“Này này này! Đừng làm bậy!” Nhìn thấy đám người tiến lên bao vây Thôi Lệ Châu, Lưu Chiêm Binh và Hứa Hải lập tức chặn ngay trước mặt Thôi Lệ Châu, Trương Cảnh Phong thì nhanh chóng chụp lấy cái ghế.
Nhưng mấy người trong phòng Đặc Cần hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục đi lên, xảy ra xô xát với bọn họ, trong phút chốc, không khí trong văn phòng làm việc bỗng trở nên vô cùng căng thẳng, trận chiến không thể tránh khỏi dường như hết sức gay go.
“Ha ha ha...”
Nào ngờ vào ngay lúc này, Triệu Ngọc đột nhiên phát ra giọng cười ha hả. Giọng cười này như tiếng sấm, khiến mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu, đành phải tạm thời dừng cuộc chiến lại.
“Tiêu... Tiêu gì ấy nhỉ?” Triệu Ngọc nhếch miệng nói với Tiêu Hàng: “Anh làm vậy có phải là không có sức sáng tạo hay không? Các anh bắt Thôi Lệ Châu ở ngay trước mặt tôi, có phải có cảm giác nở mày nở mặt lắm không? Nói cho các anh biết, tôi bênh vực cho Tiểu Thôi, ai dám động vào cô ấy thì phải hỏi qua tôi trước!”
“Hừ!” Tiêu Hàng cười lạnh: “Tổ trưởng Triệu, anh đừng coi trọng mình quá! Người khác sẽ cảm thấy anh rất ngầu, nhưng trong mắt của Tiêu Hàng tôi, anh không là thứ gì cả! Nói cho anh biết, tôi đến đây là để làm việc, nếu như các anh không phối hợp với công việc của tôi thì tôi chỉ có thể tiền binh hậu lễ thôi!”
“Xem kìa... sao hả? Chỉ mới nói vậy thôi mà anh đã lộ gương mặt thật của anh ra rồi sao?” Triệu Ngọc vỗ tay cười nói: “Còn nói không phải đến ra oai hay sao! Anh tưởng tôi không nhận ra à? Các anh tự động tìm đến đây, vốn dĩ không phải vì Tiểu Thôi của chúng tôi, mục đích của các anh là tổ điều tra đặc biệt của chúng tôi, nếu như các anh nhờ vả chúng tôi, tại sao còn phải bày trò như vậy?”
“Ha ha, thật nực cười!” Tiêu Hàng cười nói: “Phòng Đặc Cần của chúng tôi cần gì phải cầu xin anh? Tôi đã nói với anh rồi, đây đều là mệnh lệnh, các anh cần phải phối hợp điều tra với chúng tôi! Liên quan đến bí mật quốc gia, nếu như các anh một mực phản kháng thì hậu quả tự lo liệu!”
“Ăn nói hàm hồ!” Lê Tịnh tức giận gào thét: “Thôi Lệ Châu là nhân viên điều tra đặc biệt của Tổng cục Hình sự, anh muốn bắt cô ấy cần phải có văn kiện hợp pháp! Không phải muốn làm gì thì làm đâu!”
“Văn kiện hợp pháp?” Tiêu Hàng trợn mắt: “Cô đi làm ngày đầu tiên sao? Cô không hiểu quyền ưu tiên của phòng Đặc Cần sao? Được, cô cần văn kiện phải không? Năm phút sau, tôi có thể gửi văn kiện yêu cầu hợp tác vào điện thoại của cô!”
“Anh...” Lê Tịnh tức giận nói: “Các anh khinh người quá đáng!”
“Tổ trưởng Lê, đừng tức giận!” Triệu Ngọc khuyên bảo: “Bọn họ chỉ lấy chuyện của Tiểu Thôi ra nói vậy thôi, trên thực tế, bọn họ chẳng qua chỉ muốn hù dọa chúng ta mà thôi!”
“Anh muốn chúng tôi hỗ trợ, vậy thì làm theo ý anh vậy!” Lê Tịnh tức giận nói: “Cần gì phải nóng giận đến thế, chúng tôi có làm gì đắc tội với các anh đâu?”
“Được thôi.” Nghe vậy, Tiêu Hàng trợn mắt nói: “Nếu đã như vậy thì tôi không lôi thôi với các anh nữa, chỉ cần các anh thành thật mang toàn bộ tài liệu liên quan đến kho báu, còn Thôi Lệ Châu này nữa giao cho chúng tôi, sau đó thì không có chuyện của các anh nữa! Các anh có thể đến chùa Thiên Thanh (địa điểm nổi tiếng ở Phụng Bình) để vui chơi! Ha ha... “
Tiêu Hàng vừa dứt lời thì đám thuộc hạ liền cười to.
“Anh! Khinh người quá đáng!” Lê Tịnh mắng: “Được! Tôi sẽ đi tìm lãnh đạo liên quan để phân xử, các anh ỷ lớn hiếp nhỏ, các anh sẽ hối hận cho mà xem! Đừng tưởng cấp độ của các anh cao hơn thì có thể muốn làm gì làm, hứ!”
“Được thôi!” Tiêu Hàng lại xua tay với đám thuộc hạ, nói: “Vậy chúng ta xem thử đến lúc đó, ai sẽ là người hối hận!? Người đâu, bắt người! Tôi muốn xem thử có ai dám ngăn cản!”
Theo hiệu lệnh của Tiêu Hàng, đám thuộc hạ lại tiến về phía Thôi Lệ Châu
“Các anh dám!” Trương Cảnh Phong lại chụp lấy cái ghế muốn đánh nhau. Sau đó, anh ta vừa mới hét một câu thì đột nhiên bị một thành viên trong phòng Đặc Cần đánh ngã xuống đất.
“Các anh! A!”
Hứa Hải la hét, xông vào đám người đó. Nào ngờ bản lĩnh của người đó không tệ, chỉ trong chớp mắt đã ném Hứa Hải ra ngoài, khiến anh ta đụng mạnh vào cái bàn!
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngờ không ngờ rằng đối phương lại thật sự ra tay, hắn ước gì có thể tìm cơ hội để âm thầm ra tay! Nếu như đối phương đã vượt qua ranh giới trước thì hắn cũng không có lý do nào để giữ bình tĩnh nữa, hắn âm thầm giơ chân, đạp vào lưng của người đó.
Theo lý mà nói, tuy Triệu Ngọc chỉ sử dụng bảy phần công lực, nhưng người bị đá trúng cho dù không bị bay văng ra ngoài thì ít nhất cũng phải nằm liệt dưới đất!
Nhưng điều khiến Triệu Ngọc kinh ngạc đã xảy ra! Khi hắn đá vào lưng của đối phương thì người đó lại chỉ hơi lung lay một chút, sau đó vẫn đứng vững như cây cột thép!
Sau khi quay đầu nhìn Triệu Ngọc, thì trong mắt người đó lộ ra nụ cười khinh miệt.
Đệch!
Lần này, Triệu Ngọc không khỏi kinh ngạc!
Người này... là người gì vậy?
Lục lại ký ức, ngoại trừ các đặc công quốc tế mà hắn đã gặp trên Landing Island thì dường như Triệu Ngọc chưa từng gặp qua người nào mạnh mẽ đến vậy!
Chuyện này...
Ồ...
Lúc này, Triệu Ngọc mới hiểu ra, thì ra phòng Đặc Cần quả nhiên không phải người bình thường, nhìn thấy đám thuộc hạ của Tiêu Hàng, tuy không phải là cao to vạm vỡ, cao lớn mạnh mẽ nhưng ai nấy cũng đều oai hùng lẫm liệt, sát khí đằng đằng! Rất rõ ràng rằng bọn họ đều là lính đặc công có bản lĩnh phi thường!
“Ha ha ha...” Lúc này đến lượt Tiêu Hàng cười ha hả: “Tổ trưởng Triệu à, có phải anh hơi bất ngờ hay không? Sao hả, tôi chỉ khen anh một chút thôi mà anh lại tưởng thật hay sao?”
“Anh tưởng rằng anh có thể đánh thắng quyền vương trên thế giới thì giỏi lắm hay sao? Nhưng anh không biết người trong phòng Đặc Cần của chúng tôi đâu, ai nấy cũng đều có thể đánh Sange Rove đến mức phải quỳ xuống đất van xin đấy! Sao hả, thần thám Triệu, anh có muốn thử hay không?”
Ồ?
Nhìn thấy sự khiêu khích của Tiêu Hàng, Triệu Ngọc đột nhiên nảy sinh ra cảm giác vô cùng kỳ lạ, biểu hiệu kiêu ngạo của những người này, lẽ nào là nhằm vào mình hay sao?
Nhưng mà dù sao thì Triệu Ngọc cũng không phải là người thường, hắn cân nhắc một lúc liền nói với Tiêu Hàng: “Được thôi, nếu như các anh muốn nếm thử nắm đấm của tôi thì cứ nói, tôi đây sẽ chơi đến cùng!”
“Hừ, quả nhiên là cuồng thám trong truyền thuyết!” Tiêu Hàng lộ ra ánh mắt tà dị, nói: “Được, là anh nói đấy, đừng có hối hận!”
“Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy*!” Triệu Ngọc đứng thẳng người, nói chắc như đinh đóng cột: “Các anh đánh một chọi một hay là cả đám nhào lên, tùy các anh!”
* Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy: một lời nói ra bốn ngựa khó theo. Câu này nhiều người thường hiểu là “lời nói chắc như đinh đóng cột”.
“Ha ha ha...” Tiêu Hàng ngửa mặt lên trời cười to: “Thật là dõng dạc, mạnh miệng! Triệu Ngọc, anh đừng tưởng anh biết đánh là thiên hạ vô địch đấy nhé! Hôm nay, tôi sẽ để anh biết cái gì gọi là ngoài trời còn có trời cao hơn, chúng ta quyết đấu Thiên Vương Sơn đi, sao hả?”
“Anh!?” Triệu Ngọc nhìn đội trưởng phòng Đặc Cần thấp hơn mình nửa cái đầu, khinh thường nói: “Anh đánh với tôi mà còn đòi Thiên Vương Sơn gì nữa? Trước khi đến, anh không điều tra kĩ hả? Xem thử những người chống đối với tôi đều có kết cục như thế nào!?”
“Hừ...” Tiêu Hàng bật cười, đám thuộc hạ của anh ta cũng cười to. Tiêu Hàng lạnh lùng nói: “Triệu Ngọc, là do anh muốn tìm cái chết, vậy thì đừng trách tôi vô tình! Như vậy đi, chỉ cần anh có thể đánh thắng tôi, chuyện hôm nay, chúng ta xí xóa hết! Nhưng mà nếu như anh thua thì phải đồng ý hai điều kiện của tôi, một là đưa thông tin cho tôi, hai là để tôi đưa Thôi Lệ Châu đi!”
“Đệch! Anh đừng hòng!” Triệu Ngọc không hề do dự mà phản bác nói: “Anh coi tôi là thằng khùng sao? Cái nào cũng đều có lợi cho anh, dù cho anh có bị thua cũng không có bị tổn thất gì, như vậy đâu được! Như vậy đi, nếu như tôi thắng thì anh cần phải lấy thông tin mà anh có được ra cho tôi, hơn nữa còn phải cúi đầu nhận lỗi với đồng chí Tiểu Thôi của tôi nữa, sao hả!?”
“Được!” Nào ngờ, Tiêu Hàng hoàn toàn không phản bác yêu cầu của Triệu Ngọc, lập tức đồng ý nói: “Vậy thì làm theo ý anh đi! Hôm nay, tôi sẽ khiến anh phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình!!!”