“Mẫu máu không thể kiểm nghiệm lần hai rồi!” Trong điện thoại, pháp y Cao báo cho Triệu Ngọc một tin không hay: “Mẫu mà bệnh viện rút để xét nghiệm đã trộn thêm thuốc thử hóa học, không thể sử dụng để xét nghiệm nữa!”
“Hả?” Triệu Ngọc buồn rầu: “Nói cách khác thì mẫu máu trong tay tôi vô dụng rồi sao?”
“Đúng!” Pháp y Cao nói: “Xét nghiệm máu của bệnh viện không giống nghiệm xác của cảnh sát. Bọn họ chủ yếu là muốn tra rõ nguyên nhân phát bệnh, mà chúng ta thì tìm chứng cứ! Thế nên mẫu trong tay cậu không còn hiệu quả nữa. Nhưng mà... Cậu đừng cúp điện thoại, để tôi xem báo cáo xét nghiệm rồi lại nói tiếp...”
“Được...” Không thể nghi ngờ là Triệu Ngọc rất thất vọng, mặt ủ mày chau.
“Quả nhiên, trừ Triglyceride ra, những chỉ tiêu khác đều trong phạm vi giá trị bình thường!” Pháp y Cao nói: “Tình trạng máu của người chết còn khỏe hơn người bình thường nữa!”
“Ừm...” Mẫu máu trở nên vô dụng, đương nhiên là Triệu Ngọc chẳng còn hy vọng có thể tìm ra chuyện gì từ trong bản báo cáo cả.
“Ừm... Chí ít thì nhìn từ kết quả xét nghiệm...” Quả nhiên, pháp y Cao nói: “Không có chỗ nào khác thường cả, không trúng độc, chỉ số cũng không vượt quá mức, ngoại trừ... Ừm...”
“Trừ cái gì?”
“Đây là cái gì? Pentobarbital Sodium?” Rõ ràng là pháp y Cao khựng lại một chút, còn đọc một danh từ rất không thuận miệng nữa.
“Sao vậy?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Pentobarbital Sodium...” Pháp y Cao suy nghĩ rồi nói: “Đây là... Một loại giống hệt thuốc trị liệu. Cậu chờ một chút nhé, đã lâu lắm rồi không gặp phải, để tôi tra thử đi!”
Thuốc trị liệu?
Triệu Ngọc nhíu mày suy tư, không biết thuốc trị liệu này là thứ gì?
“A, tra ra rồi, là thuốc chữa trị chứng sợ hãi không gian kín!” Pháp y Cao nói: “Tôi cũng sắp quên mất rồi. Loại thuốc này rất ít thấy, rất khó mua được. Lúc trước, tôi có nghe người ta nói rằng, suy cho cùng thì hội chứng sợ hãi không gian kín vẫn là một loại bệnh tâm lý, cho dù là thuốc gì cũng chỉ có thể hỗ trợ mà thôi. Nhưng mà, Pentobarbital Sodium hẳn là có thể làm giảm đi một ít triệu chứng.”
“Hội chứng sợ hãi không gian kín?” Triệu Ngọc tò mò: “Đây là cái thứ gì vậy?”
“Khi người bệnh ngồi trong phương tiện giao thông kín, hoặc là trong không gian sâu và kín thì sẽ sinh ra một loại cảm giác bị chèn ép khó mà chịu được. Đa số thể hiện dưới các loại tình huống như đi thang máy hoặc là máy bay!”
“Không đúng!” Triệu Ngọc vội nói: “Căn nhà mà người chết ở không có thang máy, đơn vị làm việc cũng không có! Nếu máy bay thì cũng không thường ngồi. Cho dù có loại bệnh này thì cũng không cần uống thuốc thường xuyên đúng không?”
“Việc này à...” Pháp y Cao nói: “Người chết có bác sĩ riêng không, có thể hỏi thăm thử xem. Nhưng mà tôi rất chắc chắn Pentobarbital Sodium là một loại thuốc làm chậm thần kinh, chẳng có bất kỳ quan hệ gì đến bệnh tim cả! Không thể nào biến thành thuốc kích thích bệnh tim được!”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu, nhưng vẫn thấy rất có vấn đề.
“Thế này đi, lát nữa, tôi đưa báo cáo cho các đồng nghiệp xem thử, nếu phát hiện ra bệnh tật gì thì sẽ liên lạc với cậu!” Cao Phát Tài nói.
“Được! Vất vả ông rồi!” Triệu Ngọc khách sáo hai câu, rồi cúp máy.
Nhưng mà, vừa mới cúp điện thoại, hắn đã mở hệ thống đạo cụ ra ngay, sử dụng một công cụ tìm kiếm tàng hình, còn nhập từ Pentobarbital Sodium vào.
Triệu Ngọc biết hệ thống đạo cụ còn lợi hại hơn những công cụ trong thế giới hiện thực nữa, hắn muốn xem lời giải thích liên quan tới loại thuốc này trên công cụ tìm kiếm.
Kết quả, sau khi tìm ra được, Triệu Ngọc liền bị chấn động. Chỉ thấy phần đầu lời giải thích của công cụ tìm kiếm giống y hệt giới thiệu của pháp y Cao, nó là một loại thuốc dùng để làm giảm chứng sợ hãi không gian kín.
Nhưng mà một đoạn giải thích bổ sung thêm ở phía sau lại khiến máu trong người Triệu Ngọc sôi lên. Chỉ thấy trên đó viết: Thuốc này trừ tác dụng ở trên ra thì còn có một loại tác dụng khác, có thể xem nó là thuốc nói thật để sử dụng, được sử dụng sớm nhất trong tổ chức tình báo nước ngoài...
Bà nội nó!
Thấy lời giải thích này, Triệu Ngọc giật nảy cả mình!
Thuốc nói thật là thứ gì? Ý nghĩa giống như tên, chắc là thứ khiến con người nói ra sự thật?
Nếu như Viên Tuấn Thành bị dùng thuốc nói thật, vậy thì... có phải là hung thủ muốn khiến ông ta nói gì đó không?
Ừm...
Triệu Ngọc lại đọc toàn bộ lời giới thiệu ở phía sau, đúng như lời pháp y Cao, thuốc này thuộc chủng loại thuốc thần kinh, sẽ không liên quan tới tim.
Nói cách khác, cái chết của Viên Tuấn Thành chẳng có liên quan gì tới thuốc này cả.
Nhưng mà...
Thuốc nói thật thì phải giải thích thế nào?
Có phải...
“A... Anh hùng...”
Ngay tại lúc Triệu Ngọc vì chuyện này mà sửng sốt thì điện thoại di động reo lên, là Thôi Lệ Châu gọi tới.
“Sếp à ơi!” Sau khi nối máy, Thôi Lệ Châu liền nói: “Bây giờ tôi lại đổi ý rồi. Tôi cho rằng, hẳn là Viên Tuấn Thành bị mưu sát! Bởi vì tôi đi điều tra camera giám sát, nhưng toàn bộ camera gần nhà Viên Tuấn Thành đều bị hỏng cả rồi!”
“Hả? Sao lại có thể như vậy?” Triệu Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn.
“Không thể nào trùng hợp như vậy được đúng không?” Thôi Lệ Châu nói: “Từ đó có thể thấy rằng, chắc chắn là vào ngày hôm ấy đã có người lẻn vào nhà của Viên Tuấn Thành! Theo tôi thấy thì việc này không nên chậm trễ, có lẽ anh nên liên lạc với cảnh sát Phụng Bình, bắt đầu chính thức điều tra đi thôi!”
“Ừm...”
Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một lát, trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này không ổn thỏa lắm. Trước lúc này, hắn không liên lạc với cảnh sát địa phương là vì muốn bí mật điều tra, không muốn rêu rao chuyện này quá mức.
Bởi vì hắn biết rất có thể sau lưng vụ án Viên Tuấn Thành có dính dáng đến kho báu hoàng kim phú khả địch quốc kia. Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Nhưng mà, thấy vụ án xuất hiện chuyển biến, nếu như không đi điều tra ngay thì không chừng sẽ lỡ mất cơ hội bắt hung thủ, giành được thời cơ tốt nhất để có manh mối về kho báu!
Kết quả, ngay lúc Triệu Ngọc đang do dự thì điện thoại lại vang lên.
Lần này là một dãy số xa lạ.
Triệu Ngọc vội cúp điện thoại của Thôi Lệ Châu trước, sau đó nhấn vào phím nghe.
“Xin chào, cho hỏi có phải là cảnh sát Triệu Ngọc không?” Một giọng phụ nữ mềm mại ngọt ngào truyền ra từ trong điện thoại.
“Vâng... Cô là...” Triệu Ngọc có hơi ngạc nhiên, đây là điện thoại công việc của hắn, trừ đồng nghiệp ra thì không người nào biết cả. Nhưng giọng nói của người phụ nữ này thì hắn lại chưa từng nghe thấy bao giờ.
“À, xin chào, xin chào!” Người phụ nữ có vẻ không được tự nhiên: “Tôi là Lê Tịnh của phòng đối ngoại. Tổng cục Hình sự phái tôi tới hợp tác với ngài! Ừm... Chính là... Chính là tổ trưởng đó...”
“Hả?” Triệu Ngọc gãi đầu: “Lê Tịnh... Tổ trưởng? Không phải... Lê Hiểu Cường sao? Cô là... nữ!?”
“Ha ha, xin lỗi, Lê Hiểu Cường là tên trên thẻ căn cước, mọi người đều gọi tôi là Lê Tịnh!” Người phụ nữ cười ha ha, nói: “Tổ trưởng Triệu, lần này hợp tác với ngài, hy vọng có thể học tập ngài nhiều hơn, mong được ngài chiếu cố nhiều hơn!”
“Nữ à?” Triệu Ngọc siết tóc, cảm thấy hơi lộn xộn: “Tôi vẫn cho rằng là một tổ trưởng nam đó! Sao Mã Nhuận Khuê lại không nói với tôi?”
“Ái chà, xin lỗi.” Lê Tịnh khách sáo nói: “Tôi nên liên lạc với ngài sớm hơn, nhưng vẫn luôn ở trên máy bay. Thật không được lễ phép chút nào!”
“Ừm...” Triệu Ngọc vẫn còn bất ngờ, há miệng không biết nên nói gì mới phải.
“À...” Lê Tịnh vội nói: “Bây giờ tôi đã đến Phụng Bình rồi, tiếp theo, ừm... Tôi đến Cục Cảnh sát tỉnh Chiêu Vân hay là Phụng Bình để gặp ngài đây?”
“Tít tít... Tít tít...”
Không ngờ, Lê Tịnh vừa mới hỏi câu này xong thì điện thoại của Triệu Ngọc lại vang lên. Lần này là Miêu Anh gọi tới.
“Ừm... Cô chờ chút nhé, tôi có một cuộc gọi quan trọng! Lát nữa, tôi gọi lại cho cô nhé!”
Mặc dù vị tổ trưởng mới này là phụ nữ, mặc dù người ta nói chuyện rất khách sáo, nhưng Triệu Ngọc cho rằng hắn vẫn cần thiết ra oai một chút, vì vậy chưa đợi đối phương phản ứng thế nào thì đã cúp điện thoại rồi. Sau đó hắn bắt cuộc gọi của Miêu Anh.
“A lô!” Không ngờ, sau khi nghe thì người nói chuyện với hắn không phải là Miêu Anh, mà là một giọng phụ nữ sắc nhọn lạnh như băng: “Cảnh sát Triệu, gần đây có khỏe không?”
Hả!!?
Thình lình nghe thấy giọng của người phụ nữ này, Triệu Ngọc khiếp sợ tới mức suýt nữa đã ném điện thoại mất rồi.
Đây... Đây rõ ràng là giọng của Trình Lăng Phỉ mà!
Trình Lăng Phỉ!!
Tại sao... Cô ta lại dùng điện thoại của Miêu Anh, gọi điện thoại cho mình chứ!?
Chẳng... Chẳng lẽ...
Trong phút chốc, như có một đám mây đen bỗng nhiên bay lên, khiến Triệu Ngọc vô thức nhìn hai chữ “Khôn Đoái” trên bề mặt giao diện của hệ thống...