Cuồng Thám

Chương 1067: Chương 1067





BỆNH TIM

“Mặt quỷ là thứ gì vậy?” Triệu Ngọc nghe vẫn không hiểu.

“Mặt quỷ chính là một loại đường vân đặc biệt trên gỗ, nhìn giống như mặt quỷ. Mặt quỷ xuất hiện càng nhiều thì đồ càng có giá trị!” Thôi Lệ Châu mô tả: “Còn nữa, mỗi một đồ sứ được trưng bày trên cái giá của ông ta đều là vật phẩm xa xỉ trên trăm ngàn, thậm chí là trên triệu. Theo tôi thấy, hoặc là vợ của Viên Tuấn Thành không nói thật với chúng ta. Hoặc là, bản thân Viên Tuấn Thành vốn không nói thật với vợ của mình!”

“Ừm... Nói cách khác…” Triệu Ngọc gật đầu: “Thứ mà Viên Tuấn Thành sưu tầm đều là đồ tốt, còn các loại đồ vật quyên tặng cho viện bảo tàng lại kém hơn! Nhưng mà... Bản thân người ta là một chuyên gia khảo cổ thì hình như cất giữ mấy món đồ này cũng không quá đáng lắm thì phải!?”

“Sếp à.” Thôi Lệ Châu vô cùng lo lắng nói: “Bây giờ, tôi hơi mơ hồ rồi đấy! Rốt cuộc có phải Viên Tuấn Thành đã bị giết chết không? Lúc trước, hướng suy luận này rất vững vàng, nhưng mà bây giờ, hình như đã dần mờ nhạt rồi...”

“Hả? Tại sao lại nói như vậy?” Triệu Ngọc hỏi.

“Anh thử nghĩ đi.” Thôi Lệ Châu phân tích: “Viên Tuấn Thành xảy ra chuyện ngay trong nhà mình, lúc vợ của ông ta về nhà phát hiện ra thì ông ta còn có thể nói tim mình khó chịu nữa. Anh nghĩ xem, nếu là có người giết ông ta thì tại sao ông ta không khai hung thủ ra đi?”

“Có lẽ... Chúng ta có thể dùng cách nói hung thủ bỏ thuốc khiến ông ta hôn mê để giải thích!” Thôi Lệ Châu nhíu mày: “Nhưng mà, thuốc gì lợi hại như vậy? Có thể khiến cho một người khỏe mạnh lại chết vì bệnh tim? Chí ít... Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghe nói tới!”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu, hắn cũng chưa từng nghe nói trên thế giới lại có loại thuốc độc cao cấp như vậy? Nếu như Viên Tuấn Thành bị chuốc thuốc độc, vậy thì lúc phía bệnh viện làm kiểm tra thì chắc chắn có thể tra ra được!

“Nhưng mà...” Thôi Lệ Châu đổi cách nói: “Nếu như nói Viên Tuấn Thành tự nhiên mà chết thì hình như cũng không hợp lý lắm! Lúc ông ta bị bệnh còn nói chuyện được, vậy tại sao không mau gọi điện thoại cầu cứu đi? Cho nên... Sếp à, bây giờ tôi thật sự rối lắm!”

“Ài!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Chỉ tiếc là không được tiến hành nghiệm xác, cho nên chúng ta đã bỏ lỡ chứng cứ quan trọng rồi!”

“Thi thể nạn nhân đã bị hỏa táng rồi sao? Chậc chậc...” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi: “Vậy bước kế tiếp, chúng ta nên làm gì đây?”

“Có hai phương pháp!” Triệu Ngọc quyết đoán nói: “Thứ nhất, trước khi chết, Viên Tuấn Thành đã được bệnh viện cứu chữa, chúng ta nên đi hỏi thử bác sĩ cấp cứu xem có thể tìm được tin mới hay là chứng cứ nào khác không.”

“Thứ hai, chúng ta cần phải kiểm tra lại video giám sát của khu chung cư, xem thử vào hôm xảy ra vụ án đó có nhân vật đáng nghi nào xuất hiện trong nhà Viên Tuấn Thành hay không?”

“Đúng!” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Sếp à, anh nói xem, nếu đúng là có một hung thủ như vậy thì chắc gã sẽ là người quen của Viên Tuấn Thành nhỉ? Chứ nếu không thì sao gã đi vào nhà của Viên Tuấn Thành được?”

“Tôi cho rằng, khả năng người quen gây án là không cao!” Triệu Ngọc suy đoán: “Nếu trước khi chết, Viên Tuấn Thành không nói tới chuyện bị người hại thì đã chứng tỏ ông ta vẫn chưa từng gặp hung thủ rồi!”

“Vậy chắc chắn là tên hung thủ đó không tầm thường nhỉ? Có thể mở cửa nhà Viên Tuấn Thành, còn có thể giết chết ông ta mà không làm ai hay biết!” Thôi Lệ Châu lo lắng: “Thật sự... có một người như vậy sao?”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc cũng thở dài một hơi nặng nề: “Bây giờ, điều mà tôi không thể nghĩ ra được là rốt cuộc hung thủ làm vậy với mục đích gì? Nếu như Viên Tuấn Thành bị giết chết thì tại sao hung thủ phải dùng cách như vậy để giết chết ông ta? Lén chuốc thuốc độc, tai nạn xe cộ, hoặc là mánh khóe gì khác, nhưng cố ý lại ở nhà Viên Tuấn Thành, còn phải làm giả thành bệnh tim nữa...”

“Này? Có thể... Là thuốc độc mãn tính gì đó hay không?” Thôi Lệ Châu suy đoán: “Ngày hôm đó, hung thủ không hề đến nhà Viên Tuấn Thành, gã chỉ chia lượng thuốc từng đợt để chuốc cho Viên Tuấn Thành thôi, cuối cùng đã độc chết ông ta?”

“Tôi cũng đã nghĩ tới vấn đề này rồi!” Triệu Ngọc nhăn mày: “Nhưng mà, nếu là thuốc độc mãn tính thì Viên Tuấn Thành cũng phải có chút phản ứng gì đó chứ? Nhưng tình trạng sức khỏe của ông ta vẫn tốt!”

“Ừm... Cũng đúng!” Thôi Lệ Châu gật đầu.

“Điều duy nhất không thể lý giải chính là tại sao hung thủ phải giết ông ta?” Triệu Ngọc lại nói: “Cho dù là vì tìm kho báu thì đâu cần giết người?”

“Giết người có nghĩa là diệt khẩu, có thể là....”

“Ý cô là Viên Tuấn Thành biết bí mật kho báu? Bị giết người diệt khẩu?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Ông ta là nguyên viện trưởng của viện bảo tàng, nếu ông ta biết bí mật của kho báu thì có phải là kho báu đã bị khai quật từ lâu rồi không?”

“Vậy... Vậy thì kỳ lạ quá!” Thôi Lệ Châu líu lưỡi: “Kho báu, giết người, trong này... sẽ có sự liên quan gì?”

“Hay là...” Lúc này, hai người đã đi tới cổng khu chung cư, Triệu Ngọc nói: “Hai chúng ta chia ra hai đường đi! Cô đi lấy video giám sát khu chung cư, tôi đi bệnh viện!” Vừa nói, Triệu Ngọc lại vừa nhìn đồng hồ: “Chờ tới chiều, người của tôi tới rồi thì chúng ta sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Nhưng bây giờ thì phải tự thân vận động thôi!”

“Ừm, được!” Thôi Lệ Châu sảng khoái mà búng ngón tay, xoay người đi tìm bảo vệ khu chung cư.

Triệu Ngọc thì gọi một chiếc taxi, đi thẳng tới bệnh viện.

...

Hai giờ chiều, trong hành lang bên ngoài khoa Xét nghiệm huyết học của bệnh viện Trung ương thành phố Phụng Bình.

Triệu Ngọc đang núp trong một góc yên tĩnh của hành lang để gọi điện thoại cho pháp y Cao Phát Tài. Trước đó, hắn đã lấy được một đầu mối quan trọng từ chỗ bác sĩ đã từng cấp cứu cho Viên Tuấn Thành.

Bác sĩ nói với Triệu Ngọc rằng trước khi cấp cứu, ông ta đã từng rút máu xét nghiệm cho Viên Tuấn Thành. Lúc ấy, bệnh viện mới đưa ra văn bản rõ ràng quy định, bọn họ sợ quá trình xét nghiệm máu của người bệnh xảy ra sai sót cho nên các mẫu máu thường được giữ lại khoa Xét nghiệm huyết học khoảng hai tháng, đợi sau khi đã chắc chắn không có gì tranh chấp mới mang qua dây chuyền xử lý chuyên nghiệp.

Nói cách khác, mặc dù Viên Tuấn Thành đã qua đời rồi, nhưng mẫu máu của ông ta vẫn còn ở trong bệnh viện!

Đối với Triệu Ngọc mà nói thì mẫu máu này rất quan trọng. Nếu như có thể tìm được mẫu máu thì có thể sẽ tra được sự thật về cái chết của Viên Tuấn Thành!

May mà, mặc dù đã vượt quá nửa tháng từ khi Viên Tuấn Thành qua đời nhưng mẫu máu vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị tổn hao, vẫn đang được bảo quản ở khoa Xét nghiệm!

Triệu Ngọc thầm vui mừng vì quyết định sáng suốt của mình, may mà hắn coi Viên Tuấn Thành là đối tượng điều tra đầu tiên, nếu lại trễ thêm mấy ngày nữa thì sợ rằng mẫu máu duy nhất này đã không còn nữa rồi!

“A lô, pháp y Cao, sao ông vẫn còn ở huyện Cao Lan vậy?” Triệu Ngọc thân thiết hỏi người bên kia điện thoại.

“Đang viết báo cáo cho vụ hỏa hoạn đây!” Cao Phát Tài vẫn nghiêm túc như trước: “Còn có một ít vật chứng hơi phiền phức, phải làm kiểm tra sâu hơn! Ừ, ban nãy tôi còn thấy cảnh sát Miêu đây này! Sao hai người các cậu không ở cạnh nhau thế?”

“Tôi đang ở tỉnh Chiêu Vân rồi!” Triệu Ngọc cười nói: “Ông đã thấy báo cáo xét nghiệm tôi gửi cho ông ban nãy chưa? Chỗ tôi lại xảy ra vụ án, ông giúp tôi kiểm tra xem báo cáo xét nghiệm đó có vấn đề gì hay không nhé?”

“Ài... Cậu đúng là không chịu ở yên mà!” Cao Phát Tài khen ngợi một câu: “Được, bây giờ tôi sẽ xem đây!”

“Đúng rồi, lão Cao à!” Triệu Ngọc nhìn quanh, hạ giọng mà hỏi: “Tôi hỏi ông một chuyện, ông có biết trên thế giới này có loại thuốc nào khiến người ta vì bệnh tim dẫn đến tử vong nhưng không thể tra ra được hay không?”

“Cái này hả...” Cao Phát Tài trầm ngâm một chút, rồi nói: “Phải trả lời thì hơi phức tạp đó! Cần phải xem tình hình của người bị hại đã, nếu như vì triệu chứng dị ứng mới phát bệnh thì rất khó để kết luận người đó bị giết hại! Trên người bị hại của cậu có nổi hạt li ti hoặc là bị sưng phù không?”

“Ừm... Người đã chết rất lâu rồi, cũng được hỏa táng rồi!” Triệu Ngọc không biết phải trả lời thế nào: “Nhưng mà, chắc là người chết không có triệu chứng của dị ứng đâu!”

“Vậy có tiền sử bị bệnh tim không?” Cao Phát Tài lại nói: “Nếu như khi còn sống, nạn nhân có bệnh tim nặng thì tiêm nhiều Dopamine hoặc là Kali, hoặc một chút thuốc làm giãn nở mạch máu, cũng sẽ dẫn tới tử vong vì bệnh! Nếu như kiểm soát được hàm lượng tiêm thì không dễ thu thập được chứng cứ đâu.”

“Không!” Triệu Ngọc vội nói: “Người chết rất khỏe mạnh, không có tiền sử bị bệnh tim!”

“Vậy thì không thể nào!” Pháp y Cao nói: “Nếu hàm lượng tiêm quá cao thì rất dễ bị tra ra. Với lại, cũng chưa chắc có thể dồn người ta vào chỗ chết được! Nếu như sử dụng những chất độc hóa học khác thì đều rất dễ bị phát hiện!”

.

“Ừm...” Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, thầm nói trong lòng, xem ra, Thôi Lệ Châu nói không sai, rất khó mà nói được Viên Tuấn Thành có phải chết vì bị mưu sát hay không!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.