Cuồng Thám

Chương 1065: Chương 1065





THỨ TỰ TỬ VONG

Tám giờ tối.

Trên chuyến tàu cao tốc chạy nhanh như bay, Triệu Ngọc mới vừa cúp điện thoại của Miêu Anh xong.

“Sao rồi?” Thôi Lệ Châu ngồi bên cạnh lười biếng hỏi: “Có phải cô Miêu lại mắng anh xối xả hay không?”

“Đùa à!” Triệu Ngọc vẫn bình tĩnh như trước đây nói: “Cô không hiểu Miêu Miêu nhà tôi rồi! Lúc nãy, sau khi tôi nói hết những chuyện đã xảy ra cho cô ấy nghe, cô ấy liền khen tôi không dứt lời, khen tôi là tấm gương sáng của giới cảnh sát, là cảnh sát điển hình trong đội cảnh sát ưu tú. Để điều tra ra sự thật và trả lại sự công bằng cho người bị hại, không tiếc hy sinh thời gian và tinh thần của mình, vừa cao thượng lại vừa có lòng nhân ái... Ừm...”

Sau khi thấy Thôi Lệ Châu trợn ngược mắt đến tận mười giây, Triệu Ngọc mới nhún vai, thừa nhận: “Được rồi, cô đoán đúng rồi! Tôi bị mắng xối xả! Cô hài lòng chưa?”

“Chậc!” Thôi Lệ Châu càng lười biếng hơn, vớ lấy chai nước rồi uống mấy ngụm.

“Thật ra thì Miêu Anh mắng tôi chẳng qua chỉ có hai vấn đề: Thứ nhất là lo cho sự an toàn của tôi!” Triệu Ngọc giữ lại thể diện cho mình: “Thứ hai, cô ấy tức giận lão tài xế tôi đây không dẫn cô ấy theo! Cô ấy rất muốn cùng tôi phá án, chỉ tiếc là còn vụ án ở huyện Cao Lan, cho nên cô ấy không đi được!”

“Hừ!” Thôi Lệ Châu hừ lạnh một tiếng: “Tôi cho anh thêm hai lý do nữa nhé! Thứ ba, anh lại lập thêm một tổ điều tra đặc biệt, tự đi điều tra, tạo phản, trong lòng cô ấy có thể dễ chịu sao? Điểm cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, cô Miêu không muốn thấy anh với tôi quá thân thiết! Hai người sắp đính hôn vào tháng sáu này! Bây giờ, chắc chắn là cô ấy không muốn...”

“Đừng nói bậy, tôi hiểu Miêu Miêu, cô ấy không phải là loại người ngang ngược như vậy!” Triệu Ngọc vô cùng tự tin nói: “Nếu như cô ấy không tin tôi thì hai chúng tôi đã không thể bên nhau đến tận ngày hôm nay, cô không thể nào biết trước đây chúng tôi đã xảy ra chuyện gì đâu. Đó gọi là tình cảm sâu đậm sống chết có nhau, kiên cường không thể phá vỡ! Cô không tự mình trải qua sẽ không thể hiểu được sự ăn ý đó đâu! Thế nên…” Triệu Ngọc nghiêm túc khoác lác nói: “Cô dụ dỗ tôi cũng chẳng có ích gì, ý chí của tôi kiên định, không thể nào động lòng với cô được!”

“Chết tiệt, anh không thấy sự tự tin thái quá của anh rất buồn nôn sao? Nếu bà đây có ý đồ đó thì đã giải quyết anh xong từ lâu rồi! Tôi... Ừm...” Thôi Lệ Châu ôm lấy bả vai Triệu Ngọc, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi chỉ xem anh là sếp mà thôi”!

“Ừm, vậy thì được rồi!” Triệu Ngọc hài lòng gật đầu, cảm thấy Thôi Lệ Châu ôm lấy mình quá chặt liền đưa tay đẩy ra. Ai ngờ, cũng không biết là vô tình hay cố tình mà bàn tay của hắn vừa đưa ra đã đụng phải chỗ nhạy cảm trước ngực của người ta.

Quạ quạ...

Ngay tức khắc có mấy con quạ đen bay ngang qua, gương mặt Thôi Lệ Châu đỏ ửng lên, vội chộp lấy chai nước ừng ực uống hết cả chai.

Mẹ nó!

Triệu Ngọc cũng tỏ vẻ ngại ngùng, vội vàng xê dịch ra ngoài một chút, còn nghịch ngợm bắt đầu huýt sáo.

Bởi vì đã qua chặng đường cao điểm rồi, cho nên trên chuyến tàu cao tốc đi từ thủ đô đi tới thẳng Phụng Bình cũng không có nhiều hành khách, nhìn sơ qua phân nửa khoang tàu đều trống khách.

“Đúng rồi sếp, anh có quen biết những người mà cấp trên sắp xếp cho anh không?” Yên lặng trong chốc lát, Thôi Lệ Châu hỏi: “Sao còn chưa nhìn thấy người mà đã thấy khó chịu rồi?”

“Không quen biết!” Triệu Ngọc nói: “Tổ trưởng đó đến từ phòng đối ngoại! Tôi đã hỏi Mã Nhuận Khuê rồi, ông ta nói là tính tình người đó cũng được lắm, lâu nay vẫn luôn phụ trách công việc bên Nhật và Hàn, biết bảy thứ tiếng, là một người rất xuất sắc.”

“Hừ!” Thôi Lệ Châu khinh thường: “Dù biết một trăm thứ tiếng thì có ích gì? Chúng ta là đội phá án, đây chẳng phải điển hình của việc người bình thường lãnh đạo người trong nghề sao? Theo tôi thấy, anh ta muốn chiếm lấy hào quang của Triệu thần thám anh để đánh bóng tên tuổi thì có.”

“Cụ thể như thế nào thì tôi không rõ, chỉ có thể chờ thấy được người thật rồi tính tiếp!” Triệu Ngọc thở dài: “Bây giờ anh ta đang từ nước ngoài trở về. Nếu như được thì có lẽ ngày mai chúng ta có thể gặp mặt! Đến khi đó, người của tôi cũng sắp đến đông đủ rồi!”

“Tôi không hiểu...” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Sao vụ án mà chúng ta điều tra lại có thể dính líu đến tranh chấp ngoại giao chứ? Chẳng lẽ... Năm người này đều bị gián điệp nước ngoài giết chết?”

“Vấn đề này khó nói lắm!” Triệu Ngọc cũng lắc đầu: “Cô nghĩ thử xem, nếu như cái chết của năm người này thật sự liên quan đến kho báu thì rất có khả năng đó! Liên bang Nga và Nhật Bản đều có khả năng liên quan đến chuyện này, mà chuyện như vậy không thể nói trước được! Cho nên lo trước tính sau của cấp trên có cũng lý.”

“Ồ...” Thôi Lệ Châu cảnh giác nhìn xung quanh, rồi nhỏ tiếng nói: “Nếu thật sự là vậy thì chúng ta phải cẩn thận hơn mới được!”

“Đương nhiên rồi!”

Triệu Ngọc nhìn vào màn hình theo dõi của hệ thống trong đầu. Từ sau khi mở ra quẻ “Khôn Đoái”, hắn đã sớm mở máy thăm dò tàng hình, mỗi khoảnh khắc đều đề phòng từng biến động xảy ra xung quanh.

“Nhưng mà...” Triệu Ngọc lại nói: “Bây giờ tôi có một thắc mắc chưa được làm rõ! Trên quyển sổ của cha cô vốn không nói rõ làm sao mà ông ta có được tên của mười sáu người đó! Là do ông ta tự điều tra từng chút một? Hay là có được qua đường dây nào?”

“Cô thử suy nghĩ kĩ mà xem, nếu như năm người phía sau đều bị người khác hãm hại, vậy kẻ giết người đó có quen biết cha cô hay không?”

“Ừm... Chuyện này hả…” Thôi Lệ Châu nhíu mày suy nghĩ: “Ý anh là còn có một người khác cũng có danh sách như cha tôi?”

“Có thể, nhưng những điều này đều chỉ là giả thiết mà thôi!” Triệu Ngọc thở dài một hơi rồi nói: “Trước khi chưa có được chứng cứ chính xác thì chúng ta không thể kết luận bừa bãi.”

“Đúng vậy, không chừng năm nạn nhân đó chỉ là trùng hợp mà thôi! Nếu quả đúng là trùng hợp thì không phải chúng ta đã vất vả vô ích rồi sao?” Thôi Lệ Châu bất lực: “Đến cuối cùng vụ kho báu cũng không do chúng ta điều tra, vậy thì căn nhà lớn của tôi cũng không còn nữa, tất cả chỉ là mừng hụt!”

“Tuy nói là vậy, nhưng mà...” Triệu Ngọc khẽ nói: “Theo như kinh nghiệm của tôi thì sự trùng hợp này gần như bằng không!”

“Hả? Tại sao?” Thôi Lệ Châu trừng to mắt.

“Bởi vì, thứ tự tử vong của năm người này trùng khớp với thứ tự trong danh sách!” Triệu Ngọc nói: “Người đứng đầu trong danh sách là người chết sớm nhất, người sau cùng chết cuối cùng, hoàn toàn tử vong theo thứ tự trên danh sách! Vả lại bọn họ đều chết trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mà tất cả đều chết vì một loại bệnh giống nhau. Vì vậy, nếu tính thử thì xác suất trùng hợp là bằng không!”

“Ồ! Cho nên từ sớm anh đã có thể chắc chắn rằng cái chết của năm người này không phải ngoài ý muốn!” Thôi Lệ Châu chỉ tay vào Triệu Ngọc: “Được lắm, vậy mà anh không nói sớm cho tôi biết. Chẳng trách sao anh còn chưa đi điều tra vụ án mà đã đến Tổng cục Hình sự xin quyền hạn rồi! Thì ra trong lòng anh đã có sớm có dự tính!”

“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu muốn điều tra rõ vụ án này thì chúng ta phải đổi thứ tự lại! Viên Tuấn Thành là người cuối cùng trong danh sách, cũng là người chết cuối cùng. Thời gian càng ngắn thì mới có thể điều tra ra được càng nhiều manh mối. Cho nên, lần này đi Phụng Bình, chúng ta phải điều tra từ người này trước!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.