Cuồng Thám

Chương 1069: Chương 1069MƯU SÁT! MƯU SÁT!





“Tên khoa học của loại thuốc này là Antimony porphyrite, nó là một loại thuốc phá hoại tim thông qua sự kích thích Hemoglobin, có thể làm tim ngừng đập đột ngột, đẩy người vào chỗ chết trong khoảng thời gian ngắn!” Trong điện thoại, Trình Lăng Phỉ vẫn lạnh lùng như băng nói với Triệu Ngọc: “Bởi vì loại thuốc này có tính hòa tan trong máu, rất khó có thể kiểm tra sau sự việc, cho nên có tính ẩn giấu rất cao.”

“Loại thuốc này do một công ty dược ở Đông Nam Á nghiên cứu chế tạo ra, sau khi chế tạo ra không bao lâu đã bị một tổ chức vũ trang thu mua, chuyên dùng cho hành động ám sát!”

“Tuy nhiên không lâu sau, tổ chức vũ trang này cũng đã bị quân chính phủ tiêu diệt. Sau đó, Antimony porphyrite cũng từ đó mà biến mất!” Tuy giọng của Trình Lăng Phỉ lạnh như băng, nhưng cô ta trình bày rất rõ ràng: “Nghe nói cơ quan tình báo trung ương của nước Mỹ đã thử nghiệm và nghiên cứu loại thuốc này, nhưng đều bị thất bại!”

“Vậy...” Triệu Ngọc chau mày: “Sao cô lại biết rõ như vậy? Chỉ dựa vào bảng báo cáo xét nghiệm là có thể chắc chắn rồi sao?”

“Đúng vậy!” Trình Lăng Phỉ nói: “Loại thuốc này có chứa Magie, thông thường sẽ khiến cho hàm lượng Magie trong máu tăng cao đến mức giới hạn. Hơn nữa, sau khi thuốc hòa tan sẽ làm loãng huyết sắc tố, làm cho huyết sắc tố giảm xuống đến một giá trị thấp nhất, đồng thời thu nhỏ hồng cầu lại. Trên bảng báo cáo xét nghiệm mà anh gửi đến, hoàn toàn phù hợp với đặc trưng của ba hạng mục này! Anh có thể đi hỏi người có chuyên môn, mặc dù chỉ tiêu của ba hạng mục này đều nằm trong phạm vị bình thường, nhưng kết quả kiểm tra máu của một người bình thường sẽ không có biểu hiện đặc trưng như vậy!”

“Ừm... Sao cô biết được?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Tôi đã từng bảo Dư Phù Sinh mua!” Trình Lăng Phỉ nói: “Lúc đó, bên Thái Lan có vài chính khách gây cản trở đến công việc của tôi, tôi bèn muốn để bọn họ chết do ngoài ý muốn. Nhưng tiếc là tài liệu và sách hướng dẫn mà tôi lấy được đều là thật, nhưng thuốc lại là giả, uổng phí thời gian và sự hào hứng của tôi, cuối cùng vẫn sử dụng phương pháp truyền thống.”

“À... Nói cách khác, loại thuốc này... Rất khó lấy được?” Triệu Ngọc hỏi.

“Đúng vậy!” Trình Lăng Phỉ không cảm xúc nói: “Theo như tôi được biết thì công ty dược năm đó vốn đang chế tạo một loại thuốc mới, nhưng vô tình phát minh ra Antimony porphyrite. Nhưng mà không biết phương pháp bào chế đã xảy ra vấn đề gì mà tất cả các loại thuốc bọn họ nghiên cứu chế tạo sau đó đều không đạt được hiệu quả mong đợi, chỉ có lô hàng nghiên cứu trước đó là tốt nhất!”

“Vậy lô hàng đó có bao nhiêu?” Triệu Ngọc hỏi.

“Cũng chỉ đủ giết một trăm người thôi!” Trình Lăng Phỉ trả lời: “Bây giờ muốn mua cũng không có hàng, vốn dĩ không còn hàng thật nữa!”

“À... Nói cách khác, người có thể có được loại thuốc này chắc chắn không phải là người bình thường?” Triệu Ngọc tự hỏi bản thân.

Thì ra bất chợt nghe thấy tiếng của Trình Lăng Phỉ trong điện thoại, chỉ là Triệu Ngọc hắn sợ bóng sợ gió mà thôi.

Quá trình của sự việc là như vậy, trước đó sau khi Triệu Ngọc và Cao Phát Tài nói chuyện điện thoại xong, thì đúng lúc Cao Phát Tài gặp được Miêu Anh, ông ta liền nói chuyện của Triệu Ngọc cho Miêu Anh nghe, rồi còn cho Miêu Anh xem bảng báo cáo xét nghiệm.

Không ngờ, điểm trùng hợp là Miêu Anh cũng đang thẩm tra hành vi phạm tội ở nước ngoài của Trình Lăng Phỉ. Trình Lăng Phỉ cũng đúng lúc nhắc đến việc cô ta có nhiều nhà máy dược, cô ta rất thông thạo với các loại thuốc, thậm chí đã từng thử dùng thuốc để ám sát người khác.

Vì vậy, Miêu Anh thông minh liền đưa bảng báo cáo xét nghiệm cho Trình Lăng Phỉ xem, nên mới có cảnh tượng sau này xảy ra.

Ban đầu, Triệu Ngọc hết hồn còn tưởng rằng Trình Lăng Phỉ không những vượt ngục chạy trốn, mà còn bắt cóc Miêu Anh! Không ngờ rằng chỉ là tự mình sợ bóng sợ gió.

“Sao rồi, đại trinh thám?” Sau khi Trình Lăng Phỉ giải thích xong, Miêu Anh nhận lấy điện thoại nói với Triệu Ngọc: “Nói vậy là năm người có tên trong danh sách chắc là bị người khác mưu sát rồi?”

“Ít nhất có Viên Tuấn Thành là đúng!” Triệu Ngọc lau mồ hôi: “Miêu Miêu à, sau này đừng chơi như vậy nữa được không, bất thình lình nghe được Trình Lăng Phỉ dùng điện thoại của em nói chuyện, lông tơ của anh đều dựng hết cả lên rồi! Chắc chắn là em cố ý phải không?”

“Hừ, anh được làm xằng bậy, em không được đùa chút sao?” Miêu Anh cười nói: “Nói cho anh nghe, bên em đang tăng tốc xử lý vụ án! Anh đó, tốt nhất là giữ lại vụ án kho báu cho em, nếu không anh không sống nổi với em đâu!”

“Chuyện này hả!” Triệu Ngọc trả lời nghiêm túc: “Anh cũng không thể cam đoan, ai bảo anh là thần thám chứ? Nói không chừng qua thêm hai ba tiếng nữa là kết thúc vụ án luôn thì sao!”

“Lại nữa!” Miêu Anh cười nhạt ba tiếng, sau đó nghiêm túc dặn dò: “Nhưng mà nói chuyện nghiêm túc. Lúc nãy em nghe thấy rồi, nếu như Viên Tuấn Thành thật sự bị người khác dùng thuốc thần bí để giết hại, thì anh phải cẩn thận với tên hung thủ này! Đây không phải là một tên sát thủ bình thường, xử lý không hay thì không chỉ có một người đâu!”

“Biết rồi!” Triệu Ngọc gật đầu: “Anh sẽ chú ý! Nhưng mà... Miêu Miêu à, em có từng nghe nói về người tên là Lê Tịnh không? Phòng đối ngoại, sắp tới cô ta sẽ làm tổ trưởng của anh!”

“Hả? Lại là nữ nữa hả?” Miêu Anh buồn bực: “Rốt cuộc mấy ông lãnh đạo của Tổng cục Hình sự đang nghĩ gì vậy? Ép anh phải dính số hoa đào sao? Xinh đẹp không?”

“Giỡn hoài, còn chưa được thấy người nữa mà!” Triệu Ngọc gãi đầu: “Anh đang tính không thèm để ý tới cô ta đây!”

“Ừm...” Miêu Anh suy nghĩ rồi nói: “Hừ! Không phải là chuyện Khương Khoa vượt ngục sao? Đến mức phái người tới canh chừng anh à? Đúng là tức giận! Anh yêu, mặc kệ cô ta là nam hay nữ, chỉ cần không chịu phối hợp với anh thì anh cứ việc cà khịa cô ta là được! Lỡ xảy ra chuyện gì đã có cha vợ chống đỡ cho anh rồi! Yên tâm!”

“Ừm... Chuyện này... Anh... Anh có chừng mực rồi!” Triệu Ngọc lại lau mồ hôi: “Yên tâm đi, anh sẽ xử lý mà!”

“Vậy được, lát nữa em sẽ bảo Trình Lăng Phỉ làm bản báo cáo chi tiết cho anh, anh tìm người chuyên môn đối chiếu lại xem!” Miêu Anh dặn dò: “Chuyện thế này không được qua loa đâu!”

“Biết rồi! Bà lải nhải!” Triệu Ngọc cười nói: “Bây giờ, anh sẽ đi xin cấp trên điều tra liên kết, tìm cho ra bảng báo cáo xét nghiệm của bốn người kia xem có giống Viên Tuấn Thành hay không, sau đó mới có thể đưa ra kết luận chính xác!”

“Được! Em sẽ không ngăn cản anh phá án, nhưng mà anh phải hứa là không được hành động theo cảm tính giống như lần nhảy máy bay trước đó, không được liều mạng, hiểu chưa?” Miêu Anh lại dặn dò rồi mới cúp điện thoại.

Mặc dù ngoài miệng Triệu Ngọc nói cần thận trọng, nhưng sau khi có được thông tin về thuốc nói thật và thuốc giết người bí ẩn, hắn đã có thể chắc chắn chín mươi chín phần trăm rằng cái chết của Viên Tuấn Thành là do mưu sát!

Hơn nữa, vụ án mưu sát này không giống với tất cả các vụ mà hắn gặp phải trước đây, rõ ràng hung thủ giết hại Viên Tuấn Thành là người chuyên nghiệp hơn, thông minh hơn nhiều. Bởi vì liên quan đến kho báu động trời, cho nên Triệu Ngọc lại càng cho rằng hung thủ không phải một mình chiến đấu, có thể là một nhóm, thậm chí là một tổ chức!

Cho nên, đối với việc điều tra vụ án lần này, hắn phải tập trung tinh thần, không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào mới được.

“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em…”

Vào lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc lại vang lên. Qua hiển thị cuộc gọi, Triệu Ngọc mới nhớ ra mình đã quên mất tổ trưởng mới nhậm chức Lê Tịnh đó rồi.

“A lô?”

“Tổ trưởng Triệu, chuyện của anh giải quyết xong chưa?” Lê Tịnh hỏi một cách yếu ớt: “Bây giờ tôi còn đang ở sân bay! Anh nghĩ bước tiếp theo tôi nên đi đâu bây giờ?”

Chậc chậc...

Triệu Ngọc vốn hy vọng tổ trưởng mới này là một nhân vật kiêu ngạo, tính khí nóng nảy, vậy thì hắn sẽ có thể danh chính ngôn thuận cà khịa cô ta!

Nhưng mà, Lê Tịnh này lại khiến cho hắn hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào, tựa như cô gái nhỏ đang tìm nơi nương tựa, ngay cả tìm nơi gặp mặt cũng phải hỏi qua ý kiến của mình.

Như vậy, Triệu Ngọc lại càng không thể nào cà khịa được.

Ài!

Được thôi!

Cuộc sống không cà khịa người khác đúng là khó chịu mà!

Chương 1070: Thiếu một người

Lê Tịnh quả nhiên là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Khi Triệu Ngọc gặp cô ta trong phòng họp của Cục Cảnh sát thành phố Phụng Bình, đã bị khuôn mặt đẹp của cô ta hớp hồn.

Vóc dáng cao gầy tựa như người mẫu, làn da mịn màng, mặt mũi xinh đẹp, dù đi tới chỗ nào cũng có thể bảo đảm xác suất hơn tám mươi phần trăm có người quay đầu lại nhìn.

Tuy nhiên, dù vóc dáng đẹp, còn rất lễ phép, nhưng Triệu Ngọc vẫn không có thiện cảm gì với cô ta. Nguyên nhân thứ nhất là vấn đề lập trường về cấp bậc, dù sao người này cũng đã cướp chức tổ trưởng của mình. Thứ hai, nhất cử nhất động của Lê Tịnh hoàn toàn là dáng vẻ của một cô gái yếu đuối, không hề có chút phong độ của nữ cảnh sát.

Trong mắt Triệu Ngọc vị nữ tổ trưởng này càng giống như một tiểu thư được nuông chiều hơn. Làm việc chung với một người như vậy, hắn cảm thấy rất khó chịu.

Trong phòng họp, ngoại trừ Lê Tịnh ra, những tổ viên khác cũng đã đến đông đủ. Không ngờ rằng hai tổ viên hỗ trợ mà Tổng cục Hình sự phái tới đều là người quen của Triệu Ngọc. Một người tên là Lưu Chiêm Binh, một người tên là Hứa Hải, hai người này đều là cấp dưới trước đây của Ô Phương Phương.

Thông qua tìm hiểu, thì ra cấp trên phái hai người này tới cũng là có ý đồ. Lưu Chiêm Binh và Hứa Hải từng theo Ô Phương Phương tham gia vào vụ án mất trộm đá quý, bởi vì yêu cầu điều tra, mà bọn họ biết đến rất nhiều mạng lưới liên quan đến báu vật, cho nên phái hai người này tới giúp đỡ Triệu Ngọc, rõ ràng là rất hợp lý.

So với Lê Tịnh thì hai người này cho Triệu Ngọc cảm giác thân thiện hơn. Qua vụ án lớn ở huyện Cao Lan lần trước, Triệu Ngọc cũng coi như gián tiếp rửa oan giúp Ô Phương Phương. Hai người này vẫn luôn tỏ lòng biết ơn với Triệu Ngọc, cho nên khi làm việc bọn họ sẽ càng dốc sức hơn.

Ngoài ra, nhân viên mà Triệu Ngọc tự chọn lựa cũng đã đến đông đủ. Trên thực tế, cấp trên chỉ cho hắn chọn ra hai người, cho nên hắn đành phải chọn Trương Cảnh Phong và Lý Bối Ni.

Trương Cảnh Phong có thể giúp hắn tìm người, còn Lý Bối Ni thì có thể phụ trách công việc giấy tờ. Hai người này đều là người thân thiết với hắn nhất, chắc chắn sẽ giúp công việc của hắn được thuận buồm xuôi gió.

Như vậy, trong lòng Triệu Ngọc cũng coi như cân bằng. Xem ra, Sở trưởng Tiêu đối xử với mình cũng không tệ, tổ điều tra đặc biệt mới thành lập vẫn dựa trên cơ sở lấy Triệu Ngọc làm trung tâm, còn tổ trưởng Lê Tịnh đó rõ ràng là đang trong vị trí khá lúng túng, toàn bộ quyền lợi đều bị Triệu Ngọc lấy hết.

Cho dù là tên tuổi hay là lai lịch thì dường như cô ta chỉ là vật trưng bày mà thôi.

“Lần đầu gặp mặt, mong mọi người giúp đỡ!” Nhưng mà, dường như tâm trạng của Lê Tịnh không bị ảnh hưởng chút nào. Còn nhiệt tình niềm nở giới thiệu bản thân.

Mọi người đều biết rõ về tổ trưởng trên danh nghĩa này, cho nên tất cả đều tỏ ra rất thân thiện.

Thì ra, Lê Tịnh vẫn luôn làm việc tại văn phòng của phòng đối ngoại, thường trú ở khu vực Nhật và Hàn. Nhiệm vụ ngày thường của cô ta chủ yếu là phối hợp với chính phủ nơi đó, cùng Tổng cục Hình sự triển khai truy nã tội phạm ở nước ngoài và điều tra các vụ án liên quan đến công dân nước ta.

Nói cách khác, cô ta chẳng có chút kinh nghiệm nào. Lần này để cô ta đến làm tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt đơn giản chỉ là hình thức. Nhưng mà theo ý của Sở trưởng Tiêu thì vẫn mong thân phận đặc biệt của Lê Tịnh có thể giúp đỡ Triệu Ngọc về công việc trên phương diện ngoại giao.

Lúc này, cảnh sát Phụng Bình còn đang chuẩn bị phòng làm việc riêng cho tổ điều tra đặc biệt, cho nên mọi người chỉ có thể tạm thời phân chia công việc trong phòng họp.

Thông qua phần giới thiệu ngắn gọn, Triệu Ngọc bắt đầu giải thích vụ án cho mọi người. Trước tiên, hắn giải thích sơ về chuyện có liên quan đến bút ký của Đào Hương, thủ trát Hán gian và chuyện danh sách, sau đó lại trình bày tiến triển mới nhất liên quan tới vụ án này.

“Với tình hình hiện tại mà nói,” Triệu Ngọc nói với mọi người: “Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chính là xác nhận bốn người chết khác trong danh sách có phải cũng chết vì mưu sát giống như Viên Tuấn Thành hay không? Bốn người này sinh sống ở bốn thành phố khác nhau, cho nên chúng ta cần xin điều tra liên kết, để cảnh sát địa phương hỗ trợ!”

“Bối Ni!” Triệu Ngọc bắt đầu phân chia nhiệm vụ: “Em phụ trách chuyện điều tra liên kết, nhớ kĩ, thân phận bây giờ của em không còn là cảnh sát nhỏ ở Tần Sơn nữa. Lúc thông báo cho Cục Cảnh sát địa phương, giọng điệu phải cứng rắn một chút, đồng thời phải cho bọn họ thời hạn, đốc thúc bọn họ mau chóng điều tra rõ sự việc!”

“Dạ!” Mặc dù đây là lần đầu tiên Lý Bối Ni tham gia vào sân khấu lớn như vậy, nhưng cô ấy lại không hề hoảng sợ, lập tức lấy máy tính xách tay của mình, bắt đầu chuẩn bị.

“Lão Trương!” Triệu Ngọc nói với Trương Cảnh Phong: “Nhiệm vụ của anh vẫn là thu thập thông tin, ngoại trừ điều tra kĩ những điểm quan trọng về thông tin của năm người cuối danh sách, tôi còn cần thông tin chi tiết của tất cả mọi người trong danh sách nữa! Cũng giống Bối Ni vậy, tôi đã xin cấp quyền cho anh rồi, nếu như trong quá trình điều tra gặp phải trở ngại thì anh có thể yêu cầu cảnh sát địa phương hỗ trợ điều tra!”

“Biết rồi!” Mặc dù Trương Cảnh Phong đã có nhiều kinh nghiệm, nhưng rõ ràng là còn luống cuống hơn Lý Bối Ni, âm thanh trả lời không được cao lắm.

Triệu Ngọc khẽ mỉm cười, đây đều là phản ứng bình thường. Hắn tin đạo lý vàng thật không sợ lửa, dựa vào bản lĩnh hơn người, chẳng bao lâu nữa Trương Cảnh Phong sẽ có thể thích ứng được.

“Chiêm Binh và Hứa Hải!” Triệu Ngọc quay ra lệnh cho hai đồng nghiệp khác: “Hai người có mạng lưới quan hệ liên quan tới báu vật, cho nên tôi muốn hai người chịu trách nhiệm về việc kho báu. Tôi cần hai người đi thu thập tin tức liên quan tới kho báu động trời đó, dù là thông tin bên phía nhà nước hay là thông tin ngầm thì chỉ cần có liên quan đến kho báu đều phải điều tra thật kĩ!”

“Không thành vấn đề!” Hai người nghiêm túc cúi đầu.

“Còn...” Triệu Ngọc lại nói: “Tôi còn muốn hai người đi điều tra quá khứ của Đào Hương! Xem thử có thể tìm ra thủ trát Hán gian và lai lịch của danh sách mà Đào Hương có được hay không. Tuy các nhân vật trên danh sách có thể có liên quan với kho báu, nhưng trước mắt chúng ta còn không biết rốt cuộc đó là quan hệ như thế nào?”

“Được!” Lưu Chiêm Binh nói: “Vì vụ án trộm đá quý lần trước cũng là do Đào Hương thực hiện, cho nên ở chỗ bọn tôi có khá nhiều tài liệu về Đào Hương, có lẽ có thể sử dụng lại được!”

“Ừm, tổ trưởng Triệu!” Hứa Hải nói: “Còn con gái của Đào Hương thì sao? Tôi cho rằng nếu muốn điều tra rõ quá khứ của Đào Hương thì con gái của ông ta cũng vô cùng quan trọng nhỉ?”

“Đó là chuyện đương nhiên! Chỉ tiếc là...” Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn, không thấy bóng dáng của Thôi Lệ Châu: “Tôi đã hỏi Thôi Lệ Châu rồi, Đào Hương chẳng nói gì với cô ấy cả! Ừm... Con bé này...” .

Nói đến đây, lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra, đã lâu vậy rồi mà Thôi Lệ Châu vẫn chưa quay về!

Trước đó, hắn đã nói chuyện điện thoại với Thôi Lệ Châu rồi, nhưng mà...

“Tổ... Tổ trưởng Triệu à!” Lúc này, bỗng nhiên Lê Tịnh khe khẽ hỏi một câu: “Xin hỏi, tôi có thể giúp được gì cho anh không? Có chuyện gì, xin anh cứ việc căn dặn tôi là được!”

“Ừm... Chuyện này...” Trong chốc lát, Triệu Ngọc đã quên mất vị tổ trưởng trên danh nghĩa này, vốn chưa từng nghĩ sẽ giao nhiệm vụ gì cho cô ta.

“Vậy đi!” Lê Tịnh nói: “Tôi có rất nhiều bạn bè ở Nhật Bản, có cần tôi đi hỏi thăm một chút không?”

“Ừm...” Triệu Ngọc chưa từng tiếp xúc với công việc quốc tế tương tự, liền chau mày nói: “Hình như... Không cần đâu? Đừng bứt dây động rừng! Nếu để Nhật Bản biết được thì không hay lắm đâu!”

“Ừm...” Lê Tịnh nói một cách yếu ớt: “Tôi có thể nghe ngóng gián tiếp! Chuyện này anh cứ yên tâm, người bạn mà tôi nói ấy cũng không phải là người Nhật đâu!”

À...

Một câu nói của Lê Tịnh liền làm thức tỉnh Triệu Ngọc, người ta là người của phòng đối ngoại của Tổng cục Hình sự, trong tay có rất nhiều cảnh sát và đặc công quốc tế! Người bạn mà cô ta nói chắc không phải là hạng người bình thường.

Cho nên đừng thấy người phụ nữ này có vẻ nhu nhược, nói không chừng cô ta thật sự có thể giúp ích được.

Vừa nghĩ đến đây, Triệu Ngọc phải khâm phục khả năng nhìn xa trông rộng của Sở trưởng Tiêu, người ta sớm đã suy xét đến chuyện này từ lâu rồi.

Nếu như...

Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, nếu có thể điều tra từ bên ngoài cũng coi như là một hướng đi tốt. Vì vậy, hắn liền gật đầu nói với Lê Tịnh: “Được, vậy thì làm phiền tổ trưởng Lê rồi! Nhưng mà tuyệt đối phải giữ bí mật!”

“Vậy thì tốt quá! Anh cứ yên tâm!” Có thể giúp được Triệu Ngọc, dường như Lê Tịnh rất vui vẻ.

Nhưng mà chân mày của Triệu Ngọc lại càng nhăn nhó hơn, bởi vì khu chung cư của Viên Tuấn Thành rất gần với Cục Cảnh sát Phụng Bình, không thể nào trễ vậy rồi mà Thôi Lệ Châu vẫn chưa trở về.

Chẳng lẽ... Cô nhóc này lại nảy ra ý tưởng gì rồi?

Vừa nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội lấy điện thoại di động ra gọi điện hỏi thăm Thôi Lệ Châu.

Không ngờ rằng điện thoại của cô ta đã tắt máy.

Không thể nào?

Tổ điều tra đặc biệt có quy định, nghiêm cấm tắt điện thoại khi đang chấp hành nhiệm vụ

Chuyện này...

Triệu Ngọc vội mở hệ thống định vị trên điện thoại lên, định kiểm tra xem vị trí của Thôi Lệ Châu. Điện thoại di động của nhân viên tổ điều tra đặc biệt đều là loại được chế tạo đặc biệt, mặc dù tắt máy nhưng vẫn có thể định vị được.

Tuy nhiên, sau khi bật hệ thống định vị lên, trong lòng Triệu Ngọc liền cảm thấy căng thẳng.

Không hay rồi!

Tín hiệu của Thôi Lệ Châu, không thấy nữa!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.