờ lúc này, Lê Tịnh nhìn thấy hai bên sắp đánh nhau thì vội vàng đứng chặn giữa hai người mà nói: “Đây là đánh vì chuyện cá nhân, vi phạm kỷ luật sẽ bị xử phạt đấy! Tổ... tổ trưởng Triệu...” Cô ta xoay người lại nháy mắt với Triệu Ngọc, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh thật sự không thể đánh nhau với anh ta! Anh ta là nhân viên của phòng Đặc Cần, là lính đặc công đây, anh không thể nào đánh thắng anh ta đâu!”
“Thật nực cười!” Triệu Ngọc vỗ ngực la hét: “Triệu Thiên Bá này... ừm thần thám Triệu này có sợ hãi ai đâu chứ? Nào nào nào...” Hắn xua tay với Tiêu Hàng: “Để tôi đây dạy dỗ anh thật tốt!”
“Vậy cũng không được!” Lê Tịnh lớn tiếng nói: “Anh ta là người của phòng Đặc Cần, cho dù anh có đánh thắng chỉ cần anh ta báo cáo với cấp trên thì anh sẽ bị cách chức ngay!”
“Không sao, không sao!” Tiêu Hàng lập tức cắt ngang, nói: “Thần thám Triệu, Tiêu Hàng tôi tuyệt đối không phải là loại người tiểu nhân vô liêm sỉ, nếu như anh có thể đánh thắng tôi thì tôi bái phục anh, tuyệt đối không truy xét!”
“Được! Hay lắm!” Triệu Ngọc giơ ngón cái ra: “Sống chết có số, giàu sang tại trời, Triệu Ngọc này cho dù bị anh đánh chết cũng sẽ tự mình nhận lấy hậu quả, tự làm tự chịu!”
“Các... các anh... bị điên rồi! Đúng là kẻ điên!” Lê Tịnh giơ tay ra chỉ vào hai người, kích động la lớn: “Đây... đây là Cục Cảnh sát! Không phải là chợ bán cá, sao các anh có thể làm vậy được?”
“Đến đây!”
Triệu Ngọc thuận thế đẩy Lê Tịnh sang một bên rồi nhào về phía Tiêu Hàng, bởi tính kiêu ngạo nên hắn không sử dụng thuốc bổ sung năng lượng hay công cụ nào khác, cứ thế xông thẳng về phía Tiêu Hàng.
Tiêu Hàng nhìn thấy Triệu Ngọc xông qua đây mà không hề hoảng sợ, anh ta nhắm chuẩn cơ hội mà vung nắm đấm vào thẳng mặt Triệu Ngọc.
Lính đặc công ra tay quả nhiên không phải hạng thường, đừng nhìn bình thường Tiêu Hàng không phải là trai tráng mạnh mẽ, nhưng khi xuất chiêu thì như sấm vang chớp giật, sức lực mạnh mẽ.
Ối!
Triệu Như như hổ dữ xuống núi, vung ra hai nắm đấm để đỡ lại, muốn giữ vai trò chủ đạo, áp đảo tình thế.
Nào ngờ trong lúc hai nắm đấm sắp chạm vào nhau thì Tiêu Hàng đột nhiên thay đổi vị trí, cơ thể dịch sang một bên, tay trái biến thành chưởng vỗ vào cổ họng Triệu Ngọc, một tiếng “chát” vang lên.
Ồ...
Chưởng này trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sau khi đánh vào cổ họng của Triệu Ngọc thì hắn lập tức cảm thấy tê liệt, một giây sau khi hắn phản ứng kịp thì hắn hoảng hốt nhận ra mình không thể thở được nữa!
A...
Triệu Ngọc ôm lấy cổ lùi lại ra ngoài, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ rằng đối phương lại bất ngờ xuất chưởng khóa hầu như vậy! Động tác của anh ta quá nhanh, bản thân vốn dĩ không thể nào đề phòng được!
A...
Hắn cố gắng hô hấp, nhưng hơi thở dường như có vật gì đó chặn lại, không thể thông nổi, gương mặt đỏ rực. Sau đó, bởi do ngộp thở nên các phản ứng liên quan dần xuất hiện, hắn bắt đầu xuất hiện triệu chứng hai mắt lờ mờ không nhìn thấy gì, đầu óc như bị hôn mê.
Lúc này, Tiêu Hàng không tiếp tục tấn công mà đứng yên tại chỗ với vẻ mặt đắc ý, hờ hững nhìn Triệu Ngọc đang sắp ngã xuống. Anh ta có lòng tin rằng chưởng này sẽ khiến Triệu Ngọc hoàn toàn mất đi năng lực đối kháng.
Oa...
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là tổ viên của Triệu Ngọc, từ trước đến nay, bọn họ chỉ nhìn thấy Triệu Ngọc đánh người, chứ chưa từng thấy có ai có thể dùng một chưởng đánh gục Triệu Ngọc!
“Sếp ơi... sếp ơi...” Thôi Lê Châu sợ hãi, muốn xông lên giúp đỡ, nhưng một thuộc hạ kiêu ngạo của Tiêu Hàng đã chặn cô ta lại.
Leng keng...
Lúc này, Tiêu Hàng ném cây kéo xuống đất, lạnh lùng nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, nếu như anh không muốn chết thì anh hãy cắt khí quản của mình đi! Coi chừng... đừng có cắt trúng động mạch nhé... ha ha ha...”
“Đậu... Đậu xanh rau má nhà nó chứ!” Nào ngờ, một giây trước, Triệu Ngọc còn đang hô hấp khó khăn, nhưng chỉ một giây sau, hắn đã lập tức bay lên, tung ra cú đá xoáy vào người Tiêu Hàng!
“Hả?” Tiêu Hàng ngây ra, không ngờ Triệu Ngọc lại có thể thực hiện động tác mạnh như vậy, liền vội vàng lùi về phía sau và dùng tay đỡ lấy cú đá xoáy của Triệu Ngọc.
Nhưng mà cú đá xoáy này của Triệu Ngọc cũng là tuyệt học mà hắn học được từ Miêu Anh, sau khi chân chạm xuống đất thì sức mạnh dữ dội này đã khiến Tiêu Hàng phải quỳ một chân xuống đất!
“Đậu xanh rau má nhà nó chứ!” Sau khi cú đá xoáy chạm đất, Triệu Ngọc xoay người đá chân sau, gót chân đánh thẳng vào ngực của Tiêu Hàng, Tiêu Hàng ngã bay về phía sau, cả người đụng vào một bên của ghế xoay. Ghế xoay lốc cốc văng ra phía xa, Tiêu Hàng cũng ngã nhào, đập mặt xuống đất!
A...
Dưới tình thế cấp bách lúc nãy, Triệu Ngọc đành phải sử dụng máy hô hấp tàng hình thì mới có thể hô hấp lại được.
Nhưng mà thông qua cú chưởng đầy sức mạnh của Tiêu Hàng, hắn đã ý thức được bản lĩnh của người này thật sự quá cao, muốn bắt lấy anh ta thì phải đánh tới tấp, tuyệt đối không được để anh ta có cơ hội trở tay.
Cho nên, Triệu Ngọc không hề do dự tiến về phía trước, đạp loạn xạ lên người Tiêu Hàng, Tiêu Hàng hoàn toàn rơi vào thế bị động, anh ta vội vàng giơ cánh tay lên để đỡ.
Sau khi Triệu Ngọc đạp vài phát thì cúi người xuống mà vung tay đấm mạnh, cú đấm như mưa ào ạt khiến Tiêu Hàng không thể ngẩng đầu lên được.
“A!” Triệu Ngọc như bị điên, tung quyền loạn xạ, sau khi đánh đến mức mệt mỏi, hắn mới đưa tay cầm màn hình máy tính ở trên bàn lên, đập thẳng vào đầu của Tiêu Hàng!
Răng rắc...
Màn hình máy tính bị gãy làm đôi, có lẽ là do màn hình máy tính đang nối với dây diện nên đột nhiên có tia lửa chớp lên.
Triệu Ngọc nhìn thấy Tiêu Hàng vẫn an toàn nên liền đưa tay lấy cái bàn, cùng với tiếng la hét của anh ta, Triệu Ngọc đập thẳng cái bàn xuống người anh ta.
Tuy Tiêu Hàng đang bị thất thế, liên tục bị trúng chiêu nhưng vẫn có thể lăn sang một bên để tránh cái bàn đập xuống.
Bịch bịch...
Cái bàn rơi xuống đất phát ra tiếng kêu vang dội, các đồ vật trên bàn cũng rơi hết dưới đất.
Ối...
Triệu Ngọc thấy trên tay không có sẵn vũ khí liền xuất chiêu hổ đói vồ mồi, muốn vật lộn với anh ta.
Sau đó, sau khi Tiêu Hàng thở dốc mấy lần, cuối cùng cũng có thể nhắm chuẩn sơ hở mà giơ chân đá vào bụng của Triệu Ngọc, khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Ồ...
Phù phù phù...
Tiêu Hàng gượng dậy, quỳ một chân dưới đất, thở phì phò, sự công kích mãnh liệt lúc nãy của Triệu Ngọc đã làm loạn triệt để tiết tấu của Tiêu Hàng, khiến anh ta vô cùng chật vật.
Anh ta không tài nào hiểu được tại sao Triệu Ngọc trúng phải chưởng khóa hầu của anh ta mà vẫn có thể hô hấp bình thường?
Trận mưa gió bão bùng lúc nãy cũng đã khiến Triệu Ngọc hao tốn nhiều sức lực. Nhưng mà hắn biết rõ tuyệt đối không được để Tiêu Hàng lấy hơi, cho nên hắn liền nhào lộn dưới đất, giơ chân định đạp Tiêu Hàng.
Tiêu Hàng nhanh nhẹn, lập tức xoay người để tránh né, đồng thời đá mạnh chân phải vào ngực của Triệu Ngọc. Nhưng cú đá lúc nãy của Triệu Ngọc là giả, giờ mới là thật, hắn đá thẳng vào ngực của Tiêu Hàng!
Vèo!
Hai người liền xoay vòng và bay ngược ra ngoài, Tiêu Hàng thì té ngã vào đám người đang đứng xem, va phải chân của một ai đó. Còn Triệu Ngọc thì trượt vào bên trong văn phòng làm việc, phần lưng đập mạnh vào một cái bàn làm việc khác.