Cuồng Thám

Chương 1066: Chương 1066





KHÔNG THỂ GIẢ ĐƯỢC

Chín giờ sáng ngày hôm sau, tại một ngôi nhà nào đó trong một khu chung cư thuộc thành phố Phụng Bình, tỉnh Chiêu Vân.

“Ông Viên đi thật sự rất đột ngột, ài...” Bạn già của Viên Tuấn Thành ngậm nước mắt kể lại với Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu: “Hôm đó đúng vào ngày tết Lạp Bát*. Ban ngày, ông ấy vẫn rất khỏe mạnh, tới trưa ăn một tô cháo mùng tám tháng Chạp, buổi tối ăn một ít sủi cảo. Nhưng ai ngờ được tới ban đêm thì lại đột nhiên không qua khỏi chứ!”

* Lạp Bát là ngày tết đầu tiên trong tháng Chạp Âm lịch. Mỗi độ mồng tám tháng Chạp hàng năm, tại Trung Quốc hầu như tất cả các gia đình đều ăn Cháo (chè) Lạp Bát. Cội nguồn của ngày tết Lạp Bát: Lạp Bát tức là mồng tám tháng Chạp Âm lịch hàng năm, là ngày cúng tổ tiên, tế thần để cầu mong ngũ cốc được mùa, mọi điều tốt lành của người cổ đại Trung Quốc.

“Bác gái à, lúc xảy ra chuyện thì thầy Viên đang ở đâu vậy?” Thôi Lệ Châu hỏi.

“Ở ngay trong nhà!” Bà cụ nói: “Khoảng chừng hơn chín giờ tối, khi tôi đi múa tập thể về thì đã thấy ông Viên ngã dưới đất rồi. Người mơ mơ màng màng, khóe miệng sùi bọt mép, trông có vẻ vô cùng khó chịu.”

“Tôi bị dọa sợ, hỏi ông ấy làm sao vậy. Ông ấy chỉ nói tim rất khó chịu, sau đó liền ôm ngực không nói được lời nào, mặt cũng trắng như tờ giấy vậy! Tôi vội gọi điện thoại cho mấy đứa trẻ, còn gọi 120 nữa... Nhưng mà... Đợi tới khi đưa đến bệnh viện cấp cứu thì đã quá muộn rồi!” Nói đến chỗ đau lòng, bà cụ lại lau nước mắt.

“Nói cách khác…” Triệu Ngọc hỏi: “Lúc thầy Viên gặp chuyện thì trong nhà chỉ có một mình ông ấy?”

“Đúng vậy!” Bà cụ đau thương thở dài, rồi nói: “Ài! Chỉ tại tôi! Nếu sớm biết như vậy thì tôi đã không nên đi múa tập thể gì đó rồi! Nhưng mà... Lúc tôi đi, rõ ràng là ông ấy vẫn bình thường mà! Trước đây cũng đều như vậy cả, ông ấy làm công việc của ông ấy, còn tôi thì đi múa...”

“Hôm đó là ngày tết Lạp Bát!” Triệu Ngọc liền phát hiện ra vấn đề: “Tháng chạp của Phụng Bình lạnh lẽo giá rét, nhiệt độ còn xuống âm độ! Thế mà mọi người vẫn nhảy múa sao?”

“Ừm, không phải múa ở quảng trường!” Bà cụ nói: “Là nhà văn hóa của khu chung cư. Vào năm mới, bọn tôi có mấy màn múa, cho nên lúc đó phải tăng cường tập luyện! Đều do tôi, nếu như ngày hôm đó tôi có thể về sớm hơn một chút thì không chừng sẽ không đến nỗi...”

“Sai... Sai rồi thì phải?” Bỗng nhiên, Thôi Lệ Châu nhận ra cái gì đó, vội hỏi: “Bác chắc chắn lúc ấy thầy Viên còn nói rằng tim khó chịu à?”

“Đúng mà! Sao vậy?” Bà cụ thắc mắc.

“Vậy...” Ý tứ của Thôi Lệ Châu vô cùng rõ ràng, nếu Viên Tuấn Thành còn có thể nói chuyện thì tại sao lúc tim khó chịu lại không gọi điện thoại cho bạn già của mình? Rõ ràng là trong chuyện này có rất nhiều vấn đề.

Nhưng, Thôi Lệ Châu vừa định há miệng làm sáng tỏ thì Triệu Ngọc đã vội thay đổi đề tài câu chuyện, hắn hỏi bà cụ: “Bác à, sau khi đến bệnh viện, các bác sĩ nói thế nào?”

“Ừm... Nói là một loại bệnh tim cấp tính, gì mà màng tim van tim đột ngột dừng hoạt động gì gì đó, tôi cũng không nhớ được!” Bà cụ lắc đầu nói, trên gương mặt vẫn tràn ngập hối hận.

“Vậy... Trước đây, thầy Viên từng có lịch sử bị bệnh tim không?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Không có!” Bà cụ trả lời một cách dứt khoát: “Năm nay, ông Viên mới sáu mươi bảy, trừ huyết áp hơi cao ra thì ngày thường vẫn khỏe mạnh! Ông ấy luôn chú ý tới dinh dưỡng và rèn luyện. Nếu lúc trước ông ấy từng mắc bệnh tim thì chúng tôi đã chú ý tới rồi! Nhưng lần đó thực sự là không có chuẩn bị gì cả!”

Ừm...

Thôi Lệ Châu nhìn Triệu Ngọc, giờ mới hiểu được vì sao Triệu Ngọc lại chuyển đề tài. Mặc dù bọn họ tới để hỏi thăm vụ án, nhưng có một số việc vẫn cần phải giữ bí mật mới được.

“Bác gái.” Thôi Lệ Châu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Trong ngày thường, thầy Viên hay làm gì vậy? Hôm đó có việc quan trọng gì không?”

“Vấn đề này hả, hình như có thì phải!” Bà cụ trả lời không quá khẳng định: “Mặc dù ông Viên đã nghỉ hưu rồi, nhưng công việc nghiệp vụ vẫn nhiều, đào tạo nơi này, diễn thuyết ở nơi kia, không thể ở yên một chỗ được. Thỉnh thoảng, chỗ nào đó xuất hiện đồ cổ cũng phải gọi ông ấy đi tới đó! Với lại, bên viện bảo tàng cũng thường tới tìm ông ấy, trong một năm này gần như không được rảnh rỗi ngày nào, còn bận hơn lúc đi làm nữa! Hôm xảy ra chuyện cũng bận gì đó, nhưng không nhiều như ngày thường!”

“À...” Thôi Lệ Châu lại nhìn về phía Triệu Ngọc, đợi đến khi Triệu Ngọc đồng ý thì lúc này mới lấy bốn tấm ảnh ra ngoài, nhờ bà cụ xem thử: “Bác, bác thử nhìn kĩ xem, bác đã bao giờ nhìn thấy bốn người trong ảnh này chưa? Họ và thầy Viên có quen biết nhau không?”

“Hả?” Bà cụ vội đeo kính lão lên, nghiêm túc cẩn thận nhìn các tấm ảnh một lượt, sau đó lắc đầu: “Chưa... chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đây là ai vậy?”

“Không sao, cháu chỉ hỏi chút thôi, ừm...” Thôi Lệ Châu trầm ngâm trong chốc lát, lại hỏi bà cụ: “Bác gái, ừm... Bác biết bình thường thầy Viên đang nghiên cứu thứ gì không?”

“Còn có thể nghiên cứu thứ gì chứ? Đều là di vật văn hóa cả!” Bà cụ đáp: “Ông ấy làm khảo cổ cả đời rồi, còn có thể có thứ gì khác nữa?”

“Ừm...”

Thôi Lệ Châu còn muốn hỏi chút chuyện liên quan tới kho báu, nhưng lời đến bên khóe miệng lại không biết nên hỏi như thế nào.

“Bác gái.” Vẫn là Triệu Ngọc có kinh nghiệm phong phú. Lúc này, hắn cười thật ngọt ngào: “Bác từ đơn vị nào về hưu?”

“Tôi… tôi làm ở nhà văn hóa!” Bà cụ trả lời.

“À... Chẳng trách, nhìn bác lại có phong cách như vậy!” Triệu Ngọc tâng bốc: “Bác là nghệ sĩ khiêu vũ nhỉ?”



“Nghe cậu nói kìa.” Lúc này, bà cụ mới nở nụ cười: “Chỉ là nhảy múa mà thôi, nghệ sĩ gì chứ!”

Nụ cười của bà cụ lập tức xoa dịu đi bầu không khí căng thẳng.

“Bác gái à, một người làm văn hóa, một người làm di vật văn hóa!” Triệu Ngọc lại hỏi: “Vậy thì bác có hiểu những thứ mà thầy Viên thường làm không?”

“Khụ! Sao tôi có thể hiểu được chứ!” Bà cụ xua tay nói: “Đừng thấy là hai vợ chồng, nhưng tôi lại chẳng hiểu một chữ nào về di vật văn hóa cả!”

“À... Nếu vậy thì...” Triệu Ngọc nhân cơ hội này liền nói: “Bọn cháu có thể mạo muội đi xem phòng làm việc của thầy Viên một chút được không?”

“Xem cô cậu nói kìa, đương nhiên là có thể rồi!” Bà cụ vội mở căn phòng nơi có cửa sổ hướng về phía Nam, dẫn hai người Triệu Ngọc vào trong đó: “Hai người cứ xem nhé! Sau khi ông Viên qua đời, tôi chỉ mới thu dọn sơ một chút thôi. Hiện giờ tâm trạng tôi còn chưa trở lại bình thường, vẫn chưa nghĩ ra được là phải sắp xếp như thế nào đây!”

“Woa...” Mới vừa đi vào, Thôi Lệ Châu đã bị đồ dùng bằng gỗ hoàng hoa lê bên trái phòng sách thu hút, chỉ thấy phía trên đó bày đầy di vật văn hóa cổ.

“Những thứ này...” Thôi Lệ Châu đi tới gần, quan sát thật kĩ, muốn nói gì đó nhưng không nói ra.

“À...” Bà cụ vội giới thiệu: “Những thứ này đều là ông Viên sưu tầm khi còn sống, nhưng mà... Dù sao thì ông ấy cũng là người từng làm viện trưởng, vì để tránh nghi ngờ cho nên có đôi khi hay quyên tặng các di vật có giá trị cho viện bảo tàng! Những thứ được trưng bày này đều là vật không đáng giá lắm!”

“Ừm...” Hàng chân mày Triệu Ngọc nhíu chặt lại, hỏi bà cụ: “Sau khi thầy Viên qua đời, bác không vứt thứ gì trong phòng này đi chứ?”

“Hửm? Chưa thì phải?” Bà cụ hoang mang: “Bọn trẻ đã kiểm kê rồi, không thiếu thứ gì cả!”

“Còn sổ ghi chép hoặc là các loại tài liệu thì sao?” Triệu Ngọc chỉ vào bàn làm việc bên tay phải.

“Cái này hả... Tôi cũng không rõ lắm, tôi còn chưa thu dọn gì đâu!” Bà cụ càng tỏ ra thắc mắc hơn.

À...

Triệu Ngọc gật gù, liền cùng Thôi Lệ Châu kiểm tra bàn làm việc của Viên Tuấn Thành, còn chụp số tài liệu đó lại nữa. Tuy nhiên, sau một lúc, bọn họ không tìm thấy bất kỳ thứ gì có liên quan đến kho báu cả.

Sau khi kiểm tra xong, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu cũng nên kết thúc chuyến thăm rồi.

“Bác gái ơi!” Cuối cùng, Triệu Ngọc lấy giấy bút ra hỏi: “Bọn cháu còn cần biết thêm một vài chuyện liên quan đến phương diện công việc nữa! Cho nên, bác có thể cung cấp người biết rõ về công việc của thầy Viên cho bọn cháu được không?”

“Được, không thành vấn đề!” Bà cụ rất phối hợp viết mấy cái tên ra. Mấy người này đều là bạn đồng nghiệp qua lại thân thiết với Viên Tuấn Thành lúc còn sống.

Sau khi viết xong, Triệu Ngọc còn để lại một tấm danh thiếp cho bà cụ, bảo bà nếu nhớ được chuyện gì đặc biệt thì có thể gọi điện thoại liên lạc với mình. Sau khi dặn dò xong, hai người mới rời khỏi nhà họ Viên.

Không ngờ, vừa mới đi ra khỏi cửa thì Thôi Lệ Châu đã không thể kiềm chế được mà kéo lấy quần áo Triệu Ngọc rồi nói: “Sếp à, Viên Tuấn Thành có vấn đề! Những thứ đó đều là đồ quý cả!”

“Hả? Cái gì?” Triệu Ngọc hơi ngẩn ra.

“Không nói tới những món đồ sứ được trưng bày trên giá, chỉ nói tới món đồ bằng gỗ hoàng hoa lê kia thôi. Anh có nhìn ra được phía trên đó có bao nhiêu mặt quỷ không?” Thôi Lệ Châu nói một cách nghiêm túc: “Gỗ hoa lê quý hiếm, kiểu mẫu hoàng gia, nếu tính ra giá thị trường thì ít nhất phải từ hai triệu trở lên! Không thể giả được đâu!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.